Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 210



Rất nhanh, một nhóm fan CP đã bắt đầu xôn xao bàn tán:

@Đu đủ không ngọt: Huhuhu, đây chính là bạn trai của Thu Thanh Duy à? Ngọt ngào quá đi! Thật đúng là một thiên sứ trong đám người thô bạo kia!

@Cá sấu nhỏ: Vẻ đẹp này! Có thể trực tiếp debut làm minh tinh được luôn ấy! Weibo của vị tiểu ca ca này là gì? Các anh em mau nắm bắt cơ hội! Tôi dự cảm anh ấy sẽ một lưu lượng cực lớn tiếp theo trong giới giải trí!

@A Trạch: Tay đua hạng A×Tiểu nãi cẩu ngọt ngào, CP này tôi nhắm chắc rồi! Các chị em, bút đã chuẩn bị xong, hãy viết câu chuyện ngọt ngào này!

Thế là, trong tình huống Bạc Nguyên Triệt cái gì cũng không biết, anh lại vô tình trở nên nổi tiếng …

Vòng loại thứ hai bắt đầu, Thu Thanh Duy đã tìm được cảm giác lúc trước nhẹ nhàng dành vị trí trong top 3, so với nam tuyển thủ hôm qua chế giễu cô chỉ kém có 2 giây.

Hoàn toàn không nghĩ đến người phụ nữ xếp hạng cuối ở vòng đua luyện tập lại đuổi theo đến sát nút, sắc mặt của nam tuyển thủ có chút khó coi, ngữ khí khinh miệt vẫn như hôm qua không đổi, tiếp tục chế giễu: “Hôm nay coi như cô may mắn, nhưng cuộc đua chính thức về sau thì chỉ có thể dựa vào thực lực, cô đừng hòng mà dựa hơi vào may mắn nữa.”

Thu Thanh Duy tháo mũ bảo hiểm, đối mặt với đám kí giả vây xung quanh, dõng dạc tuyên bố: “Cuộc đua chính thức tôi sẽ cho anh hít mùi khói xe, giúp khán giả toàn thế thấy được trình anh còi đến mức nào.”

Nam tuyển thủ cười khỉnh, quay qua nhìn ống kính, tặng Thu Thanh Duy một cái dislike: “Nếu như tôi thua người phụ nữ này, tôi sẽ rút khỏi giới đua xe, cả đời này sẽ không đυ.ng đến xe nữa!”

Dù gì cũng là tay đua lão làng trong giới đua xe, thật sự có một chút điên rồ của tư bản.

Thu Thanh Duy không quan tâm người khác kiêu ngạo ra sao, nhưng tiền đề chính là đừng hòng dẫm đạp lên cô, nếu không đừng trách cô không khách khí.

“Trận đua ngày hôm ấy sẽ là trận đua cuối cùng trong sự nghiệp của anh.” Cô đáp lại, “Dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị nghỉ hưu đi.”

Nam tuyển thủ cười một cách khoa trương, dáng vẻ như đã nghe lời nói giống của Thu Thanh Duy đến chán ngán rồi, không đợi thêm giây phút nào, anh ta lập tức rời đi, chuẩn bị cho trận đua cuối cùng sắp tới.

Ngày diễn ra cuộc đua cuối cùng.

Khán giả đã đến chật kín các khán đài, các kí giả thì đứng trước ống kính máy quay sợ sẽ bỏ lỡ một cảnh quay đặc sắc nào đó.

Thu Thanh Duy ở phía sau chuẩn bị, biểu cảm vẫn như ngày thường.

Người phụ trách cùng đồng đội đều căng thẳng đến mức đi qua đi lại trong phòng, Bạc Nguyên Triệt lại càng khỏi nói liên tục phải hít thở sâu để lấy bình tĩnh, dường như anh sắp phải lên sân khấu diễn một buổi hòa nhạc siêu to khổng lồ mà có hàng ngàn vạn người xem vậy.

Thu Thanh Duy trước khi bước ra đường đua liền giúp anh chỉnh lại quần áo, dặn dò: “Đợi một lúc nữa nhớ nhìn em cho kĩ đấy.” Nhìn dáng vẻ cô vì anh mà giành lấy cúp vàng.

Anh không nhìn cô thì nhìn ai?

Bạc Nguyên Triệt nắm chặt tay cô, cúi đầu hôn cô một cách nhẹ nhàng: “Anh đưa cho em tất cả may mắn của anh đấy.”

Người phụ trách và đồng đội ở bên cạnh hò hét:

“Đừng thể hiện ân ái nữa, mấy ngày nay cơm chó ăn nhiều đến sắp không chịu nổi rồi!”

“Đúng thế! Sắp đua đến nơi rồi, Thu Thanh Duy, chuẩn bị tốt một chút.”

“Biết được sức mình, đừng có áp lực gì cả.”

“Biết được sức mình?” Thu Thanh Duy cười cười, từng bước tiến ra trường đua, bóng lưng kiêu hãnh, ném cho bọn họ một câu: “Tôi chỉ muốn quán quân.”

Đã gặp qua kẻ điên nhưng chưa gặp ai điên như cô, mặc dù biểu hiện trong vòng xếp loại của cô khiến người khác phải kinh ngạc nhưng quán quân thế giới không phải muốn lấy là lấy được, dù gì những người tham gia thi lần này đều là các tay đua giỏi nhất trên toàn thế giới, so với trong nước không dễ dàng như thế.

Người phụ trách cười nói: “Khá tự tin đấy! Haha cố lên! Nhưng mà đạt giải là chuyện nhỏ, quan trọng là được tham gia, nếu thành tích không đạt được như mong muốn thì cũng đừng thất vọng.”

Bạc Nguyên Triệt nói giúp một câu: “Sẽ không đâu.”

Người phụ trách vẫn chưa hiểu rõ ý anh: “Cũng đúng, cô ấy cũng khá lạc quan mà.”

“Không phải lạc quan.” Bạc Nguyên Triệt nhìn theo bóng lưng đang đi ra đường đua của cô, trong mắt đều là những ấm áp nhẹ nhàng, “Mà là … cô ấy nói sẽ giành quán quân thì chắc chắn sẽ lấy được.”

Người phụ trách: “…”

Bỏ đi bỏ đi, nói chuyện với trong mắt chỉ toàn là bạn gái như anh thì nói làm gì.

Những đồng đội khác nói chen vào: “Bạc Nguyên Triệt anh là người ngoài ngành, anh không hiểu, anh căn bản không biết quán quân cuộc đua F1 khó lấy như thế nào.”

“Đua xe thì tôi thực sự không quá am hiểu.” Anh dừng lại một chút, “Nhưng tôi hiểu cô ấy.”

Cô ấy nói lấy quán quân thì chắc chắn sẽ lấy được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.