Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 72



Cô nắm chặt chùm chìa khóa.

Giống như một người lang thang đã tìm được cho mình một ngôi nhà.

Cuối cùng cô run rẩy đáp lại: “Nếu mọi người đã nhiệt tình như vậy, tôi sẽ không khách khí ở đây.”

Hai giờ đêm

Bạc Nguyên Triệt nằm trên giường, thân thể vốn đã mệt mỏi nhưng tinh thần lại rất phấn chấn.

Anh ta vẫn không thể tin được, Tiểu Duy thật sự đã đồng ý sống ở đây! Lúc này, cô chỉ cách anh một bức tường.

Không thể chợp mắt, anh ngồi dậy, đưa tay chạm nhẹ vào bức tường phía sau, ánh trăng lọt vào qua khung cửa sổ, gợn nhẹ trên môi anh.

"Tiểu Duy …"

Anh lẩm bẩm tên cô, lưu luyến nơi đầu lưỡi.

Nghĩ đến chuyện sau này mỗi khi tỉnh dậy có thể nhìn thấy cô, liền không nhịn được h@m muốn trong lòng, nếu Tiểu Duy có thể ở đây mãi thì tốt biết mấy …

Đây là buổi sáng đầu tiên Thu Thanh Duy thức dậy ở phòng làm việc.

Ánh nắng mặt trời rất đẹp, gió biển từ nơi xa thổi tới, kèm theo tiếng gọi của thủy triều khiến lòng người cũng rạng rỡ theo.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô đẩy cửa đi ra ngoài, giây tiếp theo, cô nhìn thấy Bạc Nguyên Triệt mệt mỏi nằm nghỉ trên sô pha, bỗng anh ôm con vịt bằng bông mềm mại đứng bật dậy.

“Tỉnh rồi sao?” Anh lo lắng hỏi: “Tối qua cô ngủ có ngon không?”

Thu Thanh Duy gật đầu.

Có lẽ đây là lần đầu tiên sau khi xuyên sách cô có cảm giác thân thuộc, đêm qua cô ngủ dễ chịu thoải mái hơn ở khách sạn.

"Vậy là tốt rồi."

Lập tức Bạc Nguyên Triệt nở một nụ cười nhẹ nhõm, anh thực sự lo lắng nếu cô không quen thì sẽ chuyển ra ngoài ngay lập tức.

Thu Thanh Duy thấy hai mắt anh thâm quầng, nhịn không được hỏi: “Anh ngủ không ngon à?"

Bởi vì quá phấn khích mà cả đêm không ngủ, không thể nói là ngủ không ngon được mà căn bản là không ngủ chút nào!

Tuy là như vậy, anh vẫn trợn mắt nói dối: “Không phải, tối hôm qua tôi ngủ rất ngon.” Sợ lời nói dối bị lộ, anh nhanh chóng đổi chủ đề: “Cô có đói bụng không? Chúng ta cùng nhau đi ăn sáng đi? Quý Ninh cũng sắp chuẩn bị xong rồi."

Hai người cùng nhau đi tới phòng ăn, vừa đi ngang qua lầu hai liền nghe thấy trợ lý gọi điện thoại: "Ừ, đúng rồi, việc địa điểm xin nhờ cậy vào ngài ạ! Nếu buổi biểu diễn diễn ra thuận lợi, tôi nhất định sẽ mời ngài một chén ạ! "

Thu Thanh Duy nhạy bén bắt được những từ quan trọng: "Buổi biểu diễn?"

Bạc Nguyên Triệt giải thích: "Ừm, buổi biểu diễn ban đầu được lên lịch vào tháng 8, vì đã chấm dứt hợp đồng với Nhạc Ngu nên việc bố trí địa điểm phải tự mình sắp xếp lại lần nữa."

Thu Thanh Duy chưa bao giờ đu idol, cũng chưa bao giờ xem một buổi biểu diễn nào, cô chỉ tưởng tượng cảm giác ở đó qua những đoạn video và hình ảnh độ nét cao do người hâm mộ chụp lại trên Internet. Vì vậy, khi Bạc Nguyên Triệt gửi lời mời, cô đã vui vẻ định nhận lời, nhưng khi cô hỏi thời gian là cuối tháng 8, trong lòng cô bỗng chốc chùng xuống.

Cuối tháng 8...

Lúc đó, có lẽ cô ấy đã không còn trên cõi đời này nữa rồi...

Cảm thấy cô đang thất thần, Bạc Nguyên Triệt hỏi: "Sao vậy? Thời gian không tiện à?"

Thu Thanh Duy che giấu đi cảm xúc của mình rồi nói với anh: "Bây giờ vẫn chưa biết được. Lúc đó, có thể có chuyện gì đó khiến tôi không thể đến được. Tất nhiên, tôi sẽ cố gắng để đến."

“Không thành vấn đề.” Bạc Nguyên Triệt nói: “Dù cô có thể đến hay không thì tôi cũng sẽ để dành chỗ cho cô.”

Anh sớm đã nghĩ sẽ để dành cho cô chỗ đối diện với sân khấu rồi.

Sau bữa tối, các thành viên trong studio bắt đầu làm việc riêng. Thu Thanh Duy nghĩ vẫn còn một số đồ để trong khách sạn, vì vậy cô chuẩn bị đi một chuyến.

Bạc Nguyên Triệt muốn đi theo: "Tôi đưa cô đi."

Biết anh đang bận chuẩn bị cho buổi biểu diễn, Thu Thanh Duy không đồng ý, đùa giỡn dọa: "Bây giờ không sợ chết à?"

Nhớ lại lần đầu tiên ngồi trên xe của cô, Bạc Nguyên Triệt cảm thấy dạ dày nôn nao như lộn ngược, anh cố nén cảm giác không thoải mái, cũng nói đùa: "Không sao đâu, coi như là ngồi tàu lượn miễn phí vậy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.