Thu Thanh Duy chỉ đứng ở sau cửa rồi lặng lẽ quan sát, khi một nhịp trống khác vang lên dồn dập, Bạc Nguyên Triệt đột ngột quay lại, lơ đãng ngước mắt lên, cuối cùng cũng phát hiện ra bóng người đứng sau cửa.
Hơi thở của anh ngưng trệ, những bước nhảy quen thuộc đến trong xương tủy lúc này cũng bị anh quên mất, chân trái loạng choạng va vào chân phải, lảo đảo mấy bước, cuối cùng dừng lại rồi quỳ xuống trước mặt cô.
Bạc Nguyên Triệt: "..."
m nhạc vẫn tiếp tục nhưng nhịp trống nghe cũng không mãnh liệt b ắn ra bốn phía nữa mà là sự bối rối không thể diễn tả được.
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của anh, Thu Thanh Duy không nhịn được cười: "Anh như này là không được rồi, lúc nhảy vẫn còn bị ngã, anh không sợ mình làm trò cười trong buổi biểu diễn sao?"
Cô đưa tay đến trước mặt anh.
Bạc Nguyên Triệt không cầm tay cô, tự mình đứng dậy, vén vạt áo lên lau mồ hôi nhưng tiếc là không thể lau đi vết đỏ ngày càng rõ ràng trên mặt.
Anh né tránh ánh mắt của cô, nhỏ giọng nói: "Không phải do cô đột nhiên xuất hiện sao …”
Thu Thanh Duy nghe vậy gõ vào gáy anh một cái: "Tôi chỉ nhìn một chút mà không thể chịu được rồi, vậy buổi hòa nhạc có nhiều khán giả như vậy, anh định làm thế nào?"
Nếu cô đã nhìn năng lực của Bạc Nguyên Triệt, cô sẽ không đặt câu hỏi như vậy. Tuy nhiên, đối mặt với với vô số khán giả trước mặt anh không hề lúng túng, trước mặt cô, anh lại hoảng loạn như một kẻ ngốc, đừng nói là bình tĩnh hoàn thành một điệu nhảy, bây giờ anh thậm chí một bước cũng không làm nổi.
Quá, quá là xấu hổ rồi...
“Người khác nhìn chằm chằm vào tôi cũng không sao.” Sau một lúc im lặng, anh lại trầm giọng nói, mang theo vẻ bất bình khó tả: “Nhưng cô thì không thể … Tôi rất căng thẳng khi mà bị cô nhìn … "
Thu Thanh Duy tức giận nói: "Tôi là giáo viên chủ nhiệm của anh sao? Mà anh lại sợ tôi như vậy."
"Không phải là tôi sợ …" Anh vò đầu bứt tóc không giải thích được: "Dù sao cũng là … căng thẳng..."
Căng thẳng chưa từng có...
Dường như bất cứ điều gì bình thường, chỉ cần đυ.ng phải cô, anh đều khó có thể giữ được bình tĩnh.
Thu Thanh Duy không biết phải nói gì: "Nếu mà như vậy, tôi sẽ không đến buổi biểu diễn của anh nữa, để không ảnh hưởng đến màn trình diễn của anh."
Nghe vậy, Bạc Nguyên Triệt lo lắng, vô thức nắm lấy tay cô và nói: "Đừng mà! Tôi rất căng thẳng, nhưng cô nhìn tôi thêm vài lần nữa thì sẽ không sao rồi."
Thu Thanh Duy bước vào phòng tập nhảy, tìm một chỗ ngồi, sau đó ngẩng đầu nhìn Bạc Nguyên Triệt: "Vậy thì anh nhảy ngay bây giờ đi!"
Nhìn vào mắt cô, Bạc Nguyên Triệt cảm thấy có chút không ổn. Luôn cảm thấy như anh tự vác đá đập chân mình.
Sự thật đúng là như vậy.
Sau khi đứng trong 5 phút giữa tiếng trống dồn dập đầy nhiệt huyết mà anh không thể thực hiện được bước nhảy đầu tiên, Bạc Nguyên Triệt đành bỏ cuộc.
Trước mặt cô, anh không thể nhảy được, tất cả sự chú ý của anh đều bị cô kéo đi một cách không kiểm soát được. Trong đầu anh không hề có vũ điệu và tiết tấu mà chỉ có suy nghĩ cô sẽ thấy anh như thế nào, nghĩ như thế nào về anh, vậy cho nên càng sợ mất mặt thì càng mất mặt.
Trong bầu không khí xấu hổ hít thở không thông, anh yếu ớt nói: "Nếu không... hôm nay đến đây thôi? Chúng ta xuống ăn cơm đi..."
Thu Thanh Duy: "..."
Cái người này!
Nhảy thì không tập được nhưng cảm hứng sáng tác ca khúc thì tăng vọt.
Đêm đó, Bạc Nguyên Triệt lại bị mất ngủ, trằn trọc mãi không ngủ được, đành phải bật dậy sáng tác bài hát. Cảnh làm quen với Thu Thanh Duy hiện lên trước mắt, anh biến chúng thành những thanh âm mượt mà được đặt dưới ngòi bút.
Anh không thể nhớ lần cuối cùng cảm hứng dâng trào là khi nào, anh viết một mạch 5 bài hát liền, cuối cùng nhìn ra ngoài cửa sổ dần dần biến thành một màu trắng bạc đến mức không phát hiện thân thể mệt mỏi rã rời, chỉ cảm thấy một niềm vui sướиɠ tràn trề.