Bạc Nguyên Triệt không biết bộ dạng ngốc nghếch của mình đã bị đồng đội xem hết toàn bộ, thấy Thu Thanh Duy tỏ ra thích thú, càng không thể không dốc sức mà kêu “gâu gâu”.
“Được rồi!” Thu Thanh Duy đè lại cái đầu đang dụi vào lòng bàn tay mình, dùng sức vò hai lần sau đó rốt cuộc bỏ qua cho anh: “Nhanh vào đi ăn cơm đi, tôi đói rồi.”
Bạc Nguyên Triệt lúc này mới kiềm chế bản thân lại, cau mày hỏi: “Cô chưa ăn cơm à?”
Lúc này nhà bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ chừa lại một số nguyên liệu nấu ăn. Thu Thanh Duy không biết nấu cơm, Bạc Nguyên Triệt biết thì có biết nhưng sau khi ra mắt, anh ấy bận rộn tối tăm mặt mày thì làm sao có thời gian để nấu ăn? Sở dĩ nghĩ cũng biết khả năng nấu nướng của anh cũng chẳng khá hơn là bao.
Vì vậy, hai con người mười ngón tay không biết nấu ăn mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Thu Thanh Duy lấy điện thoại di động ra: “Tôi gọi đồ ăn ngoài.”
Không muốn để cho cô nghĩ ở cùng mình liền một bữa cơm cũng không có mà ăn, anh tay lanh mắt lẹ mà ngăn cản cô, mạnh dạn nói: “Không cần, để tôi nấu!”
Thu Thanh Duy không khỏi ngạc nhiên: “Anh nấu?”
“Ừ, tôi sẽ nấu cho cô một bữa ăn ngon.” Bạc Nguyên Triệt nói xong liền mở tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn ra, bởi vì không tự tin nên đập vỡ ba quả trứng gà.
Lòng trứng chảy ra khắp nơi.
Thu Thanh Duy tỏ ra nghi ngờ về khả năng nấu nướng của anh: “Nếu không vẫn là …”
“Không không không! Lúc nãy là trượt tay! Trượt tay mà thôi!” Bạc Nguyên Triệt cuống quít giải thích, vừa ngồi xổm xuống xử lý ba quả trứng vô tội đã chết thảm thương, một bên khoác lác với cô: “Cô cứ ngồi đợi ở kia đi, tôi sẽ làm cho cô món mì trứng cà chua ngon nhất trên đời!”
Nhìn thấy bộ dáng chân tay vụng về của anh liền biết anh đang nói khoác, Thu Thanh Duy cũng không vạch trần, ngồi vào bàn một tay chống cằm nhìn anh bận rộn.
Người đàn ông có khớp xương bàn tay rõ ràng, thon dài đẹp, tưởng tượng lúc bàn tay này dùng để gảy đàn sẽ thật là cảnh đẹp ý vui. Nhưng mà nấu cơm thì … chỉ có thể gọi là một mớ hỗn độn.
Thấy anh đến đai lưng tạp dề cũng không buộc, định cứ để như vậy mà xào rau, cũng không sợ làm dơ chiếc áo phông thuần trắng đó.
Thu Thanh Duy lắc đầu, đứng dậy giúp anh đem đai đeo buộc lại. Hai tay cô từ phía sau vòng lại, cách anh không quá nửa phân, như thể đang ôm.
Bạc Nguyên Triệt đột nhiên sững người, nhìn chằm chằm cái nồi không dám nhúc nhích.
Ánh sáng từ trên bếp hắt ra, chiếu sáng sự ngượng ngùng trong đáy mắt anh, yết hầu chậm rãi nuốt nước bọt, giọng nói căng thẳng hỏi: “Sao, sao vậy?”
Thu Thanh Duy cúi đầu chăm chú buộc đai lưng, không chú ý tới sự khác thường của anh: “Mặc quần áo màu trắng mà đi xào rau cũng không buộc chặt tạp dề, anh định để bộ áo quần này trở thành phế liệu đấy à?”
Lúc này Bạc Nguyên Triệt mới nhận thấy trên người mình có thắt lưng, cái này là cái Quý Ninh thường mặc, so với anh thì nhỏ hơn chút.
Bàn tay nắm chặt cái xẻng xào rau cuối cùng cũng buông lỏng, anh nói lời cảm ơn, sau đó đầu óc trống rỗng, lại nói một câu: “Cô nói, chúng ta như thế này có giống chồng đang xào rau, vợ giúp chồng buộc thắt lưng không?”
Tác hại của miệng nhanh hơn não chính là anh vừa dứt lời liền muốn tát chết chính mình.
Hiện tại Bạc Nguyên Triệt đặc biệt muốn xé nát cái miệng ngu xuẩn này. Cái thứ chết tiệt, chồng xào rau, vợ buộc tạp dề! Dứt khoát tìm đánh!
Thẩm Thanh Thu cũng thực sự đánh anh, nhưng chỉ là vỗ nhẹ một cái vào lưng anh, cũng không tức giận: “Mau chiên đi! Trứng sắp cháy rồi.”
Bạc Nguyên Triệt “Ồ” một tiếng sau đó tiếp tục xào rau. Khói trắng bốc lên hừng hực khiến lòng anh cũng bắt đầu đi theo ngẩn ngơ.
Câu nói lúc vừa nãy kia, cô ấy dường như không quan tâm chút nào giống như lần trước, cũng không biết ai mới có thể khiến cô đỏ mặt vì xấu hổ …
Trong lúc anh đang miên man suy nghĩ thì một tô mì trứng ốp la cà chua cũng đã ra lò.