Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 81



Điều này hơi rắc rối, Bạc Nguyên Triệt không quá hiểu, chỉ là dưới ánh đèn ấm áp, vẻ mặt của người phụ nữ thật cô đơn.

Vào lúc này, anh nhớ tới ngày ấy ở đỉnh núi, bộ dáng lúc cô nói như thế nào: Không cam lòng nhưng … bất lực.

Cũng giống như anh đã từng.

Vì vậy anh không kìm lòng được, lại một lần nữa liều mình bất chấp bị ăn đánh. Anh đặt lòng bàn tay lên đầu cô, động viên mà xoa xoa, giọng nói nhẹ nhàng đến cực điểm: “Tiểu Duy, cô có thể làm được.”

Ngay cả khi cả thế giới không tin cô, từ bỏ cô.

Anh cũng vẫn sẽ cứ tin tưởng cô, nhớ lại đêm đó lúc cô vượt qua vạch đích, lóa mắt đến mức có thể thực hiện bất cứ nguyện vọng gì của cô.

Lòng bàn tay của anh ấm áp khiến cô không tự chủ được cởi bỏ phòng ngự, nội tâm cũng bộc lộ ra sự mong manh yếu đuối nguyên thủy nhất.

Thu Thanh Duy nhắm mắt lại, ngăn lại sự ấm áp đang lén lút quay trở lại.

Gặp được anh là điều ấm áp và may mắn nhất khi đến thế giới xa lạ và cách biệt này, đồng thời cũng là kỉ niệm đẹp nhất của cô trong ba tháng qua.

Tạm biệt, Bạc Nguyên Triệt …

Cô tự nhủ trong lòng như vậy, lúc ngước mắt lên nhìn anh, cô chỉ nói khẽ "chúc ngủ ngon", như thể đó chỉ là lời tạm biệt thông thường nhất mỗi đêm, họ sẽ gặp lại nhau vào ngày hôm sau.

Nhưng cô biết.

Sau tiếng chúc ngủ ngon này, họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa …

Đêm nay, Thu Thanh Duy lên một chiếc máy bay tư nhân đến một đất nước khác; Bạc Nguyên Triệt mang theo tâm trạng ngày mai sẽ hát trong buổi hòa nhạc, tặng cho Tiểu Duy một bất ngờ mà an nhiên ngủ.

Thời tiết giống như trên dự báo, ngày thứ hai là một ngày nắng đẹp rực rỡ.

Buổi hòa nhạc cần chuẩn bị rất nhiều thứ, Bạc Nguyên Triệt sáng sớm đã phải thức dậy nhanh chóng đến nơi biểu diễn. Trước khi đi anh đến trước cửa phòng của Thu Thanh Duy, giơ tay định gõ cửa nhưng lại sợ làm cô tỉnh giấc, thế nên đành thu tay lại thành nắm đấm, cuối cùng chỉ nói với chiếc cửa vô tri một câu “Buổi tối gặp” rồi quay người rời đi.

Cánh cửa ấy từ lúc anh rời đi cũng chưa từng mở ra lần nào.

Quý Ninh và Tô Ngạn cảm thấy rất kì lạ.

Từ trước đến nay chưa từng thấy chị Duy ngủ nướng bao giờ, bình thường đều là bọn họ còn chưa tỉnh, cô đã xuống giường đến phòng gym tập luyện rồi. Hôm nay là buổi hòa nhạc của Bạc Nguyên Triệt, theo lý mà nói thì một ngày quan trọng như thế này cô càng không thể nằm ườn trên giường không dậy.

Tô Ngạn không có ý kiến: “Tôi đi cùng cậu.”

Hai người đến trước cửa phòng của Thu Niệm, Tô Ngạn gõ gõ cửa: “Chị Duy?”

Không ai trả lời.

Quý Ninh cũng gõ cửa vài cái, lên tiếng gọi: “Chị Duy? Chị ngủ dậy chưa?”

Vẫn là không có ai trả lời.

Cách một cánh cửa, bên ngoài lẫn bên trong đều là một mảng yên tĩnh, chỉ còn lại ánh dương ngoài cửa sổ nhấp nhô theo điệu nhịp nhàng.

Lại gọi thêm mấy lần nhưng vẫn như cũ không có tiếng đáp lại, Tô Ngạn lo lắng xảy ra chuyện, lúc này cũng không quan tâm có mạo phạm hay không, đập cửa vài lần lớn tiếng gọi: “Chị Duy? Nếu như chị còn không trả lời là bọn em vào đấy nhé!”

Đợi một lúc vẫn không nghe thấy bất kì động tĩnh gì bên trong, Tô Ngạn không còn chần chừ, đang chuẩn bị dùng bả vai xông vào phá cửa thì Quý Ninh vặn nắm cửa theo tiềm thức, một tiếng “cạch” vang lên, cửa mở rồi.

Cửa không khóa?

Thuận theo cánh cửa đang dần dần mở rộng, không gian bên trong phòng hiện ra, bên trong không có người, chăn gối trên giường đã được gấp gọn gàng, trên bàn cũng không nhìn thấy vật dụng gì của Thu Thanh Duy, nhìn so với lúc cô chưa đến không có gì khác biệt.

“A Ngạn, trên bàn có một bức thư!” Quý Ninh lên tiếng gọi.

Tô Ngạn thuận thế đến xem, trên bàn trang điểm là một bức thư được viết vội. Cậu ấy và Quý Ninh nhìn chằm chằm bức thư, một linh cảm không lành chợt hiện lên trong đầu họ.

Đây chẳng lẽ là …?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.