Tôi Mộng Giữa Ban Ngày

Chương 57: Quyện gia thương cậu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhà hàng tư nhân yên tĩnh, tại một bàn bên cửa sổ.

Lâm Ngữ Kinh nói ra câu này, bên trầm mặc đã trở thành Lâm Chỉ.

Bà nhìn cô một lúc, đặt cái ly trong tay xuống, khẽ đẩy tới trước một cái: "Vậy mẹ nói thẳng." Bà nhàn nhạt nói, "Lần này mẹ đến, chủ yếu là muốn biết con đã từng có ý định trở về chưa."

Rõ ràng là một câu nói hết sức đơn giản lại rất dễ hiểu, nhưng Lâm Ngữ Kinh nghe vào lại bất chợt dấy lên cảm giác mờ mịt.

Thực sự nghe không hiểu.

"Gì ạ?"

Lâm Chỉ nói thẳng: "Mẹ cảm thấy con có phần không thích ứng được. Hiện giờ con rõ ràng không hề quen thuộc cuộc sống nơi này, thành tích cũng bị ảnh hưởng. Con có muốn theo sống với mẹ không?"

Lần này bà nói vô cùng rõ ràng.

Lâm Ngữ Kinh nhìn bà, hơi nghiêng đầu, dường như vẫn dáng vẻ nghe không hiểu như trước: "Tôi nhớ là," Lâm Ngữ Kinh chậm chạp nói, "Thời điểm mẹ ly hôn với ba tôi, dường như không phải nói như vậy."

Lâm Chỉ đặt ngón tay lên miệng ly, trượt dần xuống theo mép ly: "Thời điểm mẹ và cùng Mạnh Vĩ Quốc ly hôn, không nghĩ nhiều đến vậy, mẹ chỉ muốn thoát khỏi đó."

Ánh mắt của bà vô cùng thờ ơ, "Mẹ đi cùng ông ta hai mươi năm, hành hạ lẫn nhau đã đủ lâu rồi, một phút cũng không muốn chậm trễ nữa. Mẹ muốn lôi ông ta ra khỏi sinh mệnh của mình, khiến cho những chuyện liên quan tới ông ta, dấu vết của ông ta, chứng cứ ông ta từng tồn tại, hết thảy những thứ khiến mẹ nhìn thấy là có thể nghĩ đến ông ta, mẹ đều không muốn để lại."

Lâm Ngữ Kinh khẽ nói: "Bao gồm tôi."

Lâm Chỉ trầm mặc một lát, mới nói: "Bao gồm con."

Cô gật gù, nói: "Chúc mừng mẹ, mẹ đã chặt đứt toàn bộ mối liên quan tới Mạnh Vĩ Quốc rồi, lúc này nên vui vẻ không chút buồn phiền nhỉ."

Lâm Chỉ lắc lắc đầu: "Tiểu Ngữ, mẹ và con trước giờ đều không thể chặt đứt."

"Cho nên, bây giờ mẹ muốn tôi trở về? Mẹ hối hận rồi?" Lâm Ngữ Kinh hỏi.

"Con họ Lâm." Lâm Chỉ nói, "Con mãi mãi cũng là con cháu Lâm gia, toàn bộ Lâm gia sau này, toàn bộ những thứ mẹ nắm giữ, cuối cùng đều sẽ là của con."

Lâm Ngữ Kinh nhếch môi: "Tôi tưởng mẹ vốn định sinh cho tôi một em trai nhỏ gì đó mới đúng chứ?"

Lâm Chỉ lặng thinh một lát, bình tĩnh nói: "Sau này mẹ không thể mang thai nữa."

Lâm Ngữ Kinh ngẩn người: "Có ý gì?"

"Ý trên mặt chữ." Lâm Chỉ nhàn nhạt nói, "Ung xơ tử cung, sắp tới mẹ sẽ sắp xếp thời gian rảnh để làm phẫu thuật cắt bỏ."

Ngón tay Lâm Ngữ Kinh hơi tê lạnh: "Tử cung... sao?"

Lâm Chỉ không lên tiếng.

Lâm Ngữ Kinh cũng tự hiểu, câu hỏi này của cô dư thừa đến mức nào.

Cho nên, đây là nguyên nhân.

Bà ta trở về tìm cô, bà ta muốn cô về, đây chính là toàn bộ nguyên nhân.

Bởi vì bà ta không thể mang thai, bởi vì cô lúc này là người thừa kế duy nhất của Lâm gia.

Cô cảm thấy trong lòng mình dường như có một đám lửa, bắt đầu từ khoảng khắc nhìn thấy Lâm Chỉ. Đám lửa kia bởi vì bà ta mà bốc lên từng chút một, càng cháy càng dữ dội.

Nhiên liệu là khổ sở, còn có phẫn nộ.

Trong đó phẫn nộ chiếm phần cao nhất, cô thậm chí còn cảm giác được bàn tay giấu dưới bàn của mình bắt đầu run rẩy.

Cô nhếch môi cười cợt: "Anh trai mới của tôi hình như là họ Phó, tôi cần phải đổi tên à?"

Lâm Chỉ hơi nhíu mày.

Lâm Ngữ Kinh trước giờ chưa từng nói chuyện với Lâm Chỉ nhiều như thế.

Cô cảm thấy mình là một người rất mâu thuẫn.

Có một số thời điểm, có một số việc, cô bướng bỉnh chết đi được. Cho dù thất bại 100 lần, cũng sẽ không chút do dự mà thử thêm lần thứ 101.

Nhưng có lúc cô lại vô cùng tin vào số mệnh.

Chẳng hạn như cô cảm thấy bản thân có lẽ là người có duyên mỏng với ba mẹ, cũng từng nỗ lực muốn níu giữ, nhưng mỗi lần đều phí công.

Vậy thì quên đi.

Thuở nhỏ muốn ăn một miếng bánh ngọt, liều mạng muốn ăn, nhưng làm thế nào cũng không ăn được.

Sau khi lớn lên rồi, cái bánh ngọt này cuối cùng cũng đặt ở trước mặt, ai ngờ bỗng phát hiện ra, dường như đã không còn muốn ăn như vậy nữa.

Hết thảy mọi chuyện rồi sẽ thành thói quen, không được yêu thương cũng như vậy.

Lâm Ngữ Kinh hiểu rõ Lâm Chỉ.

Hoặc nói là, bởi vì cô đã thất vọng về Lâm Chỉ quá nhiều lần rồi, cho nên cô đã sớm học được cách không ôm ấp bất cứ hy vọng nào.

Không muốn tranh chấp, không muốn tranh thủ, không muốn tốn nhiều miệng lưỡi.

Lâu lâu một cú điện thoại, báo cáo thành tích học tập một chút, lại báo cáo chút biểu hiện gần đây, cứ như báo cáo công việc, không phải cũng rất tốt à.

Thế nhưng hôm nay, cô có phần không nhịn nổi nữa.

Cảm giác này, là kiểu được nâng lên cao, rồi lại bị người ta nặng nề ném xuống một lần nữa.

Mà loại thái độ này của cô chỉ đủ để Lâm Chỉ hơi nhíu mày, vẻ mặt của bà vẫn cứ bình thản như cũ: "Con là con của mẹ, mẹ đương nhiên là yêu con rồi."

Trong đầu vang lên một tiếng nhỏ, lý trí bị ngọn lửa cắt phăng.

Bả vai cô sụp xuống, cơ thể trái lại đã thả lỏng hơn nhiều.

Lâm Ngữ Kinh cảm thấy khó mà tin nổi.

Cô không biết tại sao bà ta có thể không chút do dự mà tổn thương con của chính mình xong, lại quay đầu tìm lại, cứ như lẽ đương nhiên mà nói mẹ vẫn yêu con.

Lúc đó mẹ không cần con chỉ là vì quá kích động, mẹ sai rồi.

Làm con phải tủi thân rồi nhỉ, nhưng không sao, mẹ lại cần con rồi, bởi vì mẹ cần một người thừa kế.

"Vậy mẹ có ý gì đây?" Lâm Ngữ Kinh nực cười nhìn bà, "Hôm nay mẹ tới tìm tôi chính là muốn nói cái này sao?"

"Mẹ nghĩ thông suốt rồi, mẹ không muốn để tâm vào những chuyện vụn vặt nữa, mẹ bỗng nhiên tỉnh ngộ chợt nhận ra mẹ yêu thương tôi nhiều hơn chán ghét tôi một chút, vậy nên mẹ liền chạy tới phất tay với tôi một cái, sau đó thì sao?"

Tiếng của cô rất nhẹ, không một gợn sóng, "Bà cảm thấy chỉ cần bà đến tìm tôi, tôi phải nên ném phăng hiềm khích lúc trước, cảm động đến nước mắt nước mũi lẫn lộn, như một đứa con ngoan chạy ào vào lòng bà, sau đó cùng bà diễn một cảnh mẹ con tình thâm sao? Bởi vì tôi là đứa chẳng ai cần sao?"

Cô nói lời quá đáng này mà không có chút thái độ nào, Lâm Chỉ rốt cuộc đã bắt đầu bất mãn, hoặc nói là đã đến lúc bà ta không nhẫn nại được nữa, nhíu mày nhìn cô, lạnh nhạt nói: "Lâm Ngữ Kinh, bây giờ con đang nói cái gì thế này? Trước đây con —— "

"Tôi trước đây thế nào bà biết sao, e là bà vẫn còn chưa biết đấy. Từ nhỏ đến lớn bà có từng cố gắng tìm hiểu tôi một chút nào không?" Lâm Ngữ Kinh đứng bật dậy, chân ghế ma sát với sàn nhà, vang lên "Ken két" một tiếng.

Cô hít sâu một hơi, "Mẹ, nếu như mẹ đặc biệt đến tìm tôi ăn một bữa cơm, chính là vì hỏi cái này, vậy tôi cũng nói thẳng."

"Tôi không có ý định trở lại, cũng không muốn sống với bà, trước đây đúng là cảm thấy không cách nào thích ứng nổi, nhưng mà hiện tại, tôi đã bắt đầu yêu thành phố này rồi."

Lâm Ngữ Kinh bình tĩnh nói: "Người ở nơi này, chuyện ở nơi này tôi đều thích cả. Khí hậu tôi cũng thích, đến con đường nhựa và cái nắp cống ở đây tôi cũng yêu, đời này cũng không định rời đi."

Lâm Chỉ nhìn cô, sống lưng mãi mãi luôn ưỡn thẳng bỗng nhiên sụp xuống, giọng của bà mềm xuống một chút, cất tiếng khẽ khàng đến vô cùng: "Tiểu Ngữ, con đang trách mẹ, có phải không?"

Lâm Ngữ Kinh không lên tiếng.

Ngọn lửa lách tách cháy đến cuối cùng, chỉ để lại một nắm tro tàn. Những đốm lửa sáng tắt lấp loé muốn kéo hơi tàn, sau đó từng đốm từng đốm một biến mất không còn một mảnh.

Phẫn nộ bị thiêu đến gần như không còn, cuối cùng chỉ còn sót lại nỗi trống trải, ngơ ngác đến đứng cũng không đứng vững.

Trách bà sao, nhất định là trách rồi.

Thậm chí vào thời điểm Lâm Ngữ Kinh mới đến thành phố A, trong một quãng thời gian rất dài, đặc biệt là sau khi cô và Mạnh Vĩ Quốc tranh cãi, cô luôn mong mỏi đến cảnh tượng Lâm Chỉ sẽ bất ngờ xuất hiện ở đây, nói muốn dẫn cô về nhà.

Lâm Ngữ Kinh hạ thấp tầm mắt, nhìn thứ còn dư lại trên mặt bàn trước mặt, bát canh chưa uống hết.

Canh gà hầm đông trùng hạ thảo chứa trong nồi đất nhỏ, đã nguội lạnh. Hương vị tươi mới thơm ngon đã bị hủy hoại trong chốc lát. Trên bề mặt có một lớp dầu mỡ đông đặc vàng óng đang trôi nổi, nhìn ngấy đến mức khiến người ta có chút buồn nôn.

"Hiện tại tôi đã không trách bà nữa rồi. Mẹ, một tia hi vọng cuối cùng của tôi với bà là do chính bà tự tay bóp tắt." Lâm Ngữ Kinh nói, "Chính vào hôm các người ly hôn ấy, bà nói không cần gì cả, bao gồm cả tôi."

*

Buổi trưa, lúc Lâm Ngữ Kinh về trường, Thẩm Quyện vẫn chưa quay về.

Cô đỏ mắt đi vào lớp.

Chuyện sáng nay Lý Lâm không có nói chi tiết với đám Tống Chí Minh. Cậu cảm thấy bản thân với tư cách là người duy nhất biết chuyện, có nghĩa vụ giữ bí mật, anh em thân thiết cũng không thể nói.

Vả lại chuyện còn chưa được xác định, có khi là cậu nghĩ quá nhiều đấy. Lý Lâm quyết định nấp trong bóng tối quan sát một chút.

Lần quan sát này quan sát được buổi trưa, Lý Lâm nhìn thấy Lâm Ngữ Kinh về trước, biểu hiện thoạt nhìn không có gì không đúng. Lại nhìn kỹ lại, hai mắt của cô ấy còn hồng hồng, chưa bình thường trở lại.

Lại qua mười phút, Thẩm Quyện cũng về rồi.

Ông chủ Thẩm thoạt nhìn thoải mái phấn chấn, thờ ơ lười nhác, cùng với một chút vui vẻ.

Trong đầu Lý Lâm nện xuống bốn chữ lớn.

—— Gió, xuân, phơi, phới.

(Nguyên văn là thành ngữ "Xuân phong đắc ý" 春风得意)

Lý Lâm cảm thấy cái này hoàn toàn có thể đập vào sự thật rồi.

Hai người không chỉ không ăn cơm cùng nhau vào buổi trưa, mà sau khi tách ra rồi trở về, một người thì đỏ hoe mắt, một người khác thì phấn chấn vui vẻ.

Não bộ của Lý Lâm thậm chí còn bổ sung vào một việc gì đó phát sinh trong buổi trưa, Lâm Ngữ Kinh một thân một mình cô đơn đi ăn cơm, ở quán cơm nào đó nào đó, cửa tiệm nào đó nào đó gặp phải Thẩm Quyện và niềm vui mới của cậu, hoặc nói là đối tượng chặt chân —— với một tiểu yêu tinh không biết tên nào đó. Ông chủ Thẩm bị tiểu yêu tinh lừa đến cực kỳ sung sướng, mà Lâm Ngữ Kinh bên cạnh xanh* đến dài cả lông, không nhịn được mà uất ức đến đỏ cả vành mắt.

(*) Xanh (đội mũ xanh): ám chỉ việc bị cắm sừng.

Mà Thẩm Quyện thì sao?

Đương nhiên là chỉ thấy người mới cười, không nghe được người cũ khóc.

Hèn chi người ta nói mấy tên đẹp trai toàn bạc tình bạc nghĩa, đều là chân lý.

Lý Lâm thực sự tức lắm rồi, cậu muốn lôi cổ áo Thẩm Quyện chất vấn cậu ta một câu tại sao. Loại chuyện sai lầm nghiêm trọng mang tính nguyên tắc thế này, cho dù lúc này cậu đã xem Thẩm Quyện là anh em của mình, cũng không thể tha thứ cho loại hành vi này.

Nhưng mà cậu không dám, cậu sợ Thẩm Quyện đánh thành cậu cái vỏ sủi cảo dính bẹp trên tường.

Lần đầu tiên Lý Lâm hận mình quá đỗi nhỏ bé yếu ớt.

Cậu không nói hai lời quay đầu lao ngay ra khỏi phòng học, chuẩn bị trừng phạt mình xuống lầu chạy vài vòng để phát tiết, thuận tiện xoắn xuýt xoắn xuýt xem có nên liều chết tìm Thẩm Quyện nói chuyện, tìm hiểu tìm hiểu tình hình hay không.

Cậu tự viết thêm cho mình một đống drama, đồng thời tuyệt không có chút gánh nặng tâm lý nào, thậm chí còn cảm thấy đây là lời tuyên bố kinh nghiệm của mình.

Dựa vào kinh nghiệm phong phú đã xem qua ba trăm bộ tình tay ba của cậu.

*

Bên này Thẩm Quyện vẫn không hề biết mình sắp sửa sẽ bị bạn gái chia tay rồi còn bị chặt chân, cậu quay về một cái liền để ý thấy Lâm Ngữ Kinh không đúng lắm.

Tuy rằng thoạt nhìn cô chẳng khác gì so với bình thường cả.

Thẩm Quyện khựng một chút, hết sức nghe lời bạn gái, vẫn tiếp tục không nói chuyện với cô như trước, rút điện thoại từ túi áo khoác ra chơi.

Nửa phút sau, Lâm Ngữ Kinh cảm giác được điện thoại của mình trong hộc bàn rung rung một chút, cô lấy ra cúi đầu nhìn xem.

Thẩm Quyện: [ Buổi trưa ăn gì thế? ]

Lâm Ngữ Kinh: "..."

Cô không trả lời ngay.

Cô không biết mình phải nói chuyện buổi trưa hôm nay như thế nào, tuy rằng Lâm Chỉ cuối cùng cũng nói là chỉ hỏi một chút, nếu như Lâm Ngữ Kinh không có bất mãn gì với tình trạng cuộc sống hiện tại, vậy bà cũng không miễn cưỡng.

Lâm Ngữ Kinh có chút lòng riêng không muốn để Thẩm Quyện biết quan hệ phức tạp trong nhà cô, nhưng cô cũng chưa hề nghĩ đến sẽ gạt cậu.

Nếu như có cơ hội thích hợp có thể nói ra chuyện này, cô sẽ kể cho Thẩm Quyện nghe.

Thẩm Quyện tin tưởng cô, bất cứ cái gì cậu cũng đồng ý kể với cô, cho cô biết.

Lâm Ngữ Kinh cũng muốn ít nhất là có thể làm được như cậu.

Thế nhưng cô không biết nên nói thế nào.

Lâm Ngữ Kinh phải thừa nhận, thời điểm Lâm Chỉ nói rằng bà cần phải phẫu thuật cắt bỏ, cô không biết mình nên phản ứng như thế nào.

Đối với chuyện phẫu thuật của bà, cô không có bất cứ một thông tin trực quan mà cụ thể nào. Hơn nữa ngữ khí và thái độ của Lâm Chỉ quá mức bình tĩnh, cho nên trước khi những tâm tình khác đến, thứ Lâm Ngữ Kinh cảm nhận được đầu tiên chính là nỗi phẫn nộ và khổ sở không có giới hạn chen chúc lẫn nhau.

Mãi đến lúc này khi cô bình tĩnh lại, cô mới bắt đầu hậu tri hậu giác mà nghĩ, cắt bỏ một bộ phận ra khỏi cơ thể là khái niệm gì.

Cuộc phẫu thuật này sẽ tổn hại nhiều thế nào đối với thân thể.

Loại cảm giác trong cơ thể bỗng nhiên có một nơi trống rỗng, sẽ kinh khủng đến mức nào.

Cô có một chút hối hận, lời cô nói vừa nãy có hơi quá đáng rồi.

Bất luận thế nào, người này dù sao cũng là mẹ của cô, là người mang thai cô, người cho cô sinh mệnh.

Bà sao có thể không đau, sao có thể không cảm thấy lo sợ?

Lâm Ngữ Kinh khó chịu mà dụi dụi mắt.

Cô dừng một chút, đầu ngón tay điểm lên bàn phím gõ từng chữ từng chữ, động tác có hơi chậm: [ Sao cậu lại muốn gửi tin nhắn? ]

Thẩm Quyện: [ Bạn gái không cho tớ nói chuyện với cô ấy, tớ phải tạo nên một loại quan hệ bạn cùng bàn bình thường miễn cưỡng chỉ có thể dựa vào một hộp đồ ăn vặt mà duy trì giao tình. ]

Lâm Ngữ Kinh có chút buồn cười. Cô đẩy điện thoại di động vào trong hộc bàn một cái, ngẩng đầu lên, nghiêng đầu nhìn cậu.

Thẩm Quyện cũng nghiêng đầu sang.

Cô liếc mắt nhìn cậu, một lần nữa cúi đầu.

Hai người rõ ràng là gần trong gang tấc, nhưng lại không nói câu nào, ngồi một chỗ tán gẫu bằng cách gửi tin nhắn.

Lâm Ngữ Kinh nghĩ nghĩ đều cảm thấy hơi ngốc, vẫn không nhịn được mỉm cười, quay đầu đi, vùi đầu xuống, lần thứ hai rút điện thoại ra gõ chữ: [ Bạn trai, có một chuyện muốn nói cho cậu, cậu muốn nghe không? ]

Thẩm Quyện đọc xong tin nhắn, nhìn cô một cái, mới tiếp tục đáp: [ Muốn, mời bạn gái nói. ]

Lâm Ngữ Kinh chậm chạp gõ chữ, gửi từng cái một đến: [ Tớ vừa làm một chuyện có phần không tốt lắm, nói một vài lời ích kỷ. ]

[ Tớ lúc đó không khống chế được, cũng không nghĩ nhiều đến vậy. ]

[ Tớ cực kỳ khó chịu, cực kỳ cực kỳ tức giận. ]

Lâm Ngữ Kinh liên tiếp gửi tới mấy tin nhắn, Thẩm Quyện vẫn chưa hồi âm. Lia mắt xéo qua cô có thể nhác thấy cậu nhìn chằm chằm điện thoại di động, ngón tay khựng lại, qua nửa ngày cũng không nhúc nhích.

Cô không muốn mình tỏ ra quá khác thường, xoa nhẹ dưới chóp mũi, thay đổi ngữ khí: [ Haiz, tớ, một đứa trẻ không ai yêu thương. ]

Cô còn đặc biệt gửi qua một nhãn dán tiểu Loli.

Vô cùng tủi thân. jpg.

Thẩm Quyện vẫn không hồi âm, nhưng cậu cử động.

Lâm Ngữ Kinh thoáng nhìn thấy cậu nhổm dậy, liền ngẩng đầu nhìn sang.

Thẩm Quyện không nhìn cô, kéo mép ghế tựa, hơi di chuyển vị trí gần sang phía cô. Khoảng cách giữa hai người được rút ngắn. Sau đó cậu kéo khóa áo khoác đồng phục của mình xuống, kéo vạt áo khoác sang hai bên, hất ra, để lộ áo len bên trong.

Động tác này có chút cợt nhả, Lâm Ngữ Kinh nhìn thấy mà bối rối một trận.

Một giây sau, cô cảm giác được có người mò vào theo ống tay áo đồng phục của cô, chạm một cái vào ngón tay cô.

Ngón tay Thẩm Quyện hơi lành lạnh, nhưng lòng bàn tay lại ấm áp. Tìm thấy tay cô, kéo ngón tay ra bên ngoài, lôi ra khỏi ống tay áo, sau đó kéo vào tay áo đồng phục của cậu, giấu trong đó.

Hai cái ống tay áo áo khoác đồng phục liên kết, tay Lâm Ngữ Kinh bị lôi vào. Không gian rất rộng, đủ để tay hai người chui vào đó lăn qua lộn lại.

Sau khi giấu kỹ, cậu nhẹ nhàng bóp bóp đầu ngón tay cô trong tay áo, sau đó từng ngón một len qua kẽ hở tay cô, siết tay nắm lại.

Mười ngón tay đan xen.

Lòng bàn tay của cậu khẽ khàng, như trấn an mà cọ cọ khớp xương trên mu bàn tay cô.

Áo khoác đồng phục vốn lớn, vừa bị cậu lèo lái một phen như vậy, đã che khuất phân nửa hai tay áo nối liền nhau của hai người.

Cho dù có người nhìn qua một cái, cũng chỉ sẽ cảm thấy, hai người họ ngồi hơi gần nhau.

Bọn họ rõ ràng chỉ là ngồi trong phòng học, giấu trong tay áo, len lén nắm tay nhau.

Thế nhưng Lâm Ngữ Kinh lại cảm thấy căng thẳng không chịu nổi, trái tim "thình thịch", từng nhịp từng nhịp, đập đến mạnh mẽ mà gấp gáp.

Vành tai nóng lên.

Nhịp thở cũng có phần không ổn định.

Nắm tay thôi mà, Lâm Ngữ Kinh, mày có thể có chút tiền đồ không hả.

Cô nỗ lực duy trì dáng vẻ như không có chuyện gì, lén lút ngoái đầu liếc mắt nhìn, phát hiện cái tên Thẩm Quyện này thế mà vờ vịt vãi thật, đang cúi đầu giả bộ chơi điện thoại, đầu ngón tay còn đang đặt trên màn hình gõ từng chữ từng chữ với một tay, giống y như thật.

Cô cảm giác được tay cậu hơi động, cứ tưởng cậu muốn buông tay, bèn nới lỏng ra, rút tay ra bên ngoài.

Kết quả ngón tay Thẩm Quyện càng siết chặt hơn, thậm chí còn giống như có chút bất mãn, ghìm chặt tay cô kéo lại vào trong.

Cùng lúc đó điện thoại của cô nằm trong hộc bàn rung lên một chút.

Một tay Lâm Ngữ Kinh bị cậu nắm lấy, chỉ có thể dùng một tay khác lấy điện thoại ra, dùng một tay lướt mở màn hình, ấn vào.

Thẩm Quyện gửi đến đây một tin nhắn, bốn chữ.

[ Quyện gia thương cậu ]

Hết chương 56.

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Quyện, mời cậu ngừng phát tán mị lực của mình (kèm theo con gà rít gào)

Thẩm Quyện mời cậu ngừng phát tán mị lực của mình kèm theo con gà rít gào

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.