Tôi Mộng Giữa Ban Ngày

Chương 65: Bạn trai tôi ở đây



Sau khi nhận được thư thông báo trúng tuyển, Lâm Ngữ Kinh không lập tức trở về thành phố A, trước tiên cô quay về Đế Đô một chuyến.

Thứ gì cô cũng không mang theo, một chiếc vali bên trong trống không, chứa một quyển sách, trong sách kẹp theo tấm hình.

Cô đổi một chiếc điện thoại mới, lại đi làm số mới. Mật khẩu WeChat gì đó đã sớm quên mất rồi, tài khoản lại liên kết với số điện thoại cũ, Lâm Ngữ Kinh đành tạo một WeChat mới, suy nghĩ một chút, nhập số điện thoại của Thẩm Quyện vào tìm thử.

Không tìm ra WeChat của cậu.

Cô ngồi trong phòng chờ máy bay, gọi điện thoại cho Thẩm Quyện.

Đây là một chuyện rất kỳ quái, thật ra trước giờ cô và Thẩm Quyện dường như cũng không thường liên lạc qua điện thoại, cô cũng chưa từng để ý xem số điện thoại của Thẩm Quyện là bao nhiêu, vậy mà cô vẫn nhớ rõ.

Lâm Ngữ Kinh quy công chuyện này cho bộ não học bá của mình.

Bạn học Lâm Ngữ Kinh 721 điểm, hóa ra đã bất tri bất giác nắm giữ kỹ năng xem qua là nhớ trong người.

Trong sân bay người đến người đi, một cô gái nhỏ xinh xắn kéo chiếc vali xách tay màu trắng bạc đi tới ngồi xuống bên cạnh cô. Lâm Ngữ Kinh nghiêng đầu qua, kéo vali xách tay của mình qua bên cạnh, sau đó gọi điện thoại.

Lần này sau khi vang lên ba tiếng, đối phương nhận cuộc gọi.

Hô hấp của Lâm Ngữ Kinh chậm mất một nhịp.

Đối phương là một nam sinh, mở đầu đã cười toe toét: "Alo, xin chào, ai vậy ạ?"

Rõ ràng không phải giọng của Thẩm Quyện.

Lâm Ngữ Kinh ngẩn người, nhất thời không kịp phản ứng, vẫn chưa kịp nói chuyện.

Đối phương lại hỏi một câu: "Ai vậy?"

Lâm Ngữ Kinh khẽ chớp mắt: "Chào ngài, đây có phải điện thoại của Thẩm Quyện không?"

"Đúng vậy, hiện giờ cậu ấy đang bận, không rảnh nghe điện thoại. Cậu có chuyện gì không, việc gấp thì tôi chuyển máy giúp cậu, cậu không vội thì, " Nam sinh dừng một chút, có lẽ liếc nhìn đồng hồ, "Sau sáu giờ tối gọi lại cho cậu ấy."

Giọng có hơi quen tai, nhưng Lâm Ngữ Kinh cũng không nghe ra là ai.

"Không có việc gì gấp." Cô ngẩng đầu, liếc nhìn đồng hồ điện tử trên sân bay, "Không có gì, để cậu ấy lo việc bận đi, cảm ơn cậu nha."

"Hầy, không có gì không có gì, vì con gái phục vụ ——" Nói được một nửa, đối phương bỗng nhiên yên lặng, tí xíu âm thanh cũng không có.

Một giây sau, Lâm Ngữ Kinh liền nghe thấy nam sinh này rống lên một tiếng, âm thanh nghèn nghẹn, hình như đang che điện thoại sợ bị người ta nghe thấy: "Không đúng, đậu má!! Quyện gia! Là nữ!! Con mẹ nó cậu ——!"

Lâm Ngữ Kinh không nhịn được bật cười một tiếng, cúp điện thoại.

Mã số chuyến bay di động trên màn hình cổng đăng ký, loa thông báo của sân bay vang lên. Lâm Ngữ Kinh tắt điện thoại di động, đứng dậy đăng ký.

Thành phố A, Tưởng Hàn giơ điện thoại vọt tới cửa phòng làm việc, mở to hai mắt: "Thẩm Quyện, nữ đấy."

Tay Thẩm Quyện mang bao tay màu đen, đang đi nét.

Nam sinh này chọn vị trí rất khêu gợi, ở lõm lưng. Hình xăm cũng rất khiêu gợi, một đôi môi đỏ rực.

Thời điểm người này mới cầm hình xăm đến, ngay cả Tưởng Hàn cũng không nhổ nước bọt nổi, đúng kiểu thị cảm ba mươi năm trước. Thẩm Quyện phỏng chừng cũng không nhìn nổi, giúp cậu ta chỉnh lại, đổi thành đôi môi đỏ rực bị thiêu đốt trong ngọn lửa, ngọn lửa xanh lam, trông lạnh lẽo.

Tưởng Hàn nói xong, nam sinh đang nằm nhoài ở kia xoay đầu lại, vẻ mặt trêu chọc: "Có nữ sinh gọi điện thoại cho ông chủ Thẩm không phải rất bình thường sao, nếu tôi là nữ sinh tôi cũng theo đuổi ấy."

"Không phải thế, người anh em, cậu không hiểu đâu." Tưởng Hàn cười nói, "Lão Thẩm của chúng ta, quy y cửa Phật, bất động phàm tâm. Số điện thoại của cậu ta căn bản là không có nữ sinh nào biết, ngoại trừ ——"

Cậu ta mới nói được nửa câu này, bỗng nhiên tự sửng sốt.

Động tác rạch trên tay Thẩm Quyện khựng lại trong phút chốc.

Tưởng Hàn còn đang giơ điện thoại di động, nhìn cậu, ngập ngừng mở miệng: "Quyện gia, vừa nãy tôi còn không nghe ra, bây giờ nghĩ lại, cậu đừng nói là, thật sự giọng có hơi giống..."

Thẩm Quyện thả máy trong tay xuống, đứng lên, duỗi thẳng đôi chân dài đang co lại.

Cậu cụp mắt, âm thanh khuất sau khẩu trang màu đen có hơi ồm ồm, nghe có vẻ nặng nề lạnh nhạt: "Có đau không?"

Nam sinh kia cũng cảm nhận được bầu không khí khác thường, nhưng cậu ta không rõ đã xảy ra chuyện gì, ăn ngay nói thật: "Vẫn ổn, không có cảm giác gì, chỉ hơi tê tê."

Thẩm Quyện gật gật, kéo bao tay màu đen xuống, ném vào thùng rác bên cạnh, ngón tay gỡ khẩu trang xuống: "Vậy trước tiên nghỉ ngơi một lúc."

Nam sinh có phần mơ hồ: "À... Được."

Thẩm Quyện đứng dậy, rút điện thoại từ trong tay Tưởng Hàn, đi thẳng ra ngoài, trở tay đóng cửa lại.

Nam sinh kia còn chưa kịp phản ứng, nghiêng đầu, hỏi Tưởng Hàn: "Vừa nãy tôi nói không đau đúng không?"

"Chuyện không liên quan tới cậu." Tưởng Hàn vỗ vỗ vai cậu ta, an ủi, "Trong chuyện xưa này, cậu đã định trước là không cách nào chen tên vào."

Nam sinh vẻ mặt mờ mịt: "Hở...?"

Ngoài cửa, Thẩm Quyện nhấn vào lịch sử cuộc gọi tìm số của cú điện thoại vừa đến, lấy ra, đồng thời đẩy mở cửa phòng, đứng trong sân nhỏ.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nữ lạnh nhạt, tắt máy.

Điện thoại vang lên ba tiếng báo bận, sau đó trở lại yên tĩnh.

Thẩm Quyện thở dài, khoanh tay để điện thoại xuống, lấy điếu thuốc từ túi quần ra ngậm vào, châm lửa.

Cậu lùi người ra sau dựa trên cửa, đầu tựa lên ván cửa nhìn lên trên, híp híp mắt.

Hẻm nhỏ hoang tàn lại trầm lặng, lộ ra nửa khoảng trời bị tầng mây dày giăng đầy tầm mắt, lại bị đám dây điện hỗn loạn cắt tới chia năm xẻ bảy.

Thời tiết hôm nay không tốt chút nào.

Ngày Lạc Thanh Hà ra đi, tiết trời dường như cũng không được tốt.

Ẩm thấp mà ngột ngạt, không rõ đã có mưa không.

Không nhớ rõ nữa.

*

Lâm Ngữ Kinh mua vé máy bay buổi chiều, cô gái nhỏ xinh xắn kéo vali hành lý lúc nãy ngồi ở ngay bên cạnh cô.

Nhìn em gái nhỏ mềm mại an an tĩnh tĩnh trên sân bay, không ngờ lại đặc biệt lấy giúp người làm niềm vui, vừa lên máy bay, mím môi nhấc vali hành lý của Lâm Ngữ Kinh lạch cạch nhét lên trên.

Hai người hàn huyên vài câu. Cô gái nhỏ một mình đến Đế Đô du lịch, nhìn nhỏ, kết quả còn lớn hơn cô vài tuổi, học y.

Lâm Ngữ Kinh thuận miệng hỏi: "Sau này làm bác sĩ hẳn sẽ rất bận rộn nhỉ, hơn nữa bây giờ quan hệ giữa bác sĩ với bệnh nhân gì đó cũng khá căng thẳng."

Cô gái nhỏ chớp chớp mắt to, nhìn cô: "Tôi không xem bệnh cho người sống."

"Ồ...?" Lâm Ngữ Kinh nói, "Pháp... Pháp y sao?"

Cô gái nhỏ gật gù: "Người chết rồi, mới đưa tôi quản."

Lâm Ngữ Kinh: "..."

Chuyến bay này không bị trễ, năm rưỡi tối đúng giờ đáp xuống đất. Lâm Ngữ Kinh đi từ sân bay ra, liếc mắt liền thấy Trình Dật đang chờ cô.

Dường như cũng đã gần hai năm không gặp rồi, người này vẫn ti tiện như vậy, tay giơ cái bảng hiệu to to, bên trên còn vẽ một trái tim màu hồng nhạt, chính giữa là chữ lớn màu vàng —— Lâm Ngữ Kinh, con gái bảo bối vĩnh viễn của papa.

Phối màu mới quê làm sao.

Lâm Ngữ Kinh lườm một cái.

Đa số thiếu niên phát dục muộn, lại lớn nhanh. Hơn một năm nay cả người Trình Dật cũng cao lên một khúc, đáp lên cánh tay cô chính là hai cú đấm chào hỏi: "Không phải cậu có ý gì đấy chứ, năm ngoái anh em còn đến Bát Trung tìm cậu, kết quả người ta nói cậu đã sớm đi rồi, đi cũng không nói cho bọn tớ một tiếng?"

"Chuyện xảy ra quá đột ngột." Lâm Ngữ Kinh cười nói, ngừng một chút, lại hỏi, "Cậu có thấy Thẩm Quyện không?"

"Cái bạn cùng bàn lão đại của cậu ấy à, có thấy." Trình Dật nói, "Tớ cũng chẳng dám đi qua nói chuyện với cậu ta, trạng thái của người anh em đó lúc ấy có hơi khiến người ta ngần ngại á."

Lâm Ngữ Kinh ngẩn người.

"Tớ hình dung không ra loại cảm giác đó, cứ cho là suy sụp đi." Trình Dật xoay đầu lại, thay đổi đề tài, "Đưa cậu về đâu, nhà của Lâm gia?"

Lâm Ngữ Kinh mím mím môi, "Ừm" một tiếng.

Có thể ở lại thành phố A là nhờ cả vào Lâm Thanh Tông, ông cụ không có yêu cầu gì khác, chỉ bảo cô nghỉ hè trở về một chuyến, nán lại phụng bồi một khoảng thời gian.

Lâm Ngữ Kinh vốn cũng không gấp gáp chút thời gian này, dù sao cũng đã chờ một năm rưỡi rồi, thế nhưng khi Trình Dật nói xong lời này, cô có phần không chờ được nữa.

Cô quyết định ngây người một tuần lễ, rồi về thành phố A tìm Thẩm Quyện.

Ai ngờ Lâm Thanh Tông làm như hoàn toàn không nhìn thấy loại tâm trạng nôn nóng này của cô, mỗi ngày nhàn nhã lôi kéo cô, dạy cô chơi cờ vây, trồng hoa dắt chó đi dạo, làm cái gì cũng được, chẳng qua là không cho cô đi.

Lâm Ngữ Kinh hết sức tuyệt vọng, cắn răng nghe ông lão Lâm dạy vẹt nói chuyện, mấy chục ngày cũng chỉ có mỗi một câu —— "Yêu đương có cái gì tốt! Yêu đương có cái gì tốt!"

Đến trước khai giảng một tuần lễ, Lâm Ngữ Kinh cũng không ngọ nguậy, nghe vẹt đứng ở đó "Yêu đương có cái gì tốt!", chết lặng nói: "Ông nội, ông chính là cố ý đúng không."

Ông lão cười đến quá đỗi vui sướng, nụ cười xán lạn làm ông thoạt trông trẻ ra ít nhất mười tuổi: "Con nha đầu thối vô lương tâm này, từ khi cháu còn nhỏ đến lúc lớn ông đã gặp cháu mấy lần? Sao không thấy cháu nhớ đến thăm ông vài lần?"

Bà nội Lâm liếc ông một chút: "Cũng không biết là ai lúc trước sống chết không chịu thừa nhận đứa cháu gái nhỏ này của mình."

Bà nội Lâm là người Giang Nam, lúc nói chuyện không nhanh không chậm, dịu dịu dàng dàng. Bà xoay đầu lại, nhìn về phía Lâm Ngữ Kinh: "Khi cháu còn bé, hồi mới vừa biết đi đó, bà có đan cho cháu đôi tất lông nhỏ, bị ông nội cháu nhìn thấy, hứ hớ không cho, phắc một cái cướp mất, còn nổi giận, sống chết không cho bà đưa. Buổi tối bà lén lút đi qua nhìn một cái —— "

Bà nội Lâm giơ tay, khoa tay một cái, "Một đôi tất bé tí như thế này, tự mình chụp vô ngón tay giơ lên nhìn đến đắc ý luôn đấy."

Lâm Thanh Tông mặt lạnh, vành tai hơi hồng hồng: "Nói lung tung!"

Lâm Ngữ Kinh ngớ người.

Nhà cũ bên này ngoại trừ mấy dịp lễ tết thì cô căn bản rất ít khi trở về, một năm cũng không gặp mặt được mấy lần. Thuở bé chỉ nhớ mỗi lần trở về, Lâm Thanh Tông đều trưng mặt lạnh với cô từ đầu đến cuối, có khi không thèm nhìn cô một chút. Trong ánh mắt của trẻ con thì chính là vừa nghiêm túc lại đáng sợ, cực kỳ xa cách.

Lâm Ngữ Kinh vẫn luôn cho là Lâm Thanh Tông cũng không thích mình, sau khi lớn rồi cũng cơ bản là không chủ động liên lạc đến.

"Con người ông nội cháu ấy à, cả đời đều như vậy, xưa nay không chịu chủ động đi giảng hòa, thừa nhận cái gì." Bà nội Lâm nói tiếp, "Lúc còn trẻ ông ấy nghèo, điều kiện gia đình bà tốt, sau khi yêu đương rồi lại muốn đường ai nấy đi với bà, còn nói cái gì, không thích bà, khiến bà phải chạy đuổi theo ông ấy đấy."

"Đó chẳng phải là tôi không nỡ để bà theo tôi chịu khổ sao." Ông nội Lâm hơi bất đắc dĩ, sờ sờ mũi: "Ầy, chuyện cũ cả rồi, sao lại còn tính toán chứ?"

Bà nội Lâm lườm ông một cái: "Tôi vẫn còn tính toán lắm, ông cực kì xấu xa."

Lâm Ngữ Kinh: "..."

Hai cụ già gần bảy mươi tuổi, ở ngay trước mặt cháu ngoại mình, không coi ai ra gì mà liếc mắt đưa tình, đến tột cùng là không có đạo đức hay là đánh mất nhân tính đây.

Lâm Ngữ Kinh tựa trong sô pha, nhìn hai người nói tới những oán trách và tủi thân trong câu chuyện cũ phủ đầy bụi kia, vô thức cong khóe môi.

Đời người nào có cái gì, tình cảm thuận buồm xuôi gió bền lâu gì đó, chính là cùng người trải qua chia ly và cãi vã. Vài năm sau tôi tóc trắng bạc phơ, tôi già yếu lọm khọm, mà làm bạn bên cạnh tôi vẫn luôn là người.

Hai ngày trước khi về thành phố A, Lâm Thanh Tông gọi Lâm Ngữ Kinh vào trong thư phòng trò chuyện rất nhiều.

Ông lão đứng trước tủ sách, thân hình có hơi lọm khọm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy khí thế khi trẻ: "Tính tình mẹ cháu giống ông, quá cứng rắn, quá mạnh mẽ, cố chấp, còn dễ dàng trở nên cực đoan, điểm xấu của ông toàn truyền hết cho con bé."

"Nhưng nó không may mắn như ông, ông gặp được bà nội cháu. Bà nội của cháu lúc đó điều kiện gia đình khá giả, từ nhỏ đã được nuông chiều, cái gì cũng không biết. Một cô gái như thế, lại làm càn một mình trốn đến phương bắc tìm ông. Thời ấy điện thoại gì đó đều không có, bà cũng không sợ, nói đến là đến. Khi đó ông đã nghĩ, ông phải đối xử tốt với bà ấy cả đời, cái gì ông cũng nghe bà."

"Có bà nội của cháu dẫn lối cho ông, sát bên ông, ông cũng không đến nỗi đi nhầm đường. Mẹ cháu lại không giống vậy, đời này con bé không gặp được người như thế."

"Không ai đi sát bên nó, không ai nói với nó làm thế nào cho phải, làm thế nào là xấu, cho nên nó vẫn sai lầm như thế. Nó có lỗi với cháu, ông đây, ban đầu ông đã nói mặc kệ, ông liền kiên quyết mặc kệ, ông đã nghĩ sẽ chờ nó chịu xuống nước. Nhiều năm như vậy vẫn luôn mạnh mồm, lạnh nhạt nhìn cháu, cũng có lỗi với cháu."

Lâm Ngữ Kinh rũ mắt, không biết tư vị trong lòng là gì: "Cháu không trách ông."

"Cháu cũng không phải kiểu ngốc nghếch như ông, mà lại giống với bà nội cháu, có thể mềm xuống, nhưng ẩn trong xương là sự kiên cường. Tiểu nha đầu tuổi còn nhỏ, chủ kiến đã thật sự đúng đắn." Lâm Thanh Tông nhìn cô, than thở, "Muốn làm gì thì làm đi, đừng sợ, cũng đừng tránh né, người Lâm gia chúng ta, cho dù cái gì cũng không có, cũng phải mang theo nguồn sức mạnh này đi thẳng tới trước."

*

Lâm Ngữ Kinh trở về thành phố A vào ngày tân sinh viên báo danh, lên máy bay vào sáng sớm.

Thời điểm đến thành phố A là buổi trưa, Lâm Ngữ Kinh ăn bát mì ở sân bay, sau đó ngồi trong quán tra xem đi tàu điện ngầm đến đại học A thế nào.

Đúng là có tàu điện ngầm có thể đi tới cổng lớn đại học A, khoảng tầm hai giờ.

Lâm Ngữ Kinh thở dài, kéo cái vali lớn của cô lên tàu điện ngầm một cách khó khăn. Ngày khai giảng, người trên sân bay và tàu điện ngầm đều nhiều hơn. Bên ngoài oi bức đến sắp nghẹt thở, bên trong tàu điện ngầm lại mở điều hòa vù vù, lạnh đến mức nổi một lớp da gà.

Sau hai giờ, cô từ cửa tàu điện ngầm đi ra, nhìn thấy một đám học trưởng học tỷ mặc áo T-shirt tình nguyện đứng trước cổng, tay giơ cái tấm bảng xốp lớn, vẽ tay, bên trên viết —— "Hoan nghênh tân sinh viên đại học A nhập học [ tung hoa ] [ tung hoa ]".

Trình độ hội họa rất hợp với bài báo bảng hoa cúc của Lý Lâm.

Cô vừa đi tới, hai tên nam sinh bên cạnh đều đã sáng mắt lên, mày đánh tao một tao đánh mày một mà chạy chậm đến đây: "Xin chào bạn học, bạn là tân sinh viên sao?"

Nữ sinh nâng bảng bên cạnh lườm một cái: "Đức hạnh."

"À." Lâm Ngữ Kinh kéo vali từ bậc thang trạm tàu điện ngầm đi lên, "Phải."

Học trưởng rất nhiệt tình, không nói hai lời liền nhận lấy hành lý của cô giúp cô mang lên, dẫn cô đi về hướng trường học, vừa đi vừa chậm rãi nói, "Nghe giọng học muội không phải người địa phương nhỉ."

Lâm Ngữ Kinh không biết anh ta làm thế nào mà có thể nhận ra được khẩu âm qua hai âm tiết —— "À" và "Phải" này của cô, cảm thấy học bá quả nhiên là có chút thần kỳ, gật gù: "Đế Đô."

Học trưởng ngạc nhiên: "Xa như vậy lại đến đại học A sao, năm nay điểm chuẩn của đại học B dường như cũng không cao hơn mấy điểm so với bên này."

Thành thật mà nói, học trưởng thoạt trông còn rất thanh tú, thế nhưng có Thẩm Quyện để đối chiếu, hiện giờ Lâm Ngữ Kinh cảm thấy toàn bộ nam sinh đều trông giống khoai tây.

Hơn nữa củ khoai tây này mục đích quá rõ ràng, Lâm Ngữ Kinh có hơi không muốn tán gẫu với anh ta, thẳng thắn nói: "Bạn trai tôi ở đây."

Học trưởng: "..."

Học trưởng: "À..."

Học trưởng rất mất mát, mất mát đưa cô đến nơi báo danh, mất mát thả vali của cô xuống, mất mác nhưng cũng nghiêm túc trách nhiệm mà dặn dò một loạt quy trình phía sau, sau đó mất mát rời đi.

Đại học A báo danh hai ngày, cả ngày hôm qua, nguyên ngày hôm nay.

Thẩm Quyện là người thành phố A, cậu hẳn sẽ không đến ngay vào hôm qua, cho nên hôm nay Lâm Ngữ Kinh mới tới.

Lúc nhìn thấy ông nội Lâm và bà nội Lâm ở cùng nhau, đồng thời sau khi ông nội Lâm tìm cô trò chuyện, cô bỗng nhiên nảy sinh một loại mê đắm với cảm giác số mệnh.

Khi đó ông nội Lâm chia ly với bà nội Lâm, bà nội Lâm dứt khoát kiên định chạy đến Đế Đô.

Bọn họ không có điện thoại di động, không có cách thức liên lạc nào, ông thậm chí cũng không biết bà đã đến.

Nhưng mà cuối cùng bà vẫn tìm được ông, ở một Đế Đô rộng lớn như vậy.

Huống chi là hiện tại cô chỉ ở một cái! Đại học A nho nhỏ!!!

Sau khi Lâm Ngữ Kinh xếp hàng báo danh xong, đem hành lý đặt ở ký túc xá. Phòng ký túc xá bốn người, trên giường dưới bàn, trừ cô ra thì ba người còn lại đã đến đông đủ.

Giường của cô ở bên tay trái cạnh ban công. Lâm Ngữ Kinh thả hành lý xuống, chào hỏi đơn giản một chút, bốn người làm quen với nhau đôi lát, sau đó không buồn thu dọn gì cả mà đi thẳng ra cửa.

Cô muốn ở chỗ đại học A be bé này, ngẫu nhiên gặp mặt với bạn trai.

Ngẫm lại còn có chút hưng phấn nhỏ.

Một tiếng sau.

Bạn học Tiểu Lâm thi đại học 721 điểm đứng thứ tư trong tỉnh ngồi xổm dưới tàng cây, bắt đầu thật lòng thật dạ mà hoài nghi đầu óc của mình có phải đã bị đổ đầy sữa đậu nành rồi không.

Hoặc là thi đại học xong, chút IQ này đã chạy theo bài thi hết rồi.

Cô không biết là cái gì đã cho cô tự tin như vậy, làm cô cảm thấy mình có thể từ cái KTX nữ nhỏ bé này đi luẩn quẩn gần hai mươi phút quanh đại học A, ở trong một đám tân sinh viên, tình nguyện viên học trưởng học tỷ mà tình cờ gặp gỡ với bạn trai một năm rưỡi chưa gặp của cô.

Lâm Ngữ Kinh từ bỏ, cô cảm thấy quan niệm về số mệnh vẫn là vô căn cứ, quyết định tin tưởng khoa học.

Cô móc ra điện thoại ra, gọi điện cho Thẩm Quyện.

Đại khái là vì mấy lần gọi trước đều không thể thành công nói chuyện với Thẩm Quyện, cho nên lúc cô thực hiện cuộc gọi này động tác vô cùng trôi chảy, cực kỳ tự nhiên, thời điểm đưa lên bên tai thậm chí còn đang suy nghĩ "Cái thời tiết nóng chết người quái quỷ gì vầy nè", cho đến khi điện thoại vang lên hai tiếng, đối phương nhận cuộc gọi.

Lâm Ngữ Kinh khựng lại.

Đối phương cũng không nói chuyện.

Xung quanh tiếng động ầm ĩ, luôn có học sinh đến đến đi đi tạt qua, vali hành lý lăn trên mặt đường vọng đến tiếng vang lộp cộp lộp cộp.

Qua vài giây, giọng của Thẩm Quyện truyền đến qua loa điện thoại, hơi trầm, thấp mà nhạt: "Lâm Ngữ Kinh."

A.

Là tớ.

Đã lâu không gặp.

Lâm Ngữ Kinh nắm điện thoại trong tay, ngẩng đầu lên.

Bóng cây xén vụn ánh nắng rơi trên đất, gió lay, dưới chân cô hệt như một hồ nước sóng gợn lăn tăn.

Thanh âm này quá quen thuộc, xuyên qua một năm lẻ tám tháng, quen thuộc đến nỗi cô thậm chí còn chưa kịp phản ứng. Nước mắt như đã mọc được chân, tự mình đi xuống theo khóe mắt.

Lâm Ngữ Kinh cũng không biết tại sao mình lại khóc.

Lúc cô đi, thời điểm nhìn thấy cậu lần cuối cũng không khóc.

Lo lắng đến mất ngủ cả đêm, ăn cái gì nôn cái đó, nửa tháng gầy còm cũng không khóc.

Thời điểm nước rút đếm ngược kỳ thi đại học, toàn bộ người trong phòng ngủ đều vì áp lực mà lớn tiếng khóc òa, cô cũng không khóc.

Thậm chí trước khi nghe thấy giọng nói của cậu, một chút cảm giác muốn khóc cô cũng không có.

Cô là Lâm Ngữ Kinh bình tĩnh mà lý trí, cực kỳ mạnh mẽ.

Thế nhưng hiện giờ Lâm Ngữ Kinh cực kỳ mạnh mẽ đó đã không cách nào khống chế được.

Tựa như thứ đã chống đỡ lấy cô vào khoảng khắc nghe cậu gọi tên mình, đã bỗng nhiên sụp đổ mất.

Không thể ngừng lại, không thể thu về.

"Thẩm Quyện." Lâm Ngữ Kinh ngồi xổm dưới tàng cây, cúi đầu, ngả đầu lên đầu gối, gọi cậu cùng tiếng khóc nức nở, "Tớ không tìm được cậu, tại sao cậu còn chưa tới đón tớ."

Hết chương 65.

Sherry:

Nhìn lại mới thấy thật ra 5 chương này cũng không đến nỗi bi thương như vậy, hôm trước tui khóc oe oe thế kia chắc chắn là do chính tui quá íu đíu =]]]]

Dọa mn một phen rồi hí hí

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.