Trong khung cảnh hoàn toàn tĩnh lặng, Thẩm Quyện đặt bàn tay cầm điện thoại lên mặt bàn. Ngón tay thon dài đẹp đẽ, đầu ngón tay nhón rìa điện thoại, vang một tiếng nhỏ, biểu cảm thản nhiên lại lạnh lùng.
Dường như người vừa mở bài hát ngốc nghếch kia không phải cậu vậy.
Thẩm Quyện để điện thoại xuống. Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, chậm rãi mà lười nhác dựa ra sau ghế một lần nữa, mắt to trừng mắt nhỏ với hướng dẫn viên năm giây.
Có vẻ hướng dẫn viên không định nói gì cả, Thẩm Quyện hơi khoát khoát tay, bình tĩnh mà lịch sự: "Ngại quá, khúc nhạc dạo ngắn, thầy tiếp tục đi ạ."
Như một vị lãnh đạo không câu nệ tiểu tiết.
Hướng dẫn viên: "..."
Toàn thể bạn học lớp 1 khoa Tài Chính: "..."
Lời trạng nguyên nói cũng không sai, đúng là một khúc nhạc dạo ngắn.
Nữ sinh vừa hoài nghi Thẩm Quyện và tiểu ca ca trong video đó không phải một người kia lần thứ hai quay đầu đi, lặng lẽ nói với bạn cùng phòng: "Tớ đoán là cậu ta có chút bệnh tâm thần phân liệt đấy?"
Bạn cùng phòng thấp giọng: "Bây giờ đang trend kiểu này à? Đáng yêu ngược sao?"
Cô gái nhỏ khẽ giọng lẩm bẩm: "Nhưng được cái vẫn rất đẹp trai, trai đẹp làm cái gì cũng đẹp."
Hướng dẫn viên lúc này cũng kịp phản ứng.
Hướng dẫn viên tự cảm thấy thường ngày mình là một người rất hài hước, không nghĩ tới Thẩm Quyện còn hài hước hơn anh ta.
Hơn nữa khí thế của vị trạng nguyên này cũng là khí thế cấp độ trạng nguyên. Anh ta suýt chút nữa đã bật thốt ra "Vâng thưa lãnh đạo."
Anh ta hắng giọng một cái, cười nói: "Thẩm trạng nguyên của chúng ta không chỉ học giỏi, mà còn rất chu đáo nhỉ. Đây là kì thì đầu tiên sau khai giảng, em sợ mọi người quá căng thẳng nên mới khuấy động bầu không khí một chút phải không?"
"Không phải đâu ạ, bạn gái nghịch ngợm." Thẩm Quyện hơi nhếch môi, lộ ra một nụ cười vô cùng kín đáo, nhàn nhạt nói, "Thi được cao điểm nhất toàn trường, thế nào cũng phải gửi một bài hát qua, khoe khoang với em một lát."
Mọi người: "..."
Sau đó cậu liền đến khoe với bọn tôi?
Nói thi được điểm cao thôi không được sao? Cần phải nhấn mạnh là toàn trường hả?
Cậu còn có là người không đấy???
Mẹ nó cậu show ân ái thế mà được à?!
Tôn Minh Xuyên thực sự nghe không nổi nữa rồi, sáp đến gần thấp giọng nói: "Quyện à, đó là bạn gái cậu thi, không phải cậu thi, cậu kiêu ngạo như thế làm gì?"
Vu Gia Tòng bày tỏ lòng thương xót đối với Tôn Minh Xuyên từ tận đáy lòng: "Bạn gái giỏi giang làm mình cảm thấy vui sướng hơn nhiều so với chuyện bản thân giỏi giang, cậu hiểu chưa? Biết tại sao cậu sống gần hai mươi năm rồi mà ngay cả một lần yêu đương thành công cũng chưa từng có không? Nhìn thấy thao tác này chứ, đây gọi là câu trả lời thêm điểm, cậu phải học hỏi một chút."
Sau phút bối ngắn ngủi, hướng dẫn viên lại một lần nữa gục ngã. Một câu nói này của Thẩm Quyện, không chỉ mang hình tượng tưởng chừng như đang bên bờ sụp đổ của cậu kéo trở lại, mà còn tăng thêm một thuộc tính cưng chiều không lối thoát, thuận lợi show ân ái, đồng thời còn bất động thanh sắc mà khoe khoang bạn gái một chút. Một hòn đá trúng ba con chim, xuất sắc đến làm người ta tê cả da đầu.
Đúng như dự đoán, sau khi các bạn học lớp 1 khoa Tài chính kịp phản ứng —— đặc biệt là các bạn nữ, trực tiếp xào nấu cho trạng nguyên một hình tượng mới.
Từ một kẻ có thẩm mỹ kỳ quái, tâm thần phân liệt, biến thái lại tự luyến biến thành một người thoạt nhìn có vẻ rất nuông chiều bạn gái, thậm chí còn dẫn dắt đến rất nhiều chi tiết nhỏ, chẳng hạn như cái móc chìa khóa kia.
Một ngày nào đó, sau khi hết tiết chuyên ngành, cô gái ngồi bàn trước Thẩm Quyện vẫn ngồi ở lại, cuối cùng dưới sự khích lệ của mọi người, lấy dũng khí quay đầu lại, hỏi cậu: "À ừm, bạn học Thẩm Quyện?"
Thẩm Quyện đang viết dở, không ngẩng đầu, đáp một tiếng, giọng mũi trầm thấp.
Cô gái đỏ mặt: "Tớ có thể hỏi cậu một vấn đề không?"
"Cậu hỏi đi."
Giọng của cô gái có chút hưng phấn: "Cái móc khóa cực kỳ đáng yêu kia là bạn gái cậu bảo cậu mang sao?"
Cô gái che mặt, thấp giọng gào lên ngoảnh đầu lại, sáp đến nữ sinh bên cạnh: "A a a ngọt quá ngọt quá rồi!"
Cô bạn cùng bàn: "Quá đáng yêu rồi! Móc chìa khóa xấu như vậy! Vì là bạn gái đưa, Mà! Vẫn! Luôn! Dùng!"
Thẩm Quyện: "..."
Tôn Minh Xuyên nhìn thấy mà than thở: "Tớ phát hiện có một số thời điểm hành động và suy nghĩ của những cô gái này thật khiến người ta không thể đoán nổi á. Cô gái vừa quay xuống hỏi cậu ấy, CMN tớ còn tưởng cô ấy đến tỏ tình cơ đấy."
Vu Gia Tòng thở dài: "Tình địch còn chưa xuất hiện, đã phát triển ra một nhóm fan CP."
Tôn Minh Xuyên tỏ ra rất hiểu biết: "Thời điểm thế này phải chú ý vào. Bình thường trong những lúc tưởng chừng như chẳng có chuyện gì này, bên phía kia chưa hẳn đã yên ổn, công tác chống trộm nhất định phải làm tốt. Đặc biệt là chị dâu nhỏ trông còn xinh xắn như tiên nữ, mềm mại hết sức, nhỡ đâu vô tình gặp phải loại tình trường lão luyện điên cuồng bám lấy trêu chọc thì sao —— Đậu má Vu Gia Tòng cậu đạp tớ làm gì!"
Vu Gia Tòng: "..."
Thẩm Quyện khép sách lại, lấy sách bút cất vào balo, đứng dậy nhìn cậu ta bằng khuôn mặt vô cảm, bình tĩnh nói: "Cậu ta đang nhắc nhở cậu quý trọng sinh mạng."
Tôn Minh Xuyên: "..."
"Đáng thương cho thân tôi quá, mỗi ngày đều sống dưới áp bức của cường quyền." Tôn Minh Xuyên thở dài, cũng đứng dậy theo. Mấy người ra khỏi lớp học, đi chưa được mấy bước đã nhìn thấy Dung Hoài đứng chờ trong hành lang.
Thằng nhóc Dung Hoài này mấy năm không gặp, nghị lực càng ngày càng kinh người. Cho dù Thẩm Quyện đã từ chối cậu nhóc mấy lần, cậu vẫn không mảy may tức giận. Chiến rồi lại bại, bại rồi lại chiến, liên tục đến tìm cậu tán gẫu.
Tiểu thiếu niên nhìn thấy bọn họ đi ra, ánh mắt sáng lên, thẳng người dậy, như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo đi theo phía sau: "Sư huynh."
Bọn Tôn Minh Xuyên cũng đã không cảm thấy bất ngờ nữa rồi, đánh tiếng một cái rồi đi trước.
Chờ bọn họ đi rồi, Thẩm Quyện quay đầu lại.
"Sư huynh, buổi trưa anh muốn ăn cái gì?" Dung Hoài đuổi theo sau mông cậu, tỏ vẻ nhất quyết phải ăn trưa với cậu, "Căn tin số hai bên kia có món sườn xào chua ngọt ngon lắm nha, anh ăn thử chưa?"
Dung Hoài vào đại học A năm ngoái, do đội xạ kích đặc biệt chiêu mộ vào, năm nay là đại học năm hai, so với kẻ hồi cao trung vừa lưu ban vừa tạm nghỉ học như Thẩm Quyện còn lớn hơn một khóa.
Thẩm Quyện thở dài: "Dung Hoài."
Dung Hoài giơ cao hai tay: "Hôm nay em tuyệt đối không nói những chuyện khác, cũng sẽ không khuyên anh tham gia giải đấu vào tháng ba."
Thẩm Quyện: "Lần trước nhóc cũng nói như thế."
"À" Dung Hoài gãi gãi tóc, "Ừm..."
"Tôi hoài nghi tôi hiện giờ có phải đã quá tốt tính rồi không," Thẩm Quyện tựa lên tường, "Cho nên cậu mới có loại ảo giác rằng tôi đã trở nên rất kiên nhẫn?"
"Sư huynh, em cảm thấy anh bây giờ thật sự kiên nhẫn lắm ấy." Dung Hoài thật thà nói, "So với trước kia quả thực không phải cùng một người."
Thẩm Quyện gật gù: "Tôi trước đây thế nào."
Dung Hoài nói: "Anh của trước đây, nếu như em dám lẽo đẽo theo sau anh không ngừng như thế, anh sẽ trực tiếp đánh em."
Thẩm Quyện nhìn cậu ấy: "Hiện tại tôi đã muốn đánh cậu rồi."
Dung Hoài lập tức lùi về sau ba bước, ở khoảng cách xa cậu ba bốn mét, lớn tiếng đầu hàng: "Chủ yếu là tháng 3 đội chúng ta thật sự không có ai. Lệ sư huynh xuất ngoại huấn luyện rồi, gấp quá không về kịp. Sư huynh, anh coi như cứu trợ một phen đi, được không? Trước hết chúng ta thử huấn luyện xem đã, dù sao vừa mới khai giảng bài vở vẫn còn khá đơn giản, cũng có —— "
Thẩm Quyện đau đầu: "Được thôi."
Dung Hoài còn chưa kịp phản ứng: "Thời gian nữa, anh cũng có thể mang theo người nhà..."
Dung Hoài nói được một nửa, nín bặt, há miệng nhìn cậu: "Hả?"
"Tôi nói, luyện thì luyện đi." Thẩm Quyện hơi thiếu kiên nhẫn, tựa trên tường khoanh tay nhìn cậu nhóc, "Trước thanh minh, đến tháng ba thi đấu tranh giải. Trước tiên luyện mấy tháng thử xem, được thì được không được thì thôi, tôi không thể đảm bảo với cậu điều gì."
Dung Hoài mừng rỡ như điên, làm gì còn lo được nhiều đến vậy, gật đầu lia lịa, không nói hai lời đã tính nhào đến cho cậu cái ôm thâm tình: "Sư huynh ——!!"
Thẩm Quyện giơ tay, mặt không cảm xúc chỉ vào cậu nhóc: "Đứng yên đấy."
Dung Hoài ngoan ngoãn đứng lại.
Thẩm Quyện thẳng người dậy, đồng thời rút điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Lâm Ngữ Kinh, còn chẳng buồn ngẩng đầu: "Đề tài này kết thúc, đừng có dính lấy tôi ăn cơm, tôi bận."
Tiết toán cao cấp của Lâm Ngữ Kinh, bị kéo giờ thêm hai phút, cũng vừa tan học không bao lâu.
Giáo viên dạy toán cao cấp của bọn cô họ Lý, là một "Địa Trung Hải"*, thoạt nhìn hơn sáu mươi tuổi, là một thầy giáo già rất dễ gần, cười lên có hơi giống Lưu Phúc Giang.
(*) Ý chỉ hói tóc
Lần đầu tiên Lâm Ngữ Kinh nhìn thấy ông còn có hơi sững sờ. Sau khi thi đại học xong cô vẫn chưa đến chào hỏi Lưu Phúc Giang. Hồi cô còn ở Bát Trung Lưu Phúc Giang đã vì cô mà tốn không ít tâm tư, nên đến thăm hỏi.
Cô ra khỏi lớp học, vừa về phía căn tin vừa định gọi điện thoại cho Thẩm Quyện. Kết quả cô còn chưa kịp lấy ra, điện thoại trong túi đã reo lên trước.
Lâm Ngữ Kinh còn chẳng buồn nhìn số, vừa nói chuyện với Cố Hạ vừa lấy ra nghe, nói trước: "Cậu tan học rồi sao?"
"Tôi đã bắt đầu thực tập luôn rồi." Phó Minh Tu nói.
Lâm Ngữ Kinh: "..."
Cô trầm mặc ba giây, lấy điện thoại từ bên tai xuống, liếc mắt nhìn số điện thoại gọi đến.
Đúng là một số lạ chẳng biết là ai, thuộc về thành phố A.
Phó Minh Tu chắc là lại nói gì đó, không đợi được hồi đáp, bắt đầu lớn giọng lên, loáng thoáng nghe thấy anh ta ở đầu kia: "Này! Này! Nói chuyện!"
Cố Hạ bên cạnh cũng nghe thấy, cho rằng hai người cãi nhau, hơi ngạc nhiên làm một khẩu hình: "Trạng nguyên?"
Lâm Ngữ Kinh lắc lắc đầu, xoắn xuýt một lúc chẳng biết giới thiệu mối quan hệ này thế nào: "Anh... tớ."
Hiện tại cũng không tính là anh mà nhỉ.
Thế thì còn biết nói thế nào, bạn tớ?
Cô đưa điện thoại lên tai lần nữa, lịch sự mà thoải mái chào hỏi: "Chào ngài, xin hỏi ngài là?"
Phó Minh Tu trầm mặc vài giây, mở miệng: "Lâm Ngữ Kinh, mấy năm không gặp, cô vẫn dối trá đến mức khiến người ta kinh sợ."
Lâm Ngữ Kinh đổi giọng tức thì: "Rõ ràng cũng chỉ hơn một năm, anh tự ý thêm vào nhiều năm như vậy làm gì, anh lấy số của tôi từ đâu đấy?"
Phó Minh Tu có phần đắc ý: "Tôi muốn biết cái gì mà chẳng được? Nghe nói cô thi vào đại học A à?"
Lâm Ngữ Kinh đáp một tiếng, đồng thời đi về hướng căn tin số 1. Căn tin này cách Học Viện Quản trị kinh doanh khá gần, Thẩm Quyện có khi sẽ đến sớm chờ cô ở cửa.
Bên phía Phó Minh Tu nghe cũng có hơi ầm ĩ: "À, vậy bình thường cô ăn cơm ở căn tin nào? Tôi giờ đang ở ——" Anh ta kéo dài giọng, có vẻ đang nhìn gì đó, "Căn tin số 1 nè?"
Lâm Ngữ Kinh: "...?"
Lâm Ngữ Kinh không kịp phản ứng: "Hở?"
"Tôi đang ở trường cô đấy, vốn định đến tìm bạn tôi, ai ngờ hôm nay cậu ta không có ở đây." Phó Minh Tu nói, "Tôi đang ở cửa căn tin số một."
Nói một cách khách quan, Lâm Ngữ Kinh không cảm thấy mình và Phó Minh Tu có giao tình sâu đậm gì, hoặc là tình cảm tốt đến mức có thể làm như không có gì mà ôn lại chuyện cũ.
Cô là kiểu người khó kết giao bạn bè, trước khi đến thành phố A bạn bè quan hệ tốt cũng chỉ có hai người kia, sau khi sang bên này quen thân được với đám Lý Lâm ở Bát Trung cũng là chuyện ngoài dự đoán.
Thật ra Phó Minh Tu này, nói về phương diện nhân phẩm tuyệt đối là người đáng để kết giao. Thế nhưng vì ngay lúc mới bắt đầu hai người đã ở trong quan hệ đối nghịch, nhìn thấy là chán, cho nên muốn bồi dưỡng tình bạn cũng phải cần thời gian tương đối dài.
Nhưng Lâm Ngữ Kinh phải thừa nhận, Phó Minh Tu đúng là đã giúp cô đôi chút. Tên này tính cách thiếu gia, lại là một kẻ dông dài phát mệt, giải thích một chút là độc miệng ngay. Có điều tâm địa rất tốt, giai đoạn sau này quan hệ của hai người quả thật không tệ.
Hồi còn lén lút qua lại với Thẩm Quyện ấy, buổi tối có khi cô lén chạy ra ngoài, Phó Minh Tu thậm chí còn yểm trợ cho cô.
Cho nên thời điểm anh ta nói mình đang ở đại học A, Lâm Ngữ Kinh ngẩn người, sau khi hồi thần lại cô còn hơi xúc động.
Cô đi tới cửa căn tin số một, cách rất xa đã trông thấy Phó Minh Tu.
Người này vòng qua vòng lại ở cửa căn tin số một cứ như một kẻ đần, vừa đi sang một bên gọi điện thoại, giọng nghe có vẻ rất tức tối: "Tao biết bên trên viết số 1, bà mẹ nó đây chính là căn tin số 1 nè! Tao hỏi rồi! Tao cũng không có đui! Mày nói hôm nay mày ở trường nên tao mới đến đấy, mày chơi tao à?"
Người này lớn giọng, thoạt nhìn vô cùng gắt gỏng, sinh viên hai bên lao nhao ghé mắt.
Tuy rằng hiện giờ anh ta đã không phải là anh của cô, nhưng Lâm Ngữ Kinh vẫn có cảm giác cực kỳ mất mặt.
Cô đứng ở cửa căn tin số một, dựa vào lan can bên trái, nhìn Phó Minh Tu chuyển tầm mắt sang, cũng nhìn thấy cô.
Lâm Ngữ Kinh vẫy vẫy tay về phía anh ta.
Phó Minh Tu nói thêm hai câu, cúp điện thoại đi đến, vừa mở miệng là trực tiếp hỏi cô: "Đây có phải là căn tin số 1 không?"
Lâm Ngữ Kinh nhìn anh ta với ánh mắt thương xót: "Anh trai, hai năm không gặp, IQ của anh sao giống như càng ngày càng thấp vậy."
"..."
Phó Minh Tu trừng mắt nhìn cô.
Lâm Ngữ Kinh bình tĩnh đối mắt với anh ta.
Phó Minh Tu bỗng nhiên nở nụ cười.
Anh ta cảm thấy rất thần kỳ. Lần đầu tiên nhìn thấy thì phiền đến không chịu được thế đấy, một em gái nhỏ kỳ quái đến gây dựng lại gia đình với anh ta. Sau khi thật sự đi rồi vậy mà anh ta cũng sẽ tình cờ nhớ tới, trước đây có một người như vậy, một người khi anh ta nói mình sốt thì đã bảo gọi 119 tìm nhân viên phòng cháy chữa cháy.
Thời điểm đến đại học A tìm người chợt nhớ ra có lần Mạnh Vĩ Quốc và Quan Hướng Mai đã nói một câu, cô ấy cũng ở đại học A, còn chưa kịp phản ứng đã gọi điện thoại tới.
Tình huống gia đình cô trong khoảng thời gian cô rời đi ấy, Phó Minh Tu cũng có biết đôi chút. Lúc trông thấy cô vẫn giống như trước đây, vẫn là mềm mại không xương mà chọc cho người ta tức đến nghẹn một ngụm máu, đứng ở đó, anh ta không hiểu tại sao lại thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó liền nở nụ cười.
Cô vẫn không thay đổi quá nhiều, Lâm Ngữ Kinh vẫn là Lâm Ngữ Kinh trước đây, Phó Minh Tu rất vui vẻ.
Anh ta cười chẳng đầu chẳng đuôi, Lâm Ngữ Kinh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh ta. Phó Minh Tu cũng không để ý, hỏi: "Không về Đế Đô sao."
"À." Lâm Ngữ Kinh không có ngữ khí gì, hiện tại cô đã không còn thuộc sự quản lí của Mạnh Vĩ Quốc nữa, tự nhiên cũng không cần duy trì quan hệ anh em hòa thuận gì với Phó Minh Tu, dù sao hai người họ cũng đã sớm biết đối phương là người thế nào, "Vì bạn trai mà không chút do dự quyết định ở lại đây, tình yêu xúc động lòng người, hiểu không."
Phó Minh Tu ngẩn người: "Cô vì bạn trai cô?"
Lâm Ngữ Kinh không lên tiếng, ánh mắt nhìn anh ta như đang nói, tại sao anh lại hỏi câu hỏi nhảm nhí này.
Phó Minh Tu thực sự không phản ứng kịp: "Chính là, cái tên hồi cao trung kia? Hai người các cô chưa chia tay á?"
"Đúng vậy." Lâm Ngữ Kinh nói.
"Không phải chứ." Phó Minh Tu ngạc nhiên nhìn cô, "Loại con trai như thế, nửa đêm nào cũng gọi cô ra ngoài, vừa nhìn là biết chẳng phải hạng tốt lành gì rồi. Hồi ấy cô qua lại với loại cặn bã này thì thôi đi, dù sao cũng là người trẻ, vui đùa một chút cũng chẳng sao."
Phó Minh Tu cảm thấy khó mà tin nổi: "Thế nhưng tại sao đến giờ cô vẫn chưa chia tay với loại tiểu bạch kiểm không đứng đắn này chứ?!"
Lâm Ngữ Kinh: "..."
Thẩm Quyện vừa tới căng tin số 1 đứng ở góc tường vô tình nghe được: "..."
Thẩm Quyện cũng cảm thấy khó mà tin nổi. Cậu chẳng biết tại sao cô bạn gái mà từ đầu đến cuối điện thoại luôn ở trạng thái máy bận không gọi được của mình, lại đang đứng ở cửa phòng ăn phí lời với thằng con trai mà mẹ nó cậu chả biết là từ đâu chạy tới.
Mà cái tên này, sau khi dùng một loạt các cụm từ kẻ cặn bã, vừa nhìn là biết chẳng phải hạng tốt lành gì, không đứng đắn, tiểu bạch kiểm hình dung cậu rồi, còn đang không ngừng lôi kéo Lâm Ngữ Kinh chia tay với cậu?
Hết chương 75.
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Quyện:??? Tôi hiền quá rồi sao?
Sherry:
Anh trai Phó tsundere của mị đã comeback rồi =)))))))