Tôi Mộng Giữa Ban Ngày

Chương 94: Tửu kỳ phong ấm thiếu niên cuồng*



Canada, Toronto.

Vé máy bay là do phái đoàn thống nhất đặt, hạng phổ thông, các chỗ ngồi cách nhau một khoảng rất hẹp. Thẩm Quyện tay dài chân dài co người ngồi trong đó mười giờ đồng hồ, khi xuống máy bay thì kiên nhẫn đã thấy đáy, mí mắt sụp xuống, bày ra vẻ mặt “Đừng ai nói chuyện với tôi”.

Phái đoàn tổng cộng ba mươi người, dẫn đội là huấn luyện viên Đại học B. Đại học A có năm tuyển thủ, ngoài Thẩm Quyện ra thì còn có Chu sư tỷ và Dung Hoài, hai người nằm bắn.

Bọn họ loanh quanh ở sân bay mấy giờ, lấy hành lý ra rồi kiểm tra súng ống, lại gửi đến sân tập bắn. Lúc đến khách sạn thì bên này đã là buổi chiều, huấn luyện viên và đàn anh dẫn đầu đến quầy lễ tân đặt phòng ở, những người còn lại chờ trong đại sảnh.

Chu sư tỷ đi đến đâu cũng là ngôi sao sôi nổi nhất, cả chuyến bay đã làm quen với đủ đám con gái từ các trường học khác. Đến khi khá là thân thuộc rồi, nữ sinh chuyển đề tài, hỏi thăm về Thẩm Quyện.

Cô gái lén lút nhìn lướt qua người đứng dựa vào cột đá cẩm thạch, đang nói chuyện với Dung Hoài.

Cậu mặc áo khoác đồng phục đội màu đỏ trắng của phái đoàn Trung Quốc, dây khóa kéo mở ra, ngửa đầu buông mí mắt, đỉnh đầu tựa trên cột. Bên tai trái đeo một khuyên tai màu đen, không biết Dung Hoài nói gì mà khóe môi cậu gợi lên một nụ cười.

Lười biếng, có chút lưu manh.

Dường như cảm nhận được ánh mắt từ bên này, cậu nghiêng đầu liếc sang đây một cái, đôi mắt đen sâu thẳm thờ ơ, không có cảm xúc gì.

Cô nàng nhìn lén bị phát hiện mặt hơi đỏ lên, vội vàng dời tầm mắt, thấp giọng nói: “Trước kia tớ cảm thấy nam sinh đeo khuyên tai trông rất không nghiêm chỉnh, nhưng mà…”

Chu sư tỷ đã quá hiểu, tên Thẩm Quyện này từ đầu đến chân không có cách nào làm con gái không chú ý, nhất là khi đem ra so sánh với nam sinh cùng tuổi. Không chỉ riêng khuôn mặt có thể ra mắt làng giải trí kia, mà đến tính cách, khí chất, phong cách của cậu cũng đều hấp dẫn. Mấy cô gái trẻ bây giờ đều thích như vậy.

Vả lại con gái thời này đều theo chủ trương không kiểu người nào là không theo đuổi được, thích thì mạnh dạn, tiên hạ thủ vi cường, cứ chờ đợi thì làm được cái gì, có thể chờ ra người yêu à?

Quan hệ giữa Chu sư tỷ và Lâm Ngữ Kinh rất tốt, trong nháy mắt một luồng ý thức trách nhiệm bỗng xuất hiện, cô quyết định bảo vệ che chở cho đoạn tình yêu này của Lâm Ngữ Kinh và Thẩm Quyện.

“Nhưng mà sư đệ Thẩm Quyện của bọn này đẹp trai đến không cầm lòng được, đúng không?” Chu sư tỷ ý vị thâm trường, “Cái khuyên tai này là cậu ấy xỏ cùng bạn gái, hai người mỗi người một cái, khuyên tai cũng là kiểu tình nhân đấy.”

“A.” Cô gái ngẩn người, phản ứng lại, “Cậu ấy có bạn gái rồi á.”

“Tình cảm tốt lắm.” Chu sư tỷ đáp, “Hai người quen lâu lắm rồi thì phải, hình như là học cùng trường trung học. Ở đội tớ bạn gái cậu ta còn được hoan nghênh hơn cậu ta ấy chứ, bọn này đều là nhìn mặt mũi vợ cậu ta mới chịu chơi với cậu ta đó.”

“Vậy chắc chắn là rất xinh đẹp.” Soái ca có bạn gái, vậy thì hết chuyện rồi. Cô nàng thở dài, rầu rĩ nói: “Quả nhiên hiện giờ người đẹp chỉ có thể yêu đương với người đẹp thôi.”

Chu sư tỷ cho rằng vấn đề thật sự không phải khuôn mặt.

Nếu là đàn ông thì cô cũng thích kiểu như Lâm Ngữ Kinh.

Vào tháng 3, nhiệt độ ở Toronto thấp hơn thành phố A gần mười độ. Bọn họ đến trước hai ngày, sau khi chia phòng xong mọi người đều về nghỉ ngơi, ngủ bù múi giờ lệch.

Thẩm Quyện với Dung Hoài một phòng, cậu xuống máy bay liền thấy Lâm Ngữ Kinh gửi tin nhắn: [Bạn học Thẩm, báo cáo với cậu, tớ đến studio của cậu tìm linh cảm xem có bức nào phù hợp với tớ hông.]

Khi đó Thẩm Quyện trả lời ngay, kết quả đến giờ cô nhóc vẫn chưa trả lời. Lúc này trong nước đã là rạng sáng, Lâm Ngữ Kinh làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, luôn ngủ trước mười hai giờ, Thẩm Quyện cũng không quấy rầy cô nữa.

Ai ngờ tắm ra một cái, Lâm Ngữ Kinh đã hồi âm.

Thời gian còn là hai phút trước, Thẩm Quyện nhìn đồng hồ, trong nước là bốn giờ rưỡi sáng.

Một tiếng nữa là trời sáng luôn rồi.

Cậu “Hừ” một tiếng, đến bên giường ngồi xuống, gọi video cho cô.

Một lúc sau Lâm Ngữ Kinh mới nhận, “Alo” một tiếng.

“Lâm Ngữ Kinh, mấy giờ rồi cậu còn chưa ngủ? Tự xem coi mấy giờ rồi.” Giọng điệu Thẩm Quyện đầy trách móc, vô cùng khó chịu, “Tớ không ở đó là cậu muốn lên trời có phải không?”

Lâm Ngữ Kinh ngẩng đầu lên, nhìn về phía màn hình, tuy rằng video không rõ lắm nhưng vẫn có thể nhìn ra đôi mắt cô hơi hồng hồng.

Thẩm Quyện ngẩn người, ngữ khí lập tức ấm lên 180 độ: “Làm sao vậy?”

Lâm Ngữ Kinh nằm lên gối đầu, ôm chăn không nói chuyện.

Thẩm Quyện nhướn mày cười, cố ý hỏi: “Nhớ tớ à?”

Lâm Ngữ Kinh lặng lẽ cọ cọ gối đầu một chút, khe khẽ “Ừ” một tiếng: “Nhớ cậu.”

Trong lòng Thẩm Quyện mềm nhũn, cả người nhanh chóng tan chảy ngay tại chỗ.

Cô ít khi dùng giọng điệu dịu dàng như vậy để nói với cậu những lời này, trừ lúc không có ý tốt câu dẫn cậu với thời điểm cầu xin tha trên giường, cô chưa bao giờ chịu nhún nhường.

Thẩm Quyện đến cuộc thi cũng không muốn nữa, hận không thể lập tức bay về ôm cô nhóc nhà cậu xoa xoa hôn hôn mà dỗ dành.

Trạng thái này của cô rõ ràng có gì đó không đúng lắm, cậu thấp giọng: “Đây là làm sao vậy? Chịu oan ức gì mau nói cho tớ nào?”

Lâm Ngữ Kinh không muốn làm cậu lo nghĩ, cũng sợ cậu nghĩ nhiều lại ảnh hưởng đến khả năng phát huy, chống mặt giường ngồi dậy, thuận miệng nói: “Chỉ là hôm nay xem bộ phim, nam nữ chính ngược luyến tình thâm, cuối cùng chết hết.”

Thẩm Quyện im lặng nhìn cô một hồi, một lát sau, dựa người lên giường, nở nụ cười: “Lâm Ngữ Kinh, cậu có biết bây giờ cậu giống lúc nào không?”

Lâm Ngữ Kinh nháy mắt mấy cái: “Lúc nào cơ?”

“Giống lần đầu tiên cậu thi tháng, không ăn trưa, nói với tớ rằng cậu ôn bài tập trung quá nên quên mất ấy.” Thẩm Quyện nói, “Vẻ mặt lúc này giống y như đúc.”

Lâm Ngữ Kinh nhớ lại, lần đó Mạnh Vĩ Quốc đột nhiên đến trường tìm cô, cô sợ chết khiếp, còn cho Thẩm Quyện leo cây.

Cô nở nụ cười: “Không phải chứ, bạn học Thẩm, chuyện này mà cậu còn nhớ đến giờ à?”

“Sao mà không nhớ được, tớ đã tức đến mức hít thở không thông cả một buổi chiều. Đời này lần đầu tiên ông đây quan tâm một cô gái, thế mà người ta ngày nào cũng thuận miệng lừa gạt ông.”

Lâm Ngữ Kinh cười đến ngã lăn trên giường.

Cậu vừa nhắc lại, toàn bộ những chuyện trong mấy tháng thời trung học kia chợt lướt qua từng cái một. Lâm Ngữ Kinh ngả vào gối tán gẫu cùng cậu, nhắc tới từng chuyện trước kia, mở đầu đều là “Cậu có nhớ không?”

Thẩm Quyện đương nhiên đều nhớ rõ, không hỏi cô tại sao lại bỗng nhiên nhớ đến mấy chuyện này, im lặng nghe cô nói, ngẫu nhiên chen vào hai câu.

Cô vùi đầu vào gối, giọng nói càng ngày càng thấp, về sau còn mang cả giọng mũi, khoảng cách thời gian cũng trở nên dài hơn, thấp giọng gọi cậu: “Thẩm Quyện?”

“Ừ?”

“Tớ sai rồi, nếu khi đó tớ dũng cảm hơn một chút, tin tưởng cậu nhiều hơn một chút thì tốt rồi.” Lâm Ngữ Kinh mơ mơ màng màng nói, “Vậy thì lúc cậu khổ sở nhất, tớ đã có thể cùng cậu…”

Bọn họ đều tự nhận mình làm sai, cảm thấy bản thân phải đối xử với người kia tốt hơn chút nữa.

Thẩm Quyện ngẩn người.

Cậu nhớ lại tin nhắn trước đó, mơ hồ nhận ra chiều hướng là lạ của cô, cậu nheo mắt: “Lâm Ngữ Kinh, có phải cậu ——”

“Lạch cạch” một tiếng, di động nghiêng ngả qua bên cạnh.

Lâm Ngữ Kinh đang ngủ, gối cô nằm chính là gối của cậu. Di động tựa lên gối cô mà dựng nghiêng nghiêng ở đó. Cô nhóc trong màn hình đang ngủ yên ổn, hai mắt nhắm lại, dường như loáng thoáng nghe được tiếng hít thở đều đều của cô.

Thẩm Quyện cứ như vậy vừa nghe vừa nhìn cô, hơn nửa ngày cũng không nỡ tắt video.

Cậu đưa tay, đầu ngón tay chạm lên khóe mắt chân mày của người trong màn hình, chầm chậm lướt khắp một vòng, cậu thở dài, đè thấp giọng: “Ngủ ngon, bảo bối.”

*

Điều chỉnh múi giờ xong, ngày hôm sau thi thử súng ống, sau đó chính thức bắt đầu huấn luyện trước thi đấu.

Hôm sau là trận so tài đầu tiên.

Xạ kích ở trong nước thật ra không được mấy ai chú ý, độ nổi tiếng cực kỳ thấp so với những hạng mục khác, đặc biệt là sau khi thêm bốn chữ “Sinh viên đại học”. Trước khi đi Hà Tùng Nam còn nói nghe trống như trận đấu giao hữu giữa các thanh niên quốc tế.

Ý tứ chính là không nhìn ra phân lượng gì, ngoài vận động viên thi đấu ra thì chẳng ai biết đến sự tồn tại của trận đấu này.

Thẩm Quyện không thèm để ý chuyện này, mục tiêu của cậu cũng không phải là đây. Lần này vốn chỉ là đến kiểm tra xem mấy tháng luyện tập của cậu đã mang lại được gì, nhân tiện thêm thành tích.

Cái cậu quan tâm là Giải vô địch Thế giới vào tháng chín.

Thẩm Quyện thi đấu vào ngày thứ ba, chia làm hai phần, vòng loại và vòng chung kết. Thi đấu loại không có gì khó khăn, sáu người đứng đầu được vào trận chung kết, tất cả đều là kiểu bắn 4 giây, hạng chót bị loại, tính điểm qua trúng mục tiêu và không trúng mục tiêu, trúng mục tiêu tính 1 điểm, không trúng 0 điểm.

Từ sau khi lượt thứ tư kết thúc, bắt đầu loại người có điểm thấp nhất, sau mỗi lượt loại một người.

Đến lượt thứ tám chỉ còn lại Thẩm Quyện và một cậu nhóc người Nga.

Bảng xếp hạng trong trận chung kết dựa trên bảng xếp hạng vòng loại. Cậu nhóc người Nga xếp ở vị trí thứ ba. Cậu ta lớn lên có khuôn mặt trẻ con, đôi mắt xanh biếc xinh đẹp, nghiêng đầu nhìn qua.

Thẩm Quyện mặt không cảm xúc đứng ở vị trí thứ nhất bên trái, trên người mặc đồ thể thao của đội đại diện Trung Quốc, một tay nhét vào túi quần, quai hàm bạnh ra, khóe môi khẽ mím.

Thoạt nhìn lạnh lùng mà vô tình, chỉ về mặt khí thế cũng đủ khiến đối thủ cảm thấy áp lực.

Tổng điểm lúc này của Thẩm Quyện là 30 điểm, xếp hạng nhất. Mắt Xanh 27 điểm.

Dung Hoài ngồi trên khán đài dành cho khán giả phía sau, vẻ mặt hưng phấn vỗ đùi Chu sư tỷ, thấp giọng hớn hở nói: “Em nói rồi mà! Em nói rồi mà! Em đã nói chỉ cần có sư huynh em thì huy chương vàng làm sao có phần người khác chứ!”

Chu sư tỷ bị cậu ta vỗ đến đau chân, vừa điên cuồng gật đầu vừa trấn an cậu bạn nhỏ. Cô thật sự không hiểu, bình thường Dung Hoài trông hệt như một tiểu chính thái* lạnh lùng cao ngạo, nhưng chả hiểu sao mỗi khi nhắc đến Thẩm Quyện liền y như một đứa bệnh tâm thần vậy.

(*) Một thuật ngữ chỉ những cậu bé, nam sinh có ngoại hình đáng yêu, có nguồn gốc từ Nhật Bản (shota)

“Được rồi được rồi, chị biết rồi, huy chương vàng huy chương vàng.” Chu sư tỷ dỗ dành cậu nhóc.

Thẩm Quyện đang hơn Mắt Xanh 3 điểm, nói cách khác trong lượt tám này trừ khi Thẩm Quyện bắn trượt bia ba phát, bằng không cậu không muốn lấy huy chương vàng cũng không được.

Mà khả năng này căn bản không thể tồn tại, trạng thái thi đấu của Thẩm Quyện ổn định hơn nhiều so với lúc huấn luyện.

Chu sư tỷ “Chậc” hai tiếng, nhấc điện thoại lên, chụp một tấm ảnh cận cảnh của thần xạ thủ lạnh lùng tàn khốc gửi cho Lâm Ngữ Kinh.

Lâm Ngữ Kinh cách xa ngàn dặm đang bưng laptop cắn ngón tay xem truyền hình trực tiếp.

Ống kính vừa khéo đang dần dần đẩy về phía Thẩm Quyện.

Lúc ở cùng cậu không chú ý lắm, nhìn qua màn hình liền trở nên vô cùng rõ ràng. Hơi thở thiếu niên trên người cậu không biết từ bao giờ đã được trút bỏ từng chút một, sống lưng đàn ông thẳng tắp rắn rỏi, bả vai rộng lớn. Cô nhìn thấy cậu cúi đầu, ngón tay cầm súng theo thói quen hơi vểnh lên một chút, sau đó bỗng nhiên dừng lại.

Thẩm Quyện quay đầu, nhìn về phía ống kính nơi xa xa.

Sau khi lặng lẽ nhìn vài giây, cậu bất chợt cong cong khóe môi, lười biếng cười rồi đưa tay từ trong túi quần ra, ngón trỏ và ngón giữa khép lại giơ lên, nhẹ nhàng chạm xuống đuôi lông mày, sau đó hất tới phía trước.

Cũng không biết làm cho ai xem.

Lâm Ngữ Kinh sửng sốt.

Từ khoảnh khắc này, thời gian bắt đầu đảo ngược vùn vụt, từng hình ảnh lần lượt kéo về. Cậu và một người nào đó ẩn trong kí ức, một người mặc áo chơi bóng màu đỏ đứng trên sân bóng rổ sáng ngời, cụp mắt nhìn cô. Thiếu niên kiêu ngạo lùi lại từng bước từng bước, hình ảnh một lần nữa chồng khít lên nhau.

Tửu kỳ phong ấm thiếu niên cuồng*.

Cậu không lên tiếng, nhưng lời muốn nói đều hàm chứa trong ánh mắt.

Cậu cười, đáy mắt ẩn giấu ánh sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.