Không xấuPhó Minh Tu thấy cô bạn cùng phòng này của Lâm Ngữ Kinh cứ quái gở thế nào.
Nói câu nào câu nấy cũng khó hiểu vãi ra, mẹ nó.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau hồi lâu, đều cảm thấy như không cùng một thế giới. Cuối cùng, Phó Minh Tu từ bỏ, thế là hai người cùng đi thang máy xuống dưới. Phó Minh Tu lái xe về công ty, còn Cố Hạ bắt xe buýt về trường.
Trên đường đi, Phó Minh Tu ngẫm nghĩ mãi chuyện này.
Anh có tật xấu hễ mà không nhớ ra người nào đó là sẽ cực kỳ khó chịu, giống như hồi trước gặp Thẩm Quyện ấy.
Cái cảm giác bị kẹt ở lưng chừng, không lên không xuống thực sự quá là đau khổ, với người hay việc đều như thế. Anh nhất định phải nghĩ ra bằng được, có được đáp án chính xác thì mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Anh bắt đầu tự hỏi xem mình đã nhìn thấy Cố Hạ ở đâu.
Bạn cùng phòng của Lâm Ngữ Kinh, sinh viên đại học A, vậy hẳn đã thấy ở trường học. Nhưng anh ta mới chỉ đến đại học A vỏn vẹn hai lần thôi mà?
Phó Minh Tu nghĩ cả chiều, mãi đến lúc tan tầm cũng chưa nghĩ ra.
Trong thời gian này, lâu lâu anh sẽ đến bệnh viện. Anh không biết phải nói hành động của Lâm Ngữ Kinh lần này thế nào cho phải. Tên tâm thần kia không có bối cảnh gia đình gì, muốn làm hắn ta dừng bước có rất nhiều cách khác, vậy mà cô lại nhất quyết chọn cách này.
Đúng là một công dân tốt tuân thủ luật pháp! Cô khiến Phó Minh Tu giận đến chẳng thèm mắng mỏ.
Mỗi lần gặp, Phó Minh Tu đều muốn mắng cô một trận, nhưng không biết vì sao mỗi khi toan mở miệng lại nhớ đến câu “Người có văn hoá thì sẽ không ồn ào trong bệnh viện” của Cố Hạ.
Sau đó, có lẽ vì chương trình học căng thẳng nên Phó Minh Tu đến bệnh viện vài lần đều không thấy cô ấy nữa.
Anh còn thấy khó chịu kỳ lạ, thực ra anh chỉ muốn hỏi một câu “Hai chúng ta từng gặp nhau ở đâu nhỉ?” thôi mà.
Mãi đến khi Lâm Ngữ Kinh xuất viện, Cố Hạ mới xuất hiện để lấy đồ giúp cô. Khoảng thời gian này, Thẩm Quyện y như một mỹ nam u sầu bị tổn thương vì tình cảm, không buồn nói thêm với ai câu nào.
Lúc ấy Phó Minh Tu vẫn chưa biết Lâm Ngữ Kinh bị thương vì Thẩm Quyện. Tuy Phó Minh Tu không quá thích cậu, nhưng một là vì đây là bạn trai Lâm Ngữ Kinh, hai là anh cũng chẳng phải anh ruột, hai người họ yêu đương anh quản nhiều vậy làm gì.
Nhưng phong cách của Thẩm thiếu gia đột nhiên thay đổi, khí thế cool ngầu bá đạo không còn một mống, mỗi ngày đều cun cút chạy theo Lâm Ngữ Kinh như cháu trai, khiến Phó Minh Tu thấy cực kỳ gai mắt.
Anh tìm cơ hội nói chuyện với Thẩm Quyện. Hai người ra ngoài phòng bệnh, đứng ở cửa thoát hiểm trong hành lang bệnh viện, bắt đầu cuộc đối thoại kéo dài đến năm phút.
Trong quá trình này, bất luận Phó Minh Tu có nói gì Thẩm Quyện cũng chẳng đáp lại mấy câu.
Tên này như kiểu đã chết rồi ấy, thời gian này trừ Lâm Ngữ Kinh ra thì đều coi những người khác như không khí, cứ cúi đầu trầm mặc dựa vào tường như thế, mặt không cảm xúc, chẳng mảy may để ý đến anh ta.
Phó Minh Tu rốt cuộc cũng nổi điên lên, anh ta ghét nhất loại cảm giác ngột ngạt này, “Xì” một tiếng, tiến tới trước mấy bước: “Này, cậu bị gì đấy? Có biết nói chuyện không hả?”
Một tiếng “ken két” vọng đến từ đầu hành lang bên kia. Cố Hạ đứng ngay cửa phòng bệnh, nhìn dáng vẻ giương cung bạt kiếm của họ bên này, há hốc miệng.
Cố Hạ cảm thấy câu chuyện ‘tổng tài bá đạo yêu cô em gái không cùng huyết thống, còn có ý định tranh giành với bạn trai chính thức’ này là đúng thật rồi.
*
Hôm ấy, trước khi đi, Thẩm Quyện ra ngoài trò chuyện với bác sĩ tâm lý của Lâm Ngữ Kinh chốc lát, sau đó quay lại lấy đồ rồi kéo người lên xe đi mất. Trước khi đi, Lâm Ngữ Kinh còn dặn riêng Phó Minh Tu rằng đây đang là giờ cao điểm buổi chiều, tàu điện ngầm chen chúc chật chội, nhờ anh ta đưa Cố Hạ về trường.
Cô mà không nói, Phó Minh Tu quả thật sẽ không ý thức được mình phải đưa con gái người ta về trường. Cô vừa nhắc đến, anh ta mới muộn màng nhận thấy trước đó mình để Cố Hạ tự bắt xe buýt về mà không đưa, hình như không ổn lắm thì phải.
Lâm Ngữ Kinh đi cùng Thẩm Quyện, bệnh viện chỉ còn lại hai người họ. Phó Minh Tu nhìn Cố Hạ, cứ thế yên lặng nhìn nhau một lúc lâu.
Vẻ mặt Phó Minh Tu rất nghiêm túc, gần như trừng mắt nhìn cô. Ngay khi Cố Hạ tưởng là tên này sắp mở miệng nói câu gì đó kinh hãi thế tục, Phó Minh Tu bỗng nhiên hỏi lại câu hỏi cũ: “Tôi thật sự chưa từng gặp cô sao?””
Cố Hạ: “…”
Cô phục luôn rồi.
Cố Hạ vẫn luôn rất tự tin vào diện mạo của mình, ngày trước ở trường cấp ba cũng được xem là một nhân vật nổi danh, có không ít người theo đuổi. Lên tới đại học, có thể phối hợp thêm kỹ thuật trang điểm tinh vi, hẳn trông cũng giống nữ thần, dù sao cô ngồi ở thư viện một buổi chiều cũng nhận được mấy tờ giấy nhắn.
Nhưng Phó Minh Tu lại không thể nhận ra cô.
Cô trông bình thường đến thế à?
Cố Hạ cảm thấy bị tổn thương sâu sắc.
Nhất thời cô không biết nên bày vẻ mặt nào cho tốt, cảm xúc phức tạp nói: “Trước đây anh tới đại học A, từng đứng trước cửa nhà ăn số 3 hỏi tôi đây có phải là nhà ăn số 3 không.”
Vẻ mặt Phó Minh Tu ngờ nghệch vài giây, sau đó biểu cảm dần dần thay đổi, cuối cùng “A” một tiếng, nhớ ra rồi.
Cố Hạ thở dài nói: “Tôi trông bình thường không đáng nhớ đến vậy à? Chỉ mới có mấy ngày.”
“Không phải đâu.” Phó Minh Tu tạm thời cũng không biết nói gì cho phải, im lìm một hồi lâu rồi mới hỏi cô: “Cô ăn cơm tối chưa?”
“…”
Cố Hạ nhìn anh như nhìn một kẻ tâm thần, không biết tại sao tự dưng anh lại hỏi câu này. Rõ ràng cả chiều nay họ đều ở trong phòng bệnh cùng nhau.
Phó Minh Tu cũng đã nhận ra điều đó, anh ta làm như chưa từng nói câu này, giơ tay nhìn đồng hồ rồi nói thẳng: “Cùng ăn một bữa đi, xong rồi tôi đưa cô về.”
*
Tên Phó Minh Tu này, vừa nhìn là biết thuộc loại người sống phung phí xa hoa, cho nên khi anh ta đưa Cố Hạ đến một nhà hàng hải sản cô cũng không ngạc nhiên lắm.
Người ta đường đường là một tổng tài, đến một nhà hàng hải sản xa hoa lộng lẫy ăn một bữa thì sao chứ! Một bữa cơm không đến hơn ngàn tệ thì thật không xứng với chức danh này.
Nhưng Cố Hạ thật sự rất đau ví. Tuy gia cảnh cô cũng được, có mấy căn hộ, cha mẹ cũng làm buôn bán nhỏ nhưng không thể nào so sánh nổi với Phó Minh Tu. Mẹ Cố cũng dạy con tiết kiệm, không xa hoa lãng phí, không phô trương, sinh hoạt phí mỗi tháng cho cũng chỉ đủ chi tiêu thông thường.
Sau bữa cơm này, Cố Hạ cảm thấy nửa tháng tiếp theo mình chỉ có thể làm bạn với mì gói.
Nhưng cô cũng không thể nói: Nhà hàng này đắt quá, kể cả chia đôi tiền tôi cũng không trả nổi, chúng ta đi ăn mì cắt Sơn Tây đi, đúng không?
Cô cắn răng theo vào, thầm nghĩ cùng lắm thì cuối tuần về nhà làm nũng với bố mẹ.
Phó Minh Tu có lẽ là khách quen của nhà hàng này. Vừa đi vào, quản lý đã nhiệt tình chào đón, đưa họ đến bàn gần cửa sổ nhất.
Sự xa hoa của nhà hàng này không chỉ ở phong cách trang hoàng, cả giá cả cũng vậy. Nhưng đồng thời, sự xa hoa đắt đỏ này cũng có nguyên nhân cả. Từ nhỏ đến lớn Cố Hạ cũng không thiếu ăn thiếu uống gì, nhưng đây là lần đầu tiên cô được ăn con tôm hùm to đến vậy, mùi vị cũng rất được.
Cố Hạ không có thói quen ăn ngủ không nói chuyện, nhưng cô không thân thiết với Phó Minh Tu, ăn cơm với một người chỉ vừa gặp mấy lần có cảm giác như đi xem mắt, không khí hơi xấu hổ.
Suy cho cùng cũng là anh trai của bạn cùng phòng, Cố Hạ định bụng cố gắng tìm đề tài tán gẫu một chút.
Cô nhớ tới cảnh nhìn thấy ở bệnh viện hôm nay, cẩn thận cân nhắc rồi nói: “Quan hệ của Lâm Ngữ Kinh và Thẩm Quyện khá tốt.”
Phó Minh Tu: “…”
Cố Hạ tiếp tục: “Hai người họ rất yêu nhau. Thẩm Quyện săn sóc Tiểu Kình Ngư của chúng tôi như tổ tông, là kiểu để trong tay cũng sợ tan ra ấy.”
Phó Minh Tu rủ mắt, không lên tiếng.
Lại tới rồi, anh nghĩ bụng.
Đầu óc cô ta không bình thường cho lắm, không biết lại nghĩ đến thế giới nào đấy rồi, bắt đầu nói năng lộn xộn, không biết có ý gì.
Phó Minh Tu không nói gì, giữ im lặng một lúc lâu, cúi đầu nhấp một ngụm nước.
Cố Hạ thầm thở dài, cô đoán anh ta đang đắm chìm trong đau thương, tạm thời không muốn nói chuyện.
Cô cũng không muốn nói đến hết đường lui, bèn đổi đề tài, nói những chuyện nhẹ nhàng hơn chút. Cố Hạ nói như trêu đùa: “Lúc ở bệnh viện anh không nhận ra tôi thật đấy à? Dù sao cũng nói chuyện ở cửa nhà ăn rồi mà, tôi trông quá bình thường hay là quá xấu?”
Phó Minh Tu đặt ly nước xuống, ngẩng lên nhìn cô.
Lúc đó anh ta vừa bị cho leo cây, vì giận dữ nên không để ý xem cô gái kia trông thế nào, mấy lần ở bệnh viện cũng không chú ý lắm. Bây giờ không có việc gì làm, cô còn ngồi ngay đối diện, Phó Minh Tu bèn chăm chú nhìn ngắm một chút.
Mặt trái xoan, cằm nhòn nhọn, da trắng, mắt to, môi hồng.
Phó Minh Tu thật sự không biết miêu tả thế nào, chỉ có thể nói trông rất ra dáng một ngự tỷ… khá xinh đẹp.
Cô ngồi đầu kia bàn, nhẹ nhàng chớp mắt nhìn anh, chẳng biết có phải vì ánh đèn pha lê trong nhà hàng hay không mà đôi mắt trông sáng lấp lánh, là một đôi mắt biết nói. Khoé môi cong, gợi lên ý cười.
Chỉ nhìn vào ngoại hình thì cô thật sự rất dễ mến, nếu như bỏ qua mấy câu nói không tài nào hiểu được kia.
Không biết vì sao, Phó Minh Tu bỗng nhiên thấy luống cuống. Anh ngẩn người một thoáng, sau khi sực mình tỉnh lại, hai người đã nhìn nhau qua bàn ăn được một lúc rồi.
Im lặng một lát, Phó Minh Tu bỗng quay đầu sang chỗ khác, giọng rất thấp, lúng búng nói một câu: “Không xấu.”
Cố Hạ không nghe rõ, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh: “Hửm?”
Phó Minh Tu bắt đầu mất tự nhiên, mặt nóng lên. Anh hắng giọng cố che giấu nỗi xấu hổ, ngượng ngùng dời mắt, vẻ mặt lúng túng nói: “Cô trông rất xinh.”
Cố Hạ ngẩn người.
“Ý tôi là lúc không nói gì ấy.” Phó Minh Tu tiếp tục.
Cố Hạ: “…”Hết ngoại truyện 2.
Tê Kiến:
Phó ca: Tác giả, cô giải thích xem tại sao một anh chàng “cao phú soái” tiêu chuẩn như tôi lại ế chỏng ế chơ nhiều năm như vậy?
Tác giả nói: Nguyên nhân là gì tự anh còn không rõ à?