Tôi Muốn Có Một Mái Nhà

Chương 12



Hạ Phương Húc mở cửa lớn kéo Lâm Gia Nhạc đi ăn cơm. Đi hết một con phố Hạ Phương Húc vẫn không dừng lại, đi qua thêm một con phố đầy những quán rượu Hạ Phương Húc vẫn không dừng, xe vẫn tiếp tục tiến về phía trước, Lâm Gia Nhạc càng ngày càng lo, cuối cùng xe lại dừng ở quảng trường trung tâm. Lâm Gia Nhạc nhìn thấy kiến trúc huy hoàng nơi đây liền muốn ngất, trước kia cậu từng tới đây, nhưng là đến để ngắm phong cảnh. Nơi này là chỗ phồn hoa nhất của thành phố D, nghe nói là thiên đường của những kẻ có tiền. Lâm Gia Nhạc theo bản năng sờ lại túi tiền của mình, mấy đồng tiền lẻ này của mình có mua nổi hai cốc nước trắng không?

Hạ Phương Húc dừng xe, tháo dây an toàn nói “Đến rồi, xuống xe đi.”

Lâm Gia Nhạc không động, nhìn Hạ Phương Húc bằng ánh mắt cầu xin “Anh Hạ, hay đổi địa điểm đi, chỗ này tôi sợ không trả nổi.”

Hạ Phương Húc bật cười nhìn qua tấm kính phản quang “Không phải cậu nói để tôi chọn chỗ à? Không sao, ở đây giá tốt, nếu tiền cậu không đủ thì tôi thay, thế là được phải không?”

Lâm Gia Nhạc lắp bắp “Sao thế được, tôi mời cơm sao có thể tiêu tiền của anh?”

Hạ Phương Húc nói “Quyết định vậy đi, tôi khẳng định đủ mà, không sao.” Nói rồi tự xuống xe trước.

Lâm Gia Nhạc lần đầu tiên ngồi chiếc xe xa hoa như vậy, loay hoay nửa ngày vẫn không mở được cửa xe, Hạ Phương Húc ngồi lại vào trong xe hỏi “Sao thế?”

Lâm Gia Nhạc chiến đấu với cửa xe đến mức toát mồ hôi mà vẫn không thành công, ngại ngùng nói “Tôi không mở được cửa xe.”

Hạ Phương Húc bật cười rồi vươn  người qua giúp Lâm Gia Nhạc mở cửa. Trong khoang mũi của Lâm Gia Nhạc đều là mùi nước hoa trên người Hạ Phương Húc, cậu thật sự muốn hắt hơi một cái, vội vàng lấy tay che mũi. Trong lòng cậu oán thầm, đàn ông còn dùng nước hoa cái gì.

“Được rồi, cậu xuống xe đi.” Hạ Phương Húc lại ngồi thẳng, đúng lúc tay chống trên đùi Lâm Gia Nhạc vài giây. Lâm Gia Nhạc như bị điện giật, trên lưng nổi một lớp da gà, mất một lúc vẫn không nói được gì, người ta đang giúp mình mở cửa, hơn nữa đều là đàn ông, sờ một cái cũng không mất gì, thế nhưng trong lòng vẫn không yên.

Lâm Gia Nhạc bước khỏi xe rồi đi theo sau Hạ Phương Húc, anh ta dẫn Lâm Gia Nhạc đi về phía một cánh cửa thủy tinh thật lớn, cô gái tiếp tân đứng ở cửa cung kính chào “Hoan nghênh quý khách!”

Đối với những nơi thế này Lâm Gia Nhạc vẫn cảm thấy không biết phải làm sao, nếu tự mình đi chắc chắn cậu không dám đến những nơi này, cậu không biết người ta nhìn cách ăn mặc và khí chất của cậu thì còn có thể khách khí thế này không. Hạ Phương Húc sải bước đi phía trước, Lâm Gia Nhạc cũng không thể sợ hãi rụt rè đành phải bước vội theo sau.

Hạ Phương Húc đi trước vài bước, chờ đến khi cậu đuổi kịp anh ta mới nói khẽ “Đến những nơi này thì phải ngẩng đầu ưỡn ngực, mặc kệ cậu có tiền hay không thì cũng pải có khí thế đã, như vậy người ta mới không coi thường.”

Lâm Gia Nhạc liên tục gật đầu, đây thực sự là bài học hữu dụng đầu tiên.

Hạ Phương Húc dẫn cậu lên tầng sáu, là một phòng tiệc đứng, LÂm Gia Nhạc vừa nhìn thấy biển báo giá bên ngoài thì viên đá trong lòng mới được bỏ xuống, tiệc đứng 238 đồng một người.

Đây là lần đầu tiên Lâm Gia Nhạc ăn tiệc đứng, gần công xưởng cũng có nơi bày tiệc đứng, mỗi người ba mươi tám đồng, Lâm Gia Nhạc cũng chưa từng đi. Cậu là người giỏi quan sát học tập, cho nên cũng không cần hỏi Hạ Phương Húc gì, lấy khay đồ rồi lấy thức ăn giống những người khác. Hạ Phương Húc cầm khay thức ăn tới “Lấy ít món chính thôi, lát nữa ăn không hết là phạt tiền.”

Lâm Gia Nhạc nhìn ba miếng bánh ngọt trên đĩa của mình rồi lại nhìn Hạ Phương Húc, nói “Tôi ăn hết được.” Lâm Gia Nhạc rất thích ăn bánh ngọt, có lẽ là vì trước đây bánh ngọt rẻ nhất dễ có nhất đối với những đứa trẻ khác thì cậu chỉ có được trong dịp sinh nhật, mà bà cũng chỉ mua được hai cái, hai cái bánh năm đồng tiền, là mĩ vị chỉ sinh nhật mới có.

Hạ Phương Húc thấp giọng “Cậu chọn mấy món ngon một chút mà ăn, như tôm cua này, thế mới ăn hết 238 đồng chứ.”

Lâm Gia Nhạc nhìn bánh ngọt, lại nhìn Hạ Phương Húc, chân thành nói “Tôi có thể ăn hết.”

Hạ Phương Húc cười ha hả sờ đầu cậu một cái rồi tránh đường.

Sự thật chứng minh Hạ Phương Húc nói đúng, Lâm Gia Nhạc nhìn đống thức ăn kia trên đĩa, ăn mãi rồi vẫn còn một miếng bánh ngọt cậu không ăn nổi nữa. Hạ Phương Húc ung dung nhìn cậu “Tôi nói rồi, cậu không ăn hết nhiều thế.”

Lâm Gia Nhạc vẻ mặt cầu xin “Không phải anh nói ăn hết tiền mình bỏ ra thì tôi đâu lấy nhiều vậy.”

Hạ Phương Húc lắc đầu “Còn miếng bánh cuối cùng, cậu cố gắng ăn đi.”

Lâm Gia Nhạc tựa vào thành ghế, tay xoa xoa bụng lắc đầu “Không được, anh Hạ, tôi mà ăn nữa sẽ phun ra mất. Sao đây, sẽ bị phạt tiền sao?”

Hạ Phương Húc bật cười “Có muốn xuống dưới quảng trường chạy hai vòng cho tiêu bớt rồi lên ăn tiếp không?”

Lâm Gia Nhạc bày ra vẻ mặt đau khổ “Thế có được không?”

Hạ Phương Húc cầm áo khoác “Đi thôi, đưa cậu đi tiêu thực.”

“Vậy miếng bánh ngọt này?”

“Bỏ đi. Ăn không vào mà còn cố, dạ dày cậu không chịu nổi đâu.” Hạ Phương Húc kéo Lâm Gia Nhạc ra khỏi nhà hàng.

“Thì ra ăn không hết cũng không bị phạt tiền, anh gạt tôi.” Lâm Gia Nhạc nói.

“Đương nhiên là gạt cậu.” Hạ Phương Húc cười nói “Cậu đi ăn ở bên ngoài thì ông chủ mang lên bao nhiêu cũng cố ăn hết hả?”

Lâm Gia Nhạc lắc ngón tay “Tôi chưa từng để thừa đồ ăn. Lãng phí là đáng xấu hổ! Thật tiếc miếng bánh ngọt kia.” Trong giọng nói rõ ràng còn có vẻ tiếc nuối.

Hạ Phương Húc nhìn Lâm Gia Nhạc thêm vài lần, sau đó lại là một nụ cười đầy hứng thú.

Ăn tiệc xong cũng mới có tám giờ tối. Họ đứng cạnh quảng trường, Lâm Gia Nhạc nhìn những bóng đèn đường xa xôi, mờ ảo mà đẹp mắt, những ánh đèn sáng rực trên quảng trường, khắp nơi đều là người, có người vội vã có người hưu nhàn, có người lại chỉ ngồi lặng bên quảng trường ngắm cảnh, mọi người đều đang hưởng thụ sinh hoạt của người thành thị.

Hạ Phương Húc nhìn Lâm Gia Nhạc nói “Cậu vừa mời tôi ăn cơm rồi, giờ tôi mời cậu đi chơi, cậu  muốn đi đâu?”

Lâm Gia Nhạc lắc đầu “Tôi không muốn đi đâu cả, bây giờ về kí túc thôi.”

Hạ Phương Húc nói “Cuộc sống về đêm của thành thị giờ mới bắt đầu, sao cậu lại về sớm vậy?”

Lâm Gia Nhạc nói “Tôi phải về học bài. Tối qua ra ngoài ăn cơm đã bỏ một ngày rồi.”

Hạ Phương Húc tò mò “Học gì? Cậu muốn thi gì à?”

Lâm Gia Nhạc ngượng ngùng “Học tiếng Anh.” Cậu không muốn nói với Hạ Phương Húc mình đang học toán lý hóa, cậu nghĩ một ông chủ biết công nhân của mình còn muốn đi học sẽ không có ấn tượng tốt.

“À, vậy sao.” Hạ Phương Húc gật đầu “Vậy được rồi, tối nay tôi luyện tiếng Anh cho cậu, cậu đi chơi với tôi đi.”

Lâm Gia Nhạc “…” Cậu không tìm được lí do để từ chối.

Hạ Phương Húc nghiêng đầu nhìn cậu “Sao thế? Không tin tôi à? Tôi là người du học ở Anh về đó.” Nói rồi lại tuôn ra một trang tiếng Anh chuẩn Oxford, dương dương tự đắc nhìn Lâm Gia Nhạc.

Lâm Gia Nhạc, cậu nói đang học tiếng Anh chỉ là tìm cớ mà thôi, không ngờ anh ta lại coi là thật. Cậu học tiếng Anh chỉ là lí thuyết, bình thường trao đổi với khách đều là qua giấy tờ, ít khi dùng đến tiếng nói. Nhưng nếu luyện nói lại có thể luyện thêm khả năng nghe. Cậu gật đầu “Vậy làm phiền anh Hạ. Nhưng anh nói chậm một chút với đơn giản một chút, nói nhanh và phức tạp tôi không hiểu được đâu.”

“Sure, no problem!” Hạ Phương Húc đồng ý.

Lâm Gia Nhạc chỉ còn cách kiên trì đối đáp.

Hạ Phương Húc cũng không đưa cậu đi xa, hai người vào tầng phụ của một tòa nhà ngay trong quảng trường. Lâm Gia Nhạc vào đó hoa cả mắt với đủ loại máy chơi game, thì ra đây là một khu trò chơi lớn trong thành phố. Bên trong ồn ào với đủ mọi tiếng vang, vào đến nơi âm lượng còn tăng gấp mấy lần.

Hạ Phương Húc lấy ra mấy trăm đồng đổi thành tiền của trò chơi, sau đó cầm một đống to đưa cho Lâm Gia Nhạc. Lâm Gia Nhạc nhận cũng không thuận tay lắm, Hạ Phương Húc kiên quyết nhét vào tay cậu, nói “Cậu thích chơi gì thì chơi đi.”

Lâm Gia Nhạc lắc đầu “Tôi không biết chơi mấy trò này.”

Hạ Phương Húc nhìn cậu một cách khó tin, trong nước lạc hậu thì anh ta biết, nhưng tuyệt đối không lạc hậu đến mức ngăn cách với thế giới, một thằng nhóc lớn đến tuổi của Lâm Gia Nhạc rồi còn không biết mấy trò chơi này. Nhưng rõ ràng vẻ mặt của Lâm Gia Nhạc lại không giống như đang nói dối, Hạ Phương Húc cầm tay cậu “Không biết thì tôi dạy cho.”

Vì thế hai tiếng sau đó, Lâm Gia Nhạc trải nghiệm thật nhiều “lần đầu tiên” của đời mình, đâm xe, bắn súng, ném bóng, …., còn đứng xem Hạ Phương Húc nhảy múa hai lần trên máy trò chơi. Thậm chí cậu còn bị Hạ Phương Húc kéo đi chụp một đống ảnh lấy ngay, ảnh kiểu này đang rất thịnh hành, Lâm Gia Nhạc từng thấy rất nhiều ảnh thế này của La Diễm và Hồ Huy. Lâm Gia Nhạc lần đầu tiên tiếp xúc với thế giới thần kì này, các loại cảm xúc hưng phấn cùng tới khiến cậu không kịp cảm nhận, cũng làm đầu óc trở nên mơ hồ.

Áo khoác của Hạ Phương Húc đã ném cho Lâm Gia Nhạc từ lâu, anh ta lôi kéo Lâm Gia Nhạc đi chơi gần hết các trò chơi ở đây. Đến trò chơi cuối cùng thì cũng hết đống tiền trò chơi đã đổi, Hạ Phương Húc thở hổn hển nói với Lâm Gia Nhạc “Đi, A Nhạc, tôi đưa cậu đi xe bay!”

Xe bay là cách nói của người Quảng Đông, thật ra chính là lái xe đi hóng gió. Thần kinh hưng phấn của Lâm Gia Nhạc cũng có chỗ để giãn ra, cậu nhìn cánh tay Hạ Phương Húc đang nắm tay phải của mình, lại nhìn anh ta, hôm nay Hạ Phương Húc dẫn cậu đến một thế giới hoàn toàn mới, thế giới cậu đã mơ ước từ lâu mà chưa từng có cơ hội chạm tới, không ngờ cuối cùng cũng có ngày được trải nghiệm như hôm nay, một trải nghiệm thật mới mẻ “Anh Hạ, cảm ơn anh!” Lâm Gia Nhạc nói lớn.

Hạ Phương Húc cười tươi, dùng tay trái xoa đầu cậu một cái “Chơi vui vẻ thì tốt rồi. Đi thôi, đi hóng gió!”

Lâm Gia Nhạc nói “Lái xe về thôi, cũng muộn rồi.”

Hạ Phương Húc gật đầu “Cũng được, lái xe một vòng rồi về, đã lâu chưa được vui vẻ thế này.”

Lâm Gia Nhạc nói “Anh Hạ, anh chơi giỏi như thế, thật sự tôi không ngờ đấy.”

Hạ Phương Húc đắc ý nghiêng đầu “Giỏi đúng không? Hồi đó tôi ở London, lúc lăn lộn trên đường thì không có đối thủ đâu, là Độc Cô Cầu Bại đấy.”

Lâm Gia Nhạc cũng bật cười, không biết chuyện anh ta nói là thật hay giả, nhưng bất kể thật giả, có sao đâu, không ảnh hưởng mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.