Tôi Muốn Có Một Mái Nhà

Chương 14



Tối hôm nay Lâm Gia Nhạc ăn bữa cơm Tây đầu tiên trong đời, trước kia đến cả KFC cậu còn chưa được nếm thử. Lâm Gia Nhạc tựa như một người bình thường ghé nơi này, năng lực học tập rất tốt, đối với ánh sáng rồi cả đồ ăn đều rất không tồi, thỏa mãn tâm lý cầu toàn của Hạ Phương Húc.

Lâm Gia Nhạc nhìn những con số Ả rập sau thực đơn thì lại thấy kinh ngạc, cuối cùng chỉ gọi một món cơm hải sản, chỉ có món này mới gần với những thứ mình thường ăn, hơn nữa giá cũng gần với bình thường, không quá năm mươi đồng.

Hạ Phương Húc cười đau miệng “Cậu còn tiết kiệm tiền giúp tôi nữa! Ăn thoải mái đi.”

Lâm Gia Nhạc thầm nói trong lòng, không ăn hết tiền của anh được, nhưng tôi cũng không kiếm được nhiều tiền như anh. Trong lòng cậu vẫn có chuyện muốn hỏi Hạ Phương Húc, vì sao cậu được chuyển đến bộ phận bán hàng, cậu không có quan hệ gì, một miếng thịt ngon như vậy sao lại rơi vào cậu? Nếu cậu là nữ, có lẽ còn có thể chuyển đổi sắc lấy công việc. Thế nhưng bản thân cậu chẳng có gì, chẳng lẽ thật sự có người nhìn trúng năng lực của cậu? Vấn đề này Lâm Gia Nhạc đã suy nghĩ rất nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng, nếu hỏi Hạ Phương Húc chắc chắn anh ta sẽ nói coi trọng năng lực của cậu nên mới đề bạt. Nguyên nhân như vậy cho nên cậu càng không dám nhận số tiền boa, vẫn muốn tìm cách trả cho công xưởng, bản thân cũng không thẹn với lương tâm.

Cơm nước xong Hạ Phương Húc cũng không vội đi, anh ta nói với Lâm Gia Nhạc “A Nhạc, mấy ngày nữa tôi sẽ đến thành phố S công tác, ở đó đang có một triển lãm vật liệu xây dựng, công xưởng phái vài người đi cùng tôi, cậu cũng chuẩn bị đi.”

Lâm Gia Nhạc tròn miệng, đi công tác là một cụm từ thần kì đối với cậu, trước kia có bác hàng xóm đi làm ở một công xưởng của tỉnh, thường nghe con của bác ấy khoe ba mình đi công tác, lúc về mang cho nó bao nhiêu món ngon và đồ chơi, khiến Lâm Gia Nhạc vô cùng hâm mộ. Cho nên trong ấn tượng của cậu, đi công tác tương đương với một nhiệm vụ thần thánh, thật không ngờ bản thân cũng có một ngày được đi công tác. Cậu hưng phấn hỏi “Thật sao? Tôi cũng có thể đi công tác?”

Hạ Phương Húc hơi ngạc nhiên với phản ứng của cậu, đi ra ngoài thôi, cậu bé này không cần vui vẻ thế chứ “Tôi khâm điểm cậu đi, đương nhiên cậu có thể đi, cậu đến đó tìm hiểu thị trường, nhưng đừng có mải chơi, phải làm việc.”

Lâm Gia Nhạc gật đầu mạnh một cái rồi đưa tay làm động tác quân đội “Yes, sir!”

Ngày hôm sau Lâm Gia Nhạc đi làm mà tâm trạng vẫn còn đang trong trạng thái sung sướng vì được đi công tác. Đồng sự Amy thần bí ngoắc tay với cậu “A Nhạc, nghe nói tối qua cậu đi ra ngoài với đại Boss?”

Lâm Gia Nhạc sửng sốt:À đúng, tối qua em ra ngoài thì vừa lúc gặp anh Hạ, anh ấy không mang ô nên em cho mượn ô, canteen hết cơm nên tiện đi ăn cơm luôn.”

“Còn đi ăn cơm Tây, thật lãng mạn nha!” Amy cười vô cùng mờ ám, nhìn Lâm Gia Nhạc một lượt từ trên xuống dưới “A Nhạc, thật ra cậu là nữ giả nam phải không?”

“Dạ?” Lâm Gia Nhạc chẳng hiểu gì, sao cậu lại thành nữ giả nam rồi?

“Chứ không sao Boss của chúng ta lại mời cậu đi ăn cơm Tây, nếu cậu là nữ thì có lí do rồi, là bBss đang coi trọng cậu. Hoặc là, thật ra cậu là thân thích gì đó của ông chủ?”

Amy là người có tính cách hướng ngoại, lúc bình thường nói chuyện cũng rất bạo miệng, nếu đổi là người khác nhất định Lâm Gia Nhạc sẽ để bụng, nhưng với Amy cậu chỉ coi là lời nói đùa. Thế nên cũng thành thật giải thích “Thì hôm qua mưa to mà, xe của anh Hạ không thấy chỗ dừng, nhà hàng đó trùng hợp có chỗ đỗ xe thôi. Nói là ăn cơm Tây chứ thật ra còn không bằng ăn cơn rang trứng.”

Amy suýt chút bật cười thành tiếng, cô vươn tay chọc má Lâm Gia Nhạc “A Nhạc, được lợi còn khoe khoang nha.”

Lâm Gia Nhạc liên tục xin tha “Không dám không dám, em nói thật với chị mà, chị biết em là nhà quê, ăn cơm Tây cũng chỉ là trâu ăn mẫu đơn, lãng phí đó.”

Amy chống tay “Chị cũng cảm thấy là trâu ăn mẫu đơn” Nói xong xoay người nện giày cao gót đi về chỗ của mình.

Lâm Gia Nhạc vẫn luôn rất cẩn thận, chú ý ngôn từ và hành động của mình, lời nói của Amy khiến cậu rất để tâm: Chuyện mình ăn cơm với ông chủ Amy biết thì những người khác cũng biết, có khi nào họ nghĩ mình nịnh bợ ông chủ không? Nói không chừng lại muốn xa lánh mình. Sau này phải hạn chế gặp mặt riêng với ông chủ, cậu chỉ là một nhân viên quèn, thật không muốn bị tách khỏi đồng nghiệp.

Qua hai ngày Lâm Gia Nhạc thu dọn đồ đạc đến nơi chỉ định tập hợp của Hạ Phương Húc, thế nhưng ngoài Hạ Phương Húc thì ở đó còn cả quản lý bộ phận kinh doanh. Lâm Gia Nhạc cảm giác lời nói của Hạ Phương Húc không hề đáng tin, nói là vài người, vậy mà đến giờ tính cả Hạ Phương Húc mới chỉ có ba người. Ông chủ không cần phải nói, quản lý kinh doanh cũng phải đi, thế còn cậu thì tính là cái gì, chỉ là một tên lâu la trong bộ phận bán hàng mà thôi, lấy đâu ra năng lực nhận trọng trách này, cậu thật sự có xúc động muốn lập tức chạy đi.

Hạ Phương Húc vừa liếc mắt đã nhìn ra sự do dự của Lâm Gia Nhạc, vỗ lưng cậu nói “Những người phụ trách triển lãm đã đi trước hai ngày để chuẩn bị rồi, chúng ta đến thẳng buổi khai mạc thôi.”

Lâm Gia Nhạc gật gật đầu, thì ra là vậy. Quản lý kinh doanh tên là Chu Nguyện, là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, chị ta nhìn Lâm gia Nhạc, cười tủm tỉm nói “Phòng kinh doanh thật sự là nhân tài xuất hiện lớp lớp, trẻ tuổi thế này đã có thể tự mình làm việc.”

Lâm Gia Nhạc ngượng ngùng cười cười “Để quản lý Chu chê cười rồi, phải đa tạ sự bồi dưỡng của anh Hạ nữa.”

Đường đi đến thành phố S không gần nên Lâm Gia Nhạc có vinh hạnh lần đầu được ngồi máy bay, Lâm Gia Nhạc ngồi ở chỗ thượng hạng, tiếp viên xinh đẹp đi tới đi lui hỏi han mọi người. Hạ Phương Húc nhỏ giọng nói vào tai Lâm Gia Nhạc “Tiếp viên hàng không xinh đẹp nhỉ? Cậu nhìn trúng cô nào rồi?”

Lâm Gia Nhạc đỏ mặt lên, ngại ngùng trả lời “Anh Hạ đừng nói đùa. Chỉ là bình thường tôi thấy người ta bảo tiếp viên hàng không rất xinh đẹp, khó lắm mới có cơ hội nhìn tận mắt thế này nên mới muốn nhìn nhiều một chút.”

Quản lý kinh doanh Chu Nguyện cười nói bên cạnh “Lần này là nhờ phúc của anh Hạ mới được ngồi khoang hạng nhất.”

Vậy Lâm Gia Nhạc mới biết thì ra chỗ ngồi trên máy bay cũng khác nhau, cậu nghe thấy Hạ Phương Húc nói “Hồng Thụy Hán cũng không phải của tôi, tôi chỉ quản lý thay thôi, tính thế nào cũng là làm thuê, sao có thể để mình chịu thiệt chứ?”

Hạ Phương Húc là người thân của ông chủ, cậu biết chuyện này, nhưng đây là lần đầu tiên nghe chính miệng anh ta nhắc tới. Chu Nguyện vẫn chỉ cười “Dù sao cũng là nhờ phúc của anh, bình thường chúng tôi đi công tác chỉ có thể ngồi ghế thường.”

Lúc máy bay cất cánh Lâm Gia Nhạc bị ù tai, cảm thấy choáng váng, đợi đến khi bình thường lại thì máy bay đã chạm đến những tầng mây. Lâm Gia Nhạc nhìn qua cửa sổ nhỏ hẹp thấy từng đám mây màu bạch kim bay qua cửa sổ, trong lòng cảm thấy vô cùng kì diệu, chuyện này coi như là đi mây về gió vậy, một ngày đi mấy vạn dặm, nếu so với Cân đẩu vân của Tôn Ngộ Không thì không biết cái nào nhanh hơn.

Lúc đến thành phố S Lâm Gia Nhạc hơi hoài nghi có phải mình đi nhầm rồi không, rõ ràng cậu là người được thêm vào đột xuất, phòng ở riêng không có, khách sạn lại hết phòng. Hạ Phương Húc “áy náy” nói “A Nhạc, không có phòng trống. Cậu ở tạm chung phòng với tôi đi, đợi khi nào có phòng trống thì đổi.”

Phòng của Hạ Phương Húc đương nhiên không phải phòng đôi, là một gian phòng thương nhân, chỉ có một chiếc giường đôi ở giữa, cho nên mới có một màn Lâm Gia Nhạc đồng giường cộng chẩm với Hạ Phương Húc. Lâm Gia Nhạc nhiều năm không ngủ cùng ai, từ khi cậu học tiểu học vẫn luôn ngủ một mình, đến trung học phải trọ ở trường thì cũng cẫn một mình một giường, chưa từng chung giường với ai, cho nên cậu cũng vẫn cái thói quen ngủ thoải mái. Tối nay ngủ chung với Boss nên Lâm Gia Nhạc tự giác thu gọn tay chân của mình, ngoan ngoãn nằm vào một phần tư giường, để phần thật lớn lại cho Hạ Phương Húc. Đêm thứ nhất, Hạ Phương Húc không nói gì, hai người bình an một đêm.

Ngày hôm sau hội nghị và triểm lãm chính thức bắt đầu, Hạ Phương Húc giữ vị trí chủ tọa, những nhân viên của Hồng Thụy Hán ra sức tiếp thị sản phẩm của mình với khách hàng. Thật ra triển lãm thế này căn bản không cần Hạ Phương Húc tới, thật ra mục đích của anh ta là tới làm quen với những khách hàng lớn, cho nên những ngày sau đó việc ở triểu lãm giao lại cho nhân viên, Hạ Phương Húc dẫn Lâm Gia Nhạc đến làm quen vài khách hàng lớn ở thành phố S.

Trước khi đi Hạ Phương Húc còn kéo Lâm Gia Nhạc đi mua một bộ tây trang, nói là vì duy trì hình tượng của công ty, nhất định phải ăn mặc có thể diện một chút, Lâm Gia Nhạc không có cách nào từ chối. Lúc trả tiền Lâm Gia Nhạc kiên quyết muốn tự trả, Hạ Phương Húc nói “Đây là mua vì công việc, đương nhiên là phải tính vào tiền công ty.”

Lâm Gia Nhạc biết chẳng công ty nào bỏ tiền ra mua quần áo cho nhân viên lúc đi làm việc cả, cho nên cậu kiên quyết tự trả tiền, đây là bộ tây trang đầu tiên trong đời, một ngàn sáu trăm tám mươi đồng, thật sự làm cậu đau lòng rất lâu. Nhưng so với việc để Hạ Phương Húc trả tiền, tuy rằng đau lòng nhưng còn an tâm hơn.

Làm quen được với hai vị khách hàng lớn, Hạ Phương Húc nói với Lâm Gia Nhạc “Nhiệm vụ lần này coi như hoàn thành viên mãn rồi, tối nay tôi mời khách, chúng ta cùng chúc mừng một chút đi, tiện cho cậu biết cuộc sống về đêm ở đô thị bậc nhất trong nước là thế nào.”

Lâm Gia Nhạc chẳng có chút hứng thú nào với cuộc sống về đêm, chạy mấy ngày rồi những ảo tưởng của cậu về đi công tác cũng tan tành cả. Thì ra cái gọi là đi công tác chính là chạy từ hội trường này đến hội trường khác, còn phải ép mình đối đãi cẩn thận với khách hàng, có khi không thể không uống rượu, mệt vô cùng. Sớm biết thế này thà an vị ở văn phòng bán hàng cho khách còn thoải mái hơn.

Hạ Phương Húc kéo tay cậu “Đi thôi, hai ngày nay vất vả nhiều rồi, A Nhạc, tôi mời cậu uống rượu.”

Lâm Gia Nhạc vươn tay đầu hàng “Anh Hạ, tha cho tôi đi, cái khác được không, đừng uống rượu?”

Hạ Phương Húc nhớ tới tối hôm trước bị ép uống rượu với khách hàng, nhìn Lâm Gia Nhạc cười “Không uống rượu, chúng ta chỉ đi cảm nhận cuộc sống về đêm ở thành phố S thôi, được chứ?”

Lâm Gia Nhạc gật đầu chán nản, thật ra cậu muốn về ngủ, nhưng dù sao Hạ Phương Húc cũng là ông chủ, vẫn phải tôn trọng ý kiến của ông chủ trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.