Tôi Muốn Có Một Mái Nhà

Chương 30



Lâm Gia Nhạc quay về, mới đi đến tầng dưới đã nghe thấy tiếng chuông di động, cậu liền bắt máy “Ôi, Thầy Thịnh. Tôi quên hôm nay không phải cuối tuần, anh đang ở trên giảng đường phải không, ngại quá, làm phiền anh rồi.”

Thịnh Mặc ở đầu dây bên kia lên tiếng “Không đâu, giờ tôi còn đang nghỉ hè. Vừa rồi tôi tham gia một cuộc họp trong nhóm sản xuất nên để điện thoại im lặng, không nghe thấy tiếng chuông báo cậu gọi tới. Dạo này bận lắm phải không, giờ thì rảnh rồi chứ?”

Lâm Gia Nhạc đỏ mặt, mình không đi học bao lâu rồi, chuyện nghỉ đông nghỉ hè cũng quên luôn, bây giờ không phải Thịnh Mặc vẫn đang nghỉ hè sao. Chợt lại vui vẻ nói chuyện “Chúng tôi vừa hoàn thành một công trình, có thể nghỉ ngơi vài ngày. Anh rảnh không, tôi mời anh một bữa.”

Thịnh Mặc ở bên kia khoe ra gương mặt tươi cười, trong tiếng nói còn mang theo ý cười “Được chứ, Tiểu Lâm mời cơm thì giờ nào tôi cũng rảnh.”

Lâm Gia Nhạc nói “Anh muốn ăn gì?”

Thịnh Mặc dừng một chút “Ốc đồng sao.”

Lâm Gia Nhạc hơi ngạc nhiên rồi nói “Món này chỉ có thể làm ở nhà để ăn thôi. Như vậy đi, hôm nay tôi sẽ đi mua ốc đồng, ngâm nước sạch hai ngày là ăn được, lúc đó anh đến nhà tôi nhé.”

“Được.” Thịnh Mặc suy nghĩ một chút lại hỏi “Ngoài việc mời cơm ra cậu không còn việc gì khác tìm tôi sao?”

Lâm Gia Nhạc cười ngượng ngùng “Có một số chuyện muốn thỉnh giáo anh, nhưng không gấp đâu, mấy hôm nữa anh đến thì tôi hỏi là được.”

Thịnh Mặc nói “Nếu là về chuyện học hành thì hôm nay cậu đến nhà tôi đi. Cũng lâu lắm rồi Đâu Đâu không được gặp cậu, nó nhớ cậu đấy.”

Lâm Gia Nhạc nhớ đến chú chó lông vàng kia thì nở nụ cười “Vậy được, tôi đến chợ mua ốc đồng đã rồi tới nhà anh.”

Lâm Gia Nhạc không lên văn phòng nữa mà đến thẳng chợ. Ốc đồng cũng không phải dễ mua, không có nhiều người Quảng Đông muốn ăn ốc đồng, ở chợ rất ít khi bán, có nơi có nhưng còn phải có vận may thì mới mua được, đi muộn thì chắc chắn không có. Lâm Gia Nhạc đến khu chợ nhỏ gần đó dạo một vòng, không tìm được ốc đồng tươi, đành phải bắt xe đến một khu chợ nông sản ở xa hơn, cuối cùng cũng mua được ốc đồng. Lúc này đã không còn sớm, cậu muốn về ăn cơm trưa trước, nhưng phải gọi cho Thịnh Mặc cái đã.

Lúc điện thoại được kết nối, Thịnh Mặc đang đi trên đường. Lâm Gia Nhạc áy náy “Thầy Thịnh, tôi vừa mua xong ốc đồng, chiều mới đến nhà anh được.”

Thịnh Mặc xem xét tình hình giao thông, hỏi “Cậu đang ở đâu?”

“Tôi đang ở chợ nông sản.”

Thịnh Mặc nói “Tôi cũng vừa đi qua chỗ đó, tôi đến đón cậu, chúng ta đi ăn trưa.”

Lâm Gia Nhạc vốn định từ chối nhưng cảm giác làm thế rất xa cách, người ta đường đường là một giảng viên đại học đã vui vẻ giúp mình thì thôi, mình càng không thể tự cao tự đại, người ta đã thật lòng coi mình là bạn bè, nếu cứ khách sáo thì lại có vẻ không biết điều. Vì thế cậu nói “Được, tôi chờ anh ở cổng.”

Gác máy, Lâm Gia Nhac lại nghĩ ra, cậu vào mua thêm xương để nấu cho Đâu Đâu. Nhìn hoa quả trong chợ vừa ngon vừa tươi, nhịn không được lại mua thêm một chút.

Thịnh Mặc đến ngã tư thì vòng xe đi về hướng chợ nông sản, anh nói là tiện đường, thật ra là không phải ngược đường mà thôi, còn tiện hay không tiện lắm thì không cần nói. Chỉ là đã đến giờ ăn trưa, nghĩ đến chuyện lại phải ăn một mình, cảm giác thật cô đơn, cho nên mới gọi Lâm Gia Nhạc tới.

Từ lúc Lâm Gia Nhạc nhận công trình đầu tiên thì hai người đã không gặp nhau. Lâm Gia Nhạc bận công việc, mỗi ngày đi sớm về khuya, dù cậu ấy có lòng muốn học hành thì cũng không có thời gian xem sách, đương nhiên vấn đề thắc mắc muốn hỏi Thịnh Mặc cũng không có bao nhiêu, Lâm Gia Nhạc lại chưa thân với Thịnh Mặc đến mức có thể nói chuyện phiếm, cho nên cũng rất ít gọi điện thoại. Thậm chí Thịnh Mặc có cảm giác, nếu không phải anh biết Lâm Gia Nhạc thật lòng muốn học, e rằng đã nghĩ chuyện cậu muốn theo thiết kế chỉ là mong muốn nhất thời.

Hai mươi phút sau Thịnh Mặc đến cửa khu chợ nông sản, vì muốn đi ngay nên anh cũng không đến bãi đỗ xe. Từ xa đã thấy Lâm Gia Nhạc đứng dưới tán một cây cổ thụ ngoài cổng chợ, cậu mặc T-shirt trắng cùng với một quần vải rộng thùng thình, đôi chân thon dài thẳng tắp, dưới chân là một đôi sandal màu cà phê vô cùng mộc mạc, bên chân còn đặt vài túi đồ mới mua. Thịnh Mặc đỗ xe vào ven đường, bấm còi rồi mở cửa bước xuống “Tiểu Lâm!”

Lâm Gia Nhạc ngẩng đầu nhìn xung quanh, lúc thấy người đến thì nở nụ cười, vẫy tay “Thầy Thịnh.” Sau đó quay người lại xách mấy túi đồ lên.

Thịnh Mặc đóng cửa xe chạy đến giúp cậu, Lâm Gia Nhạc xách mấy cái túi plastic còn ôm thêm một thùng giấy trắng, dáng đi có hơi ngốc. Thịnh Mặc bước đến đỡ lấy thùng giấy từ tay cậu “Mua cái gì thế? Nặng vậy! Cả thùng nhãn?”

Lâm Gia Nhạc nhìn qua áo sơ mi và quần tây của anh “Thầy Thịnh, anh cầm giúp tôi cái túi to là được rồi, tôi bê thùng này cho, đừng làm bẩn quần áo của anh.”

Thịnh Mặc nhìn lại quần áo mình, vì vừa rồi anh phải đi họp, ở đó đều là các vị tiền bối, cho nên cách ăn mặc hơi chút hình thức. Anh đành phải nhận lấy mấy cái túi to từ trên tay Lâm Gia Nhac, nhìn qua một lượt, là hồng và dưa hấu, còn có một ít thịt. “Sao mua nhiều hoa quả thế này?”

Lâm Gia Nhạc nhếch miệng cười “Mua hoa quả ở chợ nông sản rất tiện, hoa quả còn tươi, bình thường rất khó tìm mua, mà đúng lúc anh lái xe đến nên tôi mua thêm một ít. Anh cầm về ăn.”

Thịnh Mặc lắc đầu “Ai mà ăn một lúc được nhiều hoa quả thế này chứ!”

Lâm Gia Nhạc nói “Để từ từ rồi ăn. Anh giữ lại một ít, tôi mang một ít cho anh Lưu nữa, vậy là vừa đủ.”

Thịnh Mặc nghiêng đầu nhìn Lâm Gia Nhạc thât kĩ, đứa nhỏ này tuổi không lớn, nhưng lại rất hiểu cách đối nhân xử thế. Anh không biết, thật ra không phải Lâm Gia Nhạc hiểu cách đối nhân xử thế, chẳng qua là cậu quan tâm nhiều hơn một chút đến những người quanh mình mà thôi.

Bọn họ mang hoa quả và đồ ăn để vào cốp sau, Thịnh Mặc mở cửa xe, Lâm Gia Nhạc vào ngồi chỗ phó lái. Thịnh Mặc khởi động xe, mở điều hòa rồi lấy hai tờ khăn giấy đưa cho Lâm Gia Nhac, vừa hỏi “Muốn ăn gì nào?”

Thịnh Mặc vừa lau mồ hôi vừa nói “Thầy Thịnh muốn ăn gì?”

Thịnh Mặc nhìn Lâm Gia Nhạc, so với trước kia hình như gầy hơn rồi, nhưng tinh thần rất tốt, chắc là do công việc bận rộn rồi lại ăn uống không đều “Thời tiết nóng quá, không có khẩu vị, chúng ta ăn gì đó thanh đạm đi.”

Lâm Gia Nhạc gật đầu, vừa đúng ý cậu “Được.”

Thịnh Mặc nói “Mấy hôm nữa là cậu mời tôi ăn cơm, vậy hôm nay để tôi làm chủ.”

Lâm Gia Nhạc rất biết nghe lời “Được, để Thầy Thịnh làm chủ. Nhưng nhất định phải giữ tiêu chuẩn thức ăn vừa miệng, không nhất thiết phải đến khách sạn nhà hàng cao cấp đâu.”

Thịnh Mặc gật đầu, không nói gì, nhưng khóe miệng lại kéo lên cao, đứa nhỏ này thật sự khiến người ta thoải mái.

Thịnh Mặc lái xe đến một hàng ăn Quảng Đông không lớn lắm, vừa đỗ xe vừa nói “Tôi với bạn bè thường đến quán cơm này, cửa hàng không lớn nhưng món ăn Quảng Đông ở đây rất ngon.”

Lâm Gia Nhạc sau khi trở thành công nhân trang hoàng thì số lần ăn cơm trong cặp lồng tương đối nhiều, có thời gian đều là tự cậu nấu nướng, rất ít khi đến quán ăn. Mặc dù có đôi khi sẽ đến tiệm ăn, nhưng cũng là kiểu đi ăn cho biết những món cay Tứ Xuyên hay món lạ, đồ ăn nhiều, khẩu vị nặng, chủ yếu là để nhắm rượu ăn với cơm. Ấn tượng của cậu đối với món ăn Quảng Đông cũng chỉ dừng lại ở bữa cơm đầu năm kia, đại khái là nhiều hải sản, đồ ăn cũng tương đối thanh đạm. Nhưng thời tiết bây giờ thế này, ăn thanh đạm một chút lại tốt hơn.

Cậu theo Thịnh Mặc xuống xe, bước vào cửa thủy tinh, một luồng gió lạnh thổi đến, toàn thân trở nên thoải mái. Trong cửa hàng đã có nhiều người, gần như đã kín chỗ. Thịnh Mặc muốn tìm một bàn gần điều hòa, thế nhưng những nơi như vậy đều đã có người ngồi. Ông chủ cửa hàng lại tự mình ra đón khách “Thầy Thịnh hôm nay đến ăn cơm sao? Anh đi bao nhiêu người, mời đến bên này.”

Thịnh Mặc nói “Hai người. Ông chủ, còn bàn nào chỗ mát không?”

Ông chủ hơi áy náy “Bây giờ thì không còn, sắp đến giờ cơm nên quán đông khách rồi. Bên này cách điều hoa hơi xa nhưng cũng không nóng quá đâu.”

Chỉ còn có một bàn sát tường là còn trống, Thịnh Mặc hơi nhíu mày, thời tiết nóng thế này, chỗ nào gió điều hòa không thổi tới thì lập tức sẽ nóng, lát nữa ăn cơm nóng canh nóng, không đầy đầu mồ hôi mới là lạ. Lâm Gia Nhạc cảm giác ở đây đã mát hơn ngoài trời nhiều rồi, dù đó là chỗ gần cửa sổ nhưng so với lúc mình ngồi nhà ăn cơm thì vẫn mát hơn, cậu không để ý lắm, nhưng lại nghĩ Thịnh Mặc ăn mặc nghiêm túc vậy, nếu ăn cơm mà lại đầy một đầu mồ hôi, thật cũng không dễ nhìn.

Ông chủ thấy Thịnh Mặc nhíu mày “Anh xem thế này có được không, các anh chỉ có hai người, vậy đến phòng nghỉ bên trong dùng cơm đi, trong đó có điều hòa.”

Thịnh Mặc gật đầu “Vậy làm phiền ông chủ rồi.”

Ông chủ dẫn hai người vào phòng nghỉ ở phía sau, nơi đó không rộng lắm, chỉ có một cái bàn và mấy chiếc ghế, trên bàn bày một bộ trà cụ, có lẽ là đồ của ông chủ dùng để thưởng trà lúc nghỉ ngơi. Ông chủ gọi một nhân viên đến thu dọn bàn trà, rồi đưa thực đơn cho họ gọi món.

Thịnh Mặc xem qua một lượt, đưa cho Lâm Gia Nhạc “Tiểu Lâm muốn ăn gì cứ gọi.”

Lâm Gia Nhạc cầm thực đơn lên xem, có hơi líu lưỡi, từng món ở đây, mỗi món ít nhất cũng mấy trăm đồng, cậu trả thực đơn cho Thịnh Mặc “Thầy Thịnh, anh chọn đi, vài món ăn thường ngày là được, tôi không kiêng gì, không cần gọi những món quá đắt.”

Thịnh Mặc nói “Được.” Anh gọi cần tây xào tôm, dăm bông chưng lạnh, ngó sen thái lát xào, còn muốn gọi thêm, Lâm Gia Nhạc vội ngăn “Thầy Thịnh, như vậy là đủ rồi. Chúng ta ăn đơn giản là được, đừng lãng phí.”

Thịnh Mặc bật cười “Vậy goi thêm canh xương hầm đậu tương lạnh đi.”

Lâm Gia Nhạc nhìn nhân viên phục vụ bước ra ngoài, lại hỏi “Bình thường là anh nấu cơm ăn ở nhà hay ra ngoài?”

Thịnh Mặc nở nụ cười tự giễu “Lúc đi làm thì tôi ăn cơm canteen, bình thường cũng toàn ăn ở ngoài hoặc gọi đồ ăn đến nhà. Mẹ tôi bảo tôi đun nước cũng có thể làm đen nồi.”

Lâm Gia Nhạc cười “Không đến mức ấy chứ?”

Thịnh Mặc lắc đầu “Đương nhiên không. Bình thường tôi vẫn đun nước nấu mì tôm mà. Không phải bây giờ có loại siêu điện tự động ngắt sao, cứ sôi là tự động ngắt điện đó, dù sao cũng không làm cháy nồi được đâu. Chỉ là tôi cũng vẫn thường quên khi đun nước nấu mì tôm, lúc nhớ ra thì nước nguội hết rồi, đành phải đun lại.”

Lâm Gia Nhạc nghĩ đến chuyện Thịnh Mặc đun nước rồi để nó nguội mất rồi lại đun rồi lại để nguội, sẽ có lúc nước cạn hết, vậy chắc chắn sẽ đun đến cháy nồi, tự nhiên thấy buồn cười.

Thịnh Mặc nhìn cậu đang cười trộm “Cậu cười trộm cái gì đấy hả?”

Lâm Gia Nhạc nói cho anh biết mình đang tưởng tượng ra cái gì, Thịnh Mặc cũng bật cười “Không có chuyện ấy đâu, nhiều nhất thì tôi cũng chỉ đun lại nước đến lần thứ tư thôi.”

Lâm Gia Nhạc cười càng nhiều, hóa ra người thành thục ổn trọng như Thịnh Mặc cũng có lúc bối rối với những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống như thế. Cậu cười nhiều khiến hai mắt cong lên giống vầng trăng trước ngày rằm, vô cùng đáng yêu. Thịnh Mặc nhìn thật kĩ, trong lòng chợt rung động: đứa nhỏ này thật đáng yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.