Tôi Muốn Có Một Mái Nhà

Chương 34



Từ lúc vào nhà Lâm Gia Nhạc, Đâu Đâu chưa đứng im một giây nào, nó cứ cọ cọ bên người Lâm Gia Nhạc, thật sự vui vẻ, cái đuôi lớn vẫy qua vẫy lại liên hồi, Thịnh Mặc cũng còn chưa thấy được mấy lần, đặc biệt khi hương thơm của canh xương hầm bay từ phòng bếp ra càng khiến nó chảy nước miếng ròng ròng. Thịnh Mặc nhìn Đâu Đâu ra sức ngửi thì cũng không gọi nó. Đới Khởi cũng là lần đầu tiên thấy Đâu Đâu thế này, ngạc nhiên “Đâu Đâu làm sao thế?”

Thịnh Mặc đáp “Tham (ăn)!”

“Đâu Đâu, lại đây!” Đới Khởi gọi thử.

Đâu Đâu quay đầu nhìn anh ta một cái, không động đậy.

Thịnh Mặc nói “Cậu gọi làm gì, đến tớ gọi nó còn không đến. Nó đặc biệt thích Tiểu Lâm, lần đầu tiên gặp đã quấn lấy người ta không chịu đi.”

Đới Khởi tròn miệng “Thật không thế? Chuyện này đúng là thần kì, không phải cậu vẫn nói chó chỉ thân thiết với người quen thuộc sao?”

Thịnh Mặc nhún vai “Ai mà biết được”

Đới Khởi không biết nghĩ ra chuyện gì, bật cười thành tiếng, anh ta huých Thịnh Mặc “Sao tớ lại có cảm giác cậu lợi dụng Đâu Đâu để tiếp cận người ta nhỉ?”

Thịnh Mặc xoè tay “Nào có! Trời đất chứng giám!”

“Ồ, vậy sao cậu lại chú ý tới người ta thế?” Đới Khởi tò mò.

Thịnh Mặc không nói gì, quả thực giống như vì có Đâu Đâu nên mới chú ý Lâm Gia Nhạc, bằng không làm sao anh có cơ hội gặp gỡ cậu ấy.

Đới Khởi thấy anh không nói gì thì cười vẻ vô cùng đắc chí.

Lâm Gia Nhạc xử lý xong con vịt thì lấy bát gắp lấy hai miếng xương hầm ra, mang cho Đâu Đâu. Đâu Đâu nóng lòng vội vàng đớp một miếng, Lâm Gia Nhạc thấy thế thì rút tay về “Từ từ nào Đâu Đâu, nóng đấy!”

Đâu Đâu grừ môt tiếng, quả nhiên là bị bỏng rồi, há miệng ra lắc lắc cái lưỡi, hai mắt đẫm lệ nhìn Lâm Gia Nhạc. Lâm Gia Nhạc vội lấy nước lạnh cho nó uống. Thịnh Mặc nghe thấy tiếng của Lâm Gia Nhạc và Đâu Đâu thì vội chạy vào phòng bếp “Sao thế?”

Lâm Gia Nhạc ngượng ngùng “Tôi cho Đâu Đâu ăn xương nhưng nó vội quá, chưa kịp nguội đã cắn, bị bỏng rồi.”

Thịnh Mặc đi dến gần, xem thử lưỡi và miệng của Đâu Đâu rồi vỗ nhẹ lên đầu nó “Ai bảo mày tham ăn, bỏng chết là đáng rồi. Được rồi, không có gì to tát, giờ ăn là được.”

Nói rồi cầm lấy cái bát từ tay Lâm Gia Nhạc đặt xuống cạnh Đâu Đâu. Đâu Đâu lần này không dám tuỳ tiện nữa, trước tiên dùng chóp mũi đẩy đẩy thử miếng xương, thấy không nóng mới cẩn thận ngoạm lấy.

Đới Khởi đứng ở cửa phòng bếp nhìn vào, miệng cười đến mang tai, thật đúng là một gia đình ấm áp.

Lâm Gia Nhạc tìm đến đám ốc đồng, rửa sạch, rồi mang ốc đồng ra kẹp bỏ đáy. Thịnh Mặc ngồi xổm bên cạnh nhìn nhìn “Cứ làm thế này sao? Con nào cũng phải bỏ đáy?”

Lâm Gia Nhạc ừ một tiếng “Không làm thế này thì không hấp được.”

Thịnh Mặc nói “Nhiều ốc đồng thế này một mình cậu làm đến khi nào mới xong, để tôi giúp một tay, nhà cậu còn cái kìm nào không?”

Lâm Gia Nhạc đưa kìm cho anh “Anh dùng cái này, tôi dùng dao cũng được.” Cậu đặt thớt gỗ xuống đất, một tay giữ chặt ốc đồng, một tay cầm dao, răng rắc một tiếng, dao hạ xuống là một con ốc đồng được xử lý xong.

Thịnh Mặc thì còn có vẻ có chút nhẹ tay chứ Lâm Gia Nhạc thì ngược lại, vô cùng nhanh chóng, so với anh dùng kìm thì cậu còn làm nhanh hơn, có thể thấy đây là việc cậu làm đã quen. “Hoá ra còn có thể dùng dao chặt, Tiểu Lâm, trình độ của cậu cũng quá cao rồi.”

Lâm Gia Nhạc cười cười “Làm nhiều thành quen thôi.” Trước kia khi cậu còn ở nhà đi học, mỗi lần đến kì nghỉ hè thì liền tự xuống sông mò ốc đồng, cải thiện sinh hoạt, việc xào ốc đồng cũng thường làm, cho nên thuần thục vô cùng.

Đới Khởi thì từ trước đến nay đều chỉ biết ăn chứ chưa từng tự làm thử, đứng ở bên cạnh nhìn một lát cũng ngứa tay “Tôi cũng muốn làm, để tôi giúp được không?”

Lâm Gia Nhạc ngẩng đầu nhìn anh ta, tìm thêm một cái đĩa mang đến “Thầy Đới, ngài cứ đặt ốc đồng lên thớt rồi chặt một phần nhỏ ở chỗ này. Xem, cứ như vậy.”

Đới Khởi vui vẻ kéo cao tay áo “Cái này đơn giản, tôi làm được.”

Đại khái niềm vui lớn nhất của việc ăn uống chính là tự mình làm ra đồ ngon cho mình, cho nên bữa ăn này mọi người đều vô cùng vui vẻ, ăn uống rất thoả mãn. Ba người ăn một nồi ốc đồng sao lớn, giải quyết hết một con vịt, một bàn cá bột hương kho thịt, còn cả một con cá hấp, một bát canh rong biển xương hầm, cộng thêm một phần rau xanh rồi uống vài chai bia.

Cơm nước xong, Đới Khởi ưỡn bụng, vô cùng thoã mãn

“Tay nghề của Gia Nhạc thật tốt, tôi ăn đến đã ghiền. Học sinh này tôi nhận, sau này có gì không hiểu cứ đến hỏi tôi. Đây, lưu số điện thoại của tôi vào, có việc gì thì gọi.”

Thịnh Mặc nghe xong thực sự muốn đạp anh ta, bản thân mình đây còn đang gọi Lâm Gia Nhạc là Tiểu Lâm, cậu ta thì hay, thời gian một bữa cơm thì đã gọi cái tên kia, thật sự đã được lợi lại còn khoe mẽ.

Lâm Gia Nhạc hầu hạ hai vị thầy giáo đến chu đáo, bản thân cũng cười đến mát lòng, sau này có gì không hiểu thì không sợ không có người để hỏi nữa. “Cảm ơn thầy Đới. Sau này anh muốn ăn đồ của quê chúng tôi thì cứ nói, tôi sẽ làm cho thầy.”

Đới Khởi cười đến híp mắt “Tốt, tốt, sau này tôi sẽ chăm đến ăn ké.”

Thịnh Mặc hối hận rồi, lại có thêm một tên ăn bám Lâm Gia Nhạc, chẳng phải Lâm Gia Nhạc sẽ phải dành tâm trí ứng phó thêm cả cậu ta?

Đâu Đâu ăn một bữa cơm với canh xương hầm no bụng, cứ quẩn quanh chân người cọ rồi lại cọ, không ngừng vẫy đuôi làm nũng. Lâm Gia Nhạc đối với hành động này của Đâu Đâu thật sự không phản đối, xem ra nó làm việc còn có hiệu quả hơn chủ nhân. Thịnh Mặc nhướng mày rồi lại đột nhiên giãn ra: Cậu ăn cho mập, tôi cũng không tin không đọ nổi cậu, tôi đây còn vũ khí tuyệt mật là Đâu Đâu cơ mà.

Thịnh Mặc giúp Lâm Gia Nhạc thu dọn chén bát “Tiểu Lâm, đã nhận được hợp đồng mới cho công ty chưa?”

Lâm Gia Nhạc lắc đầu “Vẫn chưa.” Nhưng cậu cũng không quá lo lắng, giờ cậu mở công ty, vụ làm ăn đầu tiên làm cùng Lưu Minh Lượng đã có thu nhập gần gấp đôi trước đó, sau này mọi chuyện sẽ tốt dần lên.

Thịnh Mặc là kiến trúc sư nhưng làm ở cho công ty quá lớn, lấy thực lực hiện tại của Lâm Gia Nhạc thì tuyệt đối không nhận thầu được, huống hố công trình của anh lúc này vẫn đang trong giai đoạn bàn giấy chứ chưa cả khởi công. Anh liếc mắt một cái dựa vào Đới Khởi ăn no bụng vừa nấc một cái “Khởi Tử, gần đây có làm thiết kế nội thất cho ai không?”

Đới Khởi nheo mắt “Có đấy, gần đây tớ nhận hai công trình.”

Thịnh Mặc nhe răng cười “Cậu xem có thể giới thiệu người ta cho Tiểu Lâm không?”

Đới Khởi nửa ngồi lên “Tớ nghĩ xem nào, có một công trình là trang hoàng công ty, cái này thì không thể giới thiệu cho Gia Nhạc, còn một công trình là thầy hướng dẫn của tớ giới thiệu, không biết đã chọn được công ty trang hoàng chưa, để tớ hỏi thử.”

Lâm Gia Nhạc thấy Đới Khởi đồng ý dạy mình học thiết kế đã là ân huệ lớn rồi, không ngờ còn được giới thiệu thêm cả công việc, cho nên lúc Thịnh Mặc đưa ra đề nghị này cậu bắt đầu bối rối “Thầy Đới, không thể phiền thầy thế được. Công việc của công ty chúng tôi tự tìm là được mà.”

Đới Khởi xua tay “Này thì có gì mà phiền toái, cũng chỉ hỏi một câu thôi mà, bên kia đồng ý thì tốt, không muốn thì cũng có phải ép buộc gì đâu. Giao công trình vào tay người khác là trang hoàng, giao vào tay cậu cũng là trang hoàng. Huống hồ công trình của cậu làm tốt như thế, người ta sẽ hài lòng thôi.”

Thịnh Mặc nháy mắt với Lâm Gia Nhạc, Lâm Gia Nhạc hiểu ý, vội vàng nói với Đới Khởi “Như thế thật cảm ơn thầy Đới.”

“Đừng khách khí.” Đới Khởi nấc thêm cái nữa, rồi lại nằm xuống.

Vì đang ở trong nhà mình, Lâm Gia Nhạc là chủ nhân, cho nên cũng uống chút bia, không nhiều lắm, khoảng hai cốc, chắc chắn sẽ không say. Thịnh Mặc và Đới Khởi thì lại uống nhiều, ăn no, hơi chuếnh choàng, trời lại nóng, dễ buồn ngủ, vừa vặn lại đến đúng thời gian ngủ trưa rồi.

Lâm Gia Nhạc thấy Đới Khởi khép mắt bắt đầu buồn ngủ thì liền gọi anh ta “Thầy Đới, vào phòng ngủ đi, ghế dựa này nhỏ lắm, nằm không thoải mái.”

Đới Khởi mở mắt ra, có vẻ hơi mơ màng, có lẽ đã nghe được lời Lâm Gia Nhạc nói, gật gật đầu. Lâm Gia Nhạc đưa anh ta đến phòng ngủ cho khách, ở đó có một cái giường đơn, vốn là chuẩn bị để tiếp khách đến công ty.

Sắp xếp cho Đới Khởi xong thì lại thấy Thịnh Mặc cũng đang ngủ gật trên ghế. Lâm Gia Nhạc cười lắc đầu “Thầy Thịnh, anh đến phòng tôi nằm nghỉ một chút đi.”

Thịnh Mặc đứng lên gật đầu, đi vào phòng Lâm Gia Nhạc. Phòng của cậu rất đơn giản, chỉ có một cái giường, một cái bàn học, thêm một tủ quần áo, cả TV cũng không có.

Lâm Gia Nhạc dọn dẹp quần áo ngủ trên giường “Phòng ngủ có hơi đơn giản, thầy Thịnh đừng khách khí.”

Thịnh Mặc cười lắc đầu, tuy rằng đơn giản nhưng rất sạch sẽ, thật sự là càng nhìn càng vừa ý. Mỉm cười nằm xuống giường, nằm lên gối của Lâm Gia Nhạc, có một mùi hương xa lạ mà quen thuộc, là hương thơm anh ngẫu nhiên ngửi được trên người Lâm Gia Nhạc, hương vị thực tươi mát.

Lâm Gia Nhạc nhìn anh nằm xuống rồi dắt Đâu Đâu ra ngoài, cậu ôm Đâu Đâu lên ghế rồi mình ngồi vẽ. Trong chốc lát, cả phòng trở nên tĩnh lặng, ánh nắng tháng Bảy xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, ánh sáng trong phòng rất sáng, có một loại ảo giác thời gian trở nên bất động, có một loại hương vị thanh thản tản mạn tràn ngập căn phòng. Đâu Đâu nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Lâm Gia Nhạc, đầu cậu lúc nâng lên khi hạ xuống, chuyên tâm vào bức vẽ một chiếc chén đặt trên mặt bàn, đó là đối tượng vẽ tĩnh vật của cậu. Đâu Đâu nhìn một lát, há miệng ra ngáp, rồi tựa đầu lên đùi Lâm Gia Nhạc, không hề nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ gì.

Lâm Gia Nhạc nghe thấy tiếng mở cửa phòng “Thầy Thịnh, anh dậy rồi.”

Thịnh Mặc gật đầu, ngáp một cái, giấc ngủ này thực sự thoải mái “Đới Khởi chưa dậy à?”

“Thầy Đới vẫn chưa dậy.”

Thịnh Mặc bước ra từ trong toilet, Lâm Gia Nhạc đã vào bếp bưng lên hai cái bát “Thầy Thịnh, tôi hầm cháo đậu xanh, anh uống chút cho mát. Anh xem có đủ ngọt không, có cần thêm đường không?”

Thịnh Mặc nói cảm ơn, nhận một chén cháo, đến gần đuổi Đâu Đâu tránh sang một bên, tự mình ngồi xuống cạnh chỗ bức hoạ của Lâm Gia Nhạc, vừa uống cháo vừa nhìn bức vẽ. Nhìn trên bức vẽ, nhìn không ra Lâm Gia Nhạc mới học vẽ vài ngày “Tiểu Lâm, trước kia cậu từng học phác hoạ phải không?”

Lâm Gia Nhạc ngồi xuống, nhẹ giọng nói “Chỉ là trước kia tôi rất thích vẽ, vẽ cái gì cũng khá giống, sau đó bà bảo tôi phải chuyên tâm học hành, cho nên tạm gác chuyện vẽ lại.”

Thịnh Mặc nhìn cậu “Có thể thấy cậu rất có thiên phú hội hoạ.”

Lâm Gia Nhạc nở nụ cười bất đắc dĩ, hồi đó thầy giáo mỹ thuật không ít lần nói muốn cậu theo học vẽ, nhưng hoàn cảnh gia đình cậu như thế, có thể đi học đã tốt lắm rồi, sao còn có thể theo đuổi những đam mê nghệ thuật thế này chứ?

Thịnh Mặc nhìn ra vẻ bất đắc dĩ và tiếc nuối trên gương mặt đứa nhỏ này, lòng lại xót xa, anh vỗ vai Lâm Gia Nhac “Giờ bắt đầu cũng không muộn, ít nhất thừa khả năng học thiết kế.”

Lâm Gia Nhạc cười lên “Chờ đến khi tôi già, có tiền có thời gian, tôi lại đi học vẽ nữa.”

Thịnh Mặc bật cười “Không cần phải chờ đến lúc già đâu, có thời gian thì đi học thôi. Tóm lại, chuyện gì cũng có thể, chỉ cần cậu còn hứng thú, có tâm mà làm, thì không sợ để lại tiếc nuối.”

Lâm Gia Nhạc cười gật đầu “Thầy Thịnh nói không sai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.