Bé thụ Lộ vẫy vẫy cái ví tiền rỗng tuếch của mình, cau mày khổ tâm, u oán không thôi.
Còn tới hơn mười ngày nữa mới tới ngày phát tiền lương, cậu đã vinh quang xài hết tiền của tháng này rồi.
Bé thụ Lộ vụng trộm nhìn về phía cái tủ đầu giường, nơi đó có để ví tiền của lão Tần. Cái ví GUCCI màu đen xinh đẹp kia bên trong còn chứa một cái thẻ ngân hàng đáng yêu hấp dẫn người ta phạm tội.
Thẻ ngân hàng kia là một nửa tiền lương của cậu nhiều năm qua nạp vào, vẫn luôn bị lão Tần cất trong ví tiền không chịu cho cậu xài.
Nói là để dành cho cậu dưỡng lão. Phi! Bé thụ Lộ cậu còn trẻ, còn phải lãnh hơn ba mươi năm tiền lương nữa, cần gì phải để giành tiền hưu bây giờ chứ? Lão Tần rõ ràng chính là đề phòng cậu tiêu tiền đi chơi bar.
Cũng không nghĩ lại bé thụ Lộ cậu luôn thích nằm ở trong nhà thì có thể đột nhiên đi ra ngoài quyến rũ người ta sao?
Bé thụ Lộ một bên khinh thường bĩu môi, một bên hai mắt phát sáng chồm người qua lão Tần đang ngủ say thật cẩn thận lấy cái ví tiền trên cái tủ đầu giường.
Cảm giác được ngón tay đụng tới mục tiêu, bé thụ Lộ vui vẻ ra mặt.
Chợt nghe một tiếng ‘Rắc’ trong màn đêm, bé thụ Lộ tái mặt rồi lại hô đau.
Eo của cậu… Trật khớp rồi.
Quả nhiên là chơi trong phòng bếp rất khiêu chiến tính mềm dẻo của một bé thụ.
Bé thụ Lộ dùng ánh mắt dữ tợn nhìn lão Tần đang ngủ say, cậu hiện tại rất muốn mưu sát chồng, vì cái eo của mình, vì sinh hoạt trong tương lai, vì không để mình bị tinh tẫn nhân vong.
Nhìn gương mặt lão Tần thỏa mãn ngủ, bé thụ Lộ ôm eo chua xót đau đớn rơi nước mắt ròng ròng, ghen tị cắn cắn đệm trải giường.
“Xem ra em không mệt.”
Hả?
Bé thụ Lộ giật mình, chậm rãi nghiêng đầu, thấy lão Tần rạng rỡ. Bé thụ Lộ hoảng hốt lắc đầu, tuyệt vọng: “Không không không, em rất mệt mỏi, rất mệt rất mệt.”
Lão Tần liếc cái tủ đầu giường, “Ví tiền di chuyển rồi.”
“Không có.”
“Anh để ở dưới ly nước một tờ giấy trắng, ví tiền cũng đặt ở trên tờ giấy trắng. Giấy trắng ướt.”
Bé thụ Lộ chậm rãi há to miệng: Quá đáng! Một tên công tâm cơ như vậy cần phải ly hôn!
Lão Tần hiển nhiên đã nhìn thấu ý nghĩ của bé thụ Lộ: “Không phải mỗi lần làm xong em sẽ đau cổ họng sao? Anh để nước sôi cho em uống thôi.”
Bé thụ Lộ chỉ trích: “Xí… Để nước thôi thì cần gì để thêm giấy trắng? Anh chính là không tin em.”
Lão Tần đối với lời này thì trầm mặc.
Anh ấy thế nhưng lại trầm mặc!
Bé thụ Lộ cảm thấy bi phẫn, cậu giãy dụa muốn đứng lên. Lão Tần kéo lại: “Em đi đâu?”
“Qua phòng khác ngủ.”
“Đừng có quậy. Làm một lần nữa đi.”
“Cút ~ ưm “
By: quinnalaurent.wordpress.com
Buổi sáng bé thụ Lộ không có tiết dạy, cho nên tối hôm qua lão Tần sẽ không không kiêng nể gì đè lên cậu vất vả cần cù cày cấy cho đến đêm khuya.
Dựa vào trên giường nghỉ ngơi, bé thụ Lộ không quá vui vẻ, bởi vì trong ví tiền của cậu chỉ có khoảng mười đồng tiền. Vừa vặn đủ cho cậu đi xe.
Bé thụ Lộ cảm giác xót xa, cảm giác lão Tần đã không còn yêu cậu. Lúc trước tên đó nói sẽ kiếm tiền nuôi cậu, cậu chỉ cần phụ trách yêu thương anh.
Thời gian dễ dàng khiến người ta thay đổi, từ tươi mới đến héo tàn… Sau đó là vứt đi!
“Ông đây chịu khổ hầu hạ anh nguyên đêm mà anh cư nhiên chỉ cho mười đồng tiền! Lão Tần anh là đồ đểu!”
Bé thụ Lộ hai tay chống bàn, gian nan đứng lên, nghiến răng nghiến lợi đi toilet. Hùng hùng hổ hổ, nhe răng nhếch miệng rửa mặt tắm rửa rồi trở lại trên giường nằm.
Bé thụ Lộ suy nghĩ sâu xa, cậu biết trong các nguyên nhân ly hôn trên toàn thế giới thì đa số là do tài sản phân chia không đồng đều. Cậu đương nhiên là rơi vào trường hợp này, bởi vì hiện tại cậu rất muốn ly hôn với lão Tần.
Vì thế, bé thụ Lộ thâm trầm tự hỏi, cậu nên dùng phương thức gì để uyển chuyển cùng lão Tần thương lượng về tiền tiêu vặt mỗi tháng … Hừ! Vì cái gì thân là thụ thì cậu phải bị công quản lý tiền tiêu vặt??!! Chẳng lẽ anh lén giấu tiền riêng?
Không nên không nên, bình tĩnh bình tĩnh!
Bé thụ Lộ hít sâu, khôi phục bình tĩnh —— cho nên, đến cùng thì phải làm sao uyển chuyển nhắc nhở lão Tần nên phân chia tiền tiêu vặt lại cho hợp lý chứ?
Phòng ngủ im ắng, đồng hồ tích tắc kêu, qua nửa ngày, một loạt tiếng ột ột ột vang lên.
Bé thụ Lộ sờ bụng, ủ rũ từ trên giường bò xuống, tự động vào phòng bếp tìm đồ ăn. Cũng may lão Tần lúc rời đi đã nấu sẵn đồ ăn, chỉ cần để vào trong lò vi sóng đun nóng một chút là được.
Ăn xong cơm, cầm chén rửa sạch đi ra đã sắp đến giờ lên lớp. Bé thụ Lộ thay quần áo, mang giày, đột nhiên di động trong túi áo reo lên.
Lấy ra nghe điện thoại, trong điện thoại liền truyền đến một loạt âm thanh thanh thoát “Yến Yến!”
“Tô Tô?”
Lộ Yến kinh ngạc.
Tô Tô tên đầy đủ Dương Tô Túc, là đồng nghiệp mới tới, mới dạy học được một năm. Tuy rằng dáng người rất ốm, nhưng mà năng lượn thì dồi dào vô cùng.
“Yến Yến, tôi đi nghỉ phép đã về rồi. Tôi có mua quà cho cậu —— à, là cái này? Không phải. Cái này…”
“Tô Tô, tôi… tôi có vấn đề muốn hỏi cậu.”
Lộ Yến có chút do dự. Kỳ thật gần đây cậu nghĩ ra các lý do ly hôn thần kỳ này toàn là do Dương Tô Túc chỉ dạy, tuy rằng mỗi lần ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, nhưng bé thụ Lộ đối với Dương Tô Túc đã sinh ra một loại tín ngưỡng tà giáo.
“Chính là… Làm sao để uyển chuyển nhắc nhở lão công nhà mình cái kia… Tiền tiêu vặt của tôi không đủ dùng?”
“Đơn giản thôi. Cùng lão công nói em rất nghèo là được.”
“Thì ra là như vậy…”
Bé thụ Lộ ánh mắt sáng lên, như nhặt được bí tịch. Làm thế nào để uyển chuyển nhắc nhở lão Tần rằng tài sản phân chia không đồng đều, đó chính là —— khóc than!
Hãy tin tưởng cái nhìn về sự việc từ một bên thứ ba.
Nếu là người khác khóc than, có lẽ sẽ có người đồng tình. Nếu là người khác khóc than với lão Tần, lão Tần sẽ đạp thẳng một cái. Nếu là bé thụ Lộ khóc than cùng lão Tần, lão Tần chỉ biết dùng các loại tư thế mà tiểu thuyết không thể miêu tả mà chơi với cậu.
Lên lớp xong bé thụ Lộ nhanh chóng về nhà, lột hết đồ đang mặc ra, lấy ra một cái áo sơmi mỏng dài mặc vào, nửa thân dưới chỉ mặc một cái quần lót, trên cơ bản áo sơmi mặc vào chẳng khác nào không mặc.
Bé thụ Lộ mặc xong, vỗ vỗ quần áo trên người, tự cảm thấy bản thân lúc này thảm đến mức không thể thảm hơn. Bất quá cậu cũng thông minh, vừa biết khóc lóc vừa biết ăn mặc thảm hại để lấy lòng thương.
Vì thế liền vọt vào phòng bếp mạng tạp dề làm tốt bữa tối.
Aiz! bé thụ Lộ đáng thương đã yếu đuối còn ngốc nghếch, bình thường cũng lanh lợi y như khỉ con, như thế nào vừa gặp lão Tần thì liền ngốc thành như vậy?
Lão Tần từ chối lời mời uống rượu, mệt mỏi đi về nhà. Vừa mở cửa, liền bị không khí trong phòng bị tạo lãng mạn kiều diễm – ý tưởng ban đầu của bé thụ Lộ vốn là nhuộm đẫm bi thương – làm kinh ngạc một chút, đầu tiên nghĩ đến là bé thụ Lộ lại gây tai họa gì rồi.
Lão Tần bước chân thật nhanh, theo thanh âm tìm đến phòng bếp, vừa thấy trong phòng bếp lộ ra một đôi chân trắng thon mặc tạp dề bận rộn trong phòng bếp, chính là bé thụ Lộ. Lão Tần yết hầu chuyển động, thân thể cũng nóng lên.
Lão Tần dựa ở cạnh cửa, cởi nút áo ra. Khóe miệng nhếch lên nụ cười, ánh mắt từng tấc một, từ đuôi đến đầu nhìn ngắm bé thụ Lộ đang nấu cơm. Ánh mắt kia, rõ ràng đến mức chỉ còn chưa nói ‘Nhanh nằm xuống, để anh làm em!’.
Bé thụ Lộ tiểu thụ vừa nấu cơm đâu vừa tưởng tượng. Cậu ảo tưởng lão Tần bị bộ dạng bi thảm của cậu cảm động mà hối hận thống khổ sau đó cho cậu thật nhiều thật nhiều tiền tiêu vặt, bé thụ Lộ tnghĩ nghĩ liền ha ha cười ra tiếng.
Đột nhiên, cảm nhận thấy có ánh mắt nguy hiểm ở sau lưng, khiến eo của bé thụ Lộ không nhịn được đau nhức. Nhất là ánh mắt kia càng ngày càng nóng bỏng, càng ngày càng nguy hiểm, bé thụ Lộ xoay người.
“A! Lão Tần?!”
Lão Tần bộ dáng động tình rõ ràng này khiến bé thụ Lộ lùi bước, nhưng mà tiền tiêu vặt còn đang kêu gọi bé thụ Lộ tiếp tục hành động ngu xuẩn.
Cho nên bé thụ Lộ kiên cường đem đĩa đồ ăn cuối cùng bưng lên bàn, xoay người rửa tay, nói: “Lão Tần, rửa tay đi. Hôm nay cho anh nếm thử tay nghề của em —— “
Bé thụ Lộ dừng lại, cậu đột nhiên nhìn thấy hình ảnh phản chiếu ở cửa sổ thủy tinh sát đất của mình, kinh dị.
By: quinnalaurent.wordpress.com
Ôi trời ơi!! Cái tên dâm đãng dụ thụ mặc tạp dề như đang mời gọi người ta chơi trong phòng bếp kia là ai? Là ai?!
Bé thụ Lộ ý thức được mình lại ngu rồi, bây giờ câu nói cậu không cố tình ăn mặc như vậy, lão Tần sẽ tin sao? Lão Tần sẽ tin sao?
Aia. Cái này giống như nói 2012 là tận thế, ngươi tin sao? Hiển nhiên không có khả năng! Bởi vì hiện tại là 2016 nha!!!
Bé thụ Lộ ngượng ngùng cười, “Lão, lão Tần, anh ăn cơm trước đi. Em, em đi thay quần áo.” Nói xong, lòng bàn chân như bôi dầu, chạy như bay.
Chạy được một nửa, bé thụ Lộ phát hiện bản thân bị nhấc bổng. Chính là bị lão Tần ôm ngang, đặt ở trên sô pha.
Bé thụ Lộ da đầu run lên, eo khống chế không được mà mềm nhũn. Cậu run run nói: “Lão lão lão lão lão Tần, anh anh anh muốn làm gì?”
—— Bé thụ Lộ hút không khí, lão Tần chậm rãi lấy tay sờ xoa bóp eo của cậu, rồi từ từ hướng về phía lồng ngực dừng lại tại nơi có hai đỉnh nhỏ nhô lên.
Bé thụ Lộ muốn khóc, “Lão lão Tần, ăn ăn cơm.”
Lão Tần: “Ừ. Đang ăn.”
Lộ tiểu thụ: QAQ.
Bé thụ Lộ bị lột sạch, nằm trên sô pha chờ tiếp thụ lão Tần nhà cậu. Ai ngờ lão Tần hồi lâu vẫn không có động tĩnh, bé thụ Lộ tịch mịch. Lắc lắc mông bất mãn kháng nghị.
Lão Tần đánh một cái, thấp giọng: “Đừng làm nũng!”
Ai, ai làm nũng?
Lão Tần một phen ôm lấy bé thụ Lộ đi về phía phòng bếp, bé thụ Lộ hoảng sợ: “Anh muốn làm gì?”.
Lão Tần lưu manh cố ý để đồ vật kia vừa lúc cọ vào kẽ mông bé thụ Lộ.
Bé thụ Lộ nháy mắt nhũn thành nước.
Lão Tần cắn lỗ tai cậu: “Không phải em mời gọi anh làm em sao?”
Bé thụ Lộ: …
——————
Sau đó, bé thụ Lộ ở trong lòng lão Tần nức nở. Lão Tần ngồi bên cạnh bàn ăn ôm bảo bối đang ngồi trên đùi anh mà dỗ dành, “Đừng khóc mà, không phải chính em muốn chơi trò quyến rũ sao? Em biết là đối với em, anh nhịn không được.”
Bé thụ Lộ cổ họng khàn khàn, quát: “Con mẹ nó! Ai quyến rũ ai? Ai quyến rũ anh?
Hả? Người ta nấu cơm cho anh. Anh là đồ cầm thú, không phải người!”
“Ừ ừ anh không phải người, ngoan ha. Ngày mai anh cho em tiền, muốn mua cái gì thì mua cái đó được không?”
Bé thụ Lộ vừa nghe xong, càng cảm thấy ủy khuất. Khóc càng lớn. Làm lão Tần đau lòng muốn chết, tiếp tục nhượng bộ.
“Rồi rồi rồi, mỗi tháng tăng tiền tiêu vặt cho em được không?”
“Thêm…Hức… Thêm bao nhiêu?”
Lão Tần không nói gì: “Em muốn bao nhiêu?”
“Tám… Tám trăm?”
Lão Tần sắc mặt rất hung dữ, trừng bé thụ Lộ, càng ngày càng hung dữ.
Bé thụ Lộ chột dạ, ủy khuất: “Vậy, năm trăm?” Thấy sắc mặt lão Tần vẫn không tốt hơn, phẫn nộ rống: “Không thể ít hơn.”
“Được. Đồng ý với em đồng ý với em. Sao? Ăn cơm được chưa?”
“Không ăn.”
“Hử?”
“Đút em ăn.”
“Ừ.”
…
Cho nên, lúc bắt đầu lấy sắc dụ không phải là được rồi sao? Làm nhiều trò như vậy làm gì? Cuối cùng không phải vẫn bị ăn sạch.