Tôi Muốn Là Chồng Em

Chương 2: Bạn ?



Cuộc sống của Lục Thiên An tại Giang Thị trôi qua mỗi ngày đều vô cùng bình thường, ảm đạm. Cho tới khi...

" Báo cáo Giang tổng, đây là chi tiết kế hoạch đầu tư dự án lần này, mời anh xem.Giang Lâm Dạ hờ hững đón lấy tập tài liệu từ tay cô, xem xét một hồi rồi đóng lại, đặt lên mặt bàn kính."

" Tốt. Báo lại bên phòng tài chính đẩy mức vốn lên so ban đầu."

"Vâng."

"Theo thư kí Lục số tiền thêm là bao nhiêu cho thỏa đáng?"

"500 triệu."

Giang Lâm Dạ rời mắt khỏi ly cafe còn đang nóng hổi, đặt toàn bộ sự chú ý vào cô. Khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười đầy ẩn ý.

"Dù cho dự án cũng không mấy nhà đầu tư, hay nói chính xác là lượng vốn đầu tư ban đầu dành cho nó rất thấp ?"

Lục Thiên An lúc này mới để ý ánh mắt tựa như có thể nhìn thấu tâm can kia đang đặt trên người mình, cô khéo léo né tránh, nét mặt tràn đầy sự tự tin:

"Nói không sai, tình hình thực tế của dự án đó cũng không hẳn là lạc quan. Nhưng cái dự án đó thiếu sót lúc này chính là ... vốn đầu tư. Đặc biệt địa điểm thi công chính là mảnh đất phía Nam, tuy nhìn vào đó chỉ là miếng đất bỏ trống..."

Giang Lâm Dạ trầm ngâm nhìn cô: "Nhưng..?"

"Nhưng vị trí lại nằm ngoài dự tính, đó là vị trí đắc địa, nếu mở một chung cư cao cấp, số tiến mang lại quả thực khó mà ước tính. Tỉ lệ hồi vốn rất cao, thậm chí giá của mỗi căn sẽ được đẩy lên con số trên trời."

"Cho tôi một lí do?"

"Theo thông tin bên bộ trưởng Trần, mảnh đất đó chắc chắn đáng giá. Thông tin này nhanh nhất là tuần sau sẽ được tung ra ngoài. Đến lúc đó, hoàn vốn hẳn là chuyện nằm trong dự tính." Lục Thiên An ngưng lại một chút rồi nói tiếp: "Bên Kinh Giao chắc hẳn cũng vừa biết tin. Nhưng con số chúng ta đưa ra hẳn là bên đó cũng không thể nghĩ đến đi. Cổ phiếu Kinh Giao sáng nay đã giảm sau vụ gây tai nạn xe của Trương Tử Sâm."

Thao thao bất tuyệt một hồi, chợt thấy trên khuôn mặt Giang Lâm Dạ kia, hình như có nét cười, nhưng rất nhanh sau đó liền biến mất. Đúng là không thể phủ nhận anh ta cười lên có thể đẹp mê người đến vậy. Với khuôn mặt không góc chết, lại kết hợp với ánh sáng dịu nhẹ xuyên qua cửa kính, cộng thêm hiệu ứng gió thu đang chơi đùa với tấm rèm màu nâu nhạt. Tất cả thật giống một bức tranh. Muốn cảnh có cảnh, muốn sắc có sắc. Thật đi vào lòng người mà.

Giọng nói thâm trầm của Giang Lâm Dạ kéo cô về với thực tại, anh đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ mạ vàng lấp lánh trên cổ tay:

"Rất tốt. Cô có thể ra ngoài được rồi."

"Vậy, tôi xin phép."

Cánh cửa màu nâu sẫm vừa đóng lại, một nụ cười lại mở ra.

Lúc này, ngoài sảnh của tầng cao nhất.

"An !"

Giọng nói quen thuộc vang lên, cô ôm trán quay đầu lại nhìn trợ lí Tô Lâm.

"Tô tiên sinh, phiền anh gọi tôi là thư lí Lục. Chúng ta cũng không tính là quá thân thiết."

Tô Lâm nghe xong bèn cười sảng khoái nhìn cô.

"Cả cái tầng này chỉ có 3 người là cô, tôi và sếp tổng. Nếu không tính là quá thân thì cũng là trên mức quen biết thông thường. Huống chi tôi với cô còn được tính là người cùng quê. Haha, tôi nói không sai chứ, Lục tiểu thư ?"

"Tôi có một đề xuất !"

"Cô nói xem ?"

"Anh hợp làm luật sư hơn trợ lý, Tô tiên sinh."

Lục Thiên An vô ý vô tình nhấn mạnh chữ "Tô tiên sinh" cuối câu, ánh mắt vẫn nhìn thẳng Tô Lâm không rời."Tôi vẫn thích nghe cách anh gọi tôi là thư kí Lục."

"Được rồi được rồi Lục đại thư kí. Văn phòng cô có khách."

"Khách ? Cảm ơn anh, trợ lí Tô."

Nói rồi cô khẽ gật đầu, đi về hướng phòng làm việc của mình. Lúc này trong tâm trí Tô Lâm không mấy vui vẻ với cách phân chia rạch ròi vừa rồi.

Vặn nắm cửa, căn phòng làm việc của Lục Thiên An lại rơi vào tầm mắt. Cô có chút sững người.

Một cô gái đang đứng bên cửa sổ, mái tóc dài màu vàng óng ả, từng lọn tóc chơi đùa cùng gió thu man mác. Bàn tay ngọc khẽ nâng cốc trà, ánh mắt không rời khỏi cuốn sách trên tay. Nắng nhàn nhạt phản chiếu lên tròng mắt màu cafe, thoắt ẩn thoắt hiện dưới hàng lông mi cong cong.

Thiên thần là có thật ? Sao thiên thần lại hạ xuống phàm trần, lại còn ngồi trong văn phòng cô ? Cô ngắm đến ngây người. Lục Thiên An cô ấy à, có thể không màng nam sắc nhưng mĩ nữ tuyệt đối không thể lơ là nha.

Thiên thần dường như nhận ra sự có mặt của người ngoài cửa, khóe môi cười ngọt ngào.

"Chào chị, chị hẳn là chị Lục. Chị quả thực rất xinh đẹp. "

Thiên thần khen cô đẹp kìa. Quả nhiên ánh mắt của thiên thần thật đáng tin cậy nha. Càng này càng nhận thấy từ khi vào công ty tràn ngập mĩ sắc này, vốn hiểu biết về cái đẹp của cô tăng lên mức có thể nói là thượng thừa rồi. Lấy lại phong thái vốn có, Lục Thiên An tiến đến, gật đầu mỉm cười:

"Cảm ơn. Chào cô. Cô là ?"

"Em là Giang Y Ngọc. Chị có thể gọi em là Y Ngọc."

Thiên thần mỉm cười tinh nghịch bắt tay lại với cô. So với dáng vẻ mềm mại, mong manh vừa rồi, cách nói chuyện của cô gái trước mặt này ... trẻ con hơn nhiều.

"Y Ngọc tiểu thư gặp tôi có chuyện gì không?" Vừa nói, Lục Thiên An vừa ngồi xuống sofa màu be của mình, tự rót cho bản thân một li trà hoa cúc. Hương thơm vừa nhẹ nhàng vừa tinh khiết.

"Em vừa về nước, đột nhiên cảm thấy bạn bè thân thiết ở đây tính ra không có ai. Mong được làm bạn với chị, được chứ, chị Tiểu An?"

Công ty bây giờ thịnh hành kiểu thuê nhân viên về làm bạn sao ? Cái người con gái này có sức ảnh hưởng đến đâu lại có thể xuất hiện ở tầng 73 này. Phải biết là tầng 73 ngoại trừ nhưng nhân vật cấp cao của tập đoàn, ngoài ra số người có thể lên thẳng đây rất ít.

"Xin lỗi, lời Y Ngọc tiểu thư tôi vẫn chưa rõ lắm."

"Rất đơn giản. Chị với em. Chúng ta sau này sẽ là bạn. Thân phận của em chắc chắn đủ để làm một người bạn với chị Tiểu An."

"Nhưng... cái đó..."

Đột nhiên tiếng chuônng điện thoại reo lên, Lục Thiên An đứng dậy cúi người một chút rôi đi đến bên bàn làm việc, nhấc máy: "Thư kí tổng giám đốc xin nghe."

"Thư kí Lục, vị khách mà cô đang tiếp, cố gắng phối hợp với đề nghị của đối phương nhé."

"Này Tô Lâm, chuyện là như thế nào? Này..."

Còn chưa kịp nói hết câu bên kia đã cúp máy.Lục Thiên An quay người nhìn vị thiên thần đang ngồi uống trà kia, cố gắng nặn ra một nụ cười thân thiện nhất có thể. Cô dường như lại vừa được học một bài học từ những người nhiều tiền. Khi bạn quá nhiều tiền, bạn có thể thuê người khác làm bạn cho người của mình. Thật kì diệu đúng không ?

----

Tại nhà ăn dành cho nhân viên.

"Chị !"

Tiếng gọi kèm theo hành động đập vào bả vai của Giang Y Ngọc khiến cô khẽ giật mình quay lại. Miếng cơm vừa giơ lên chưa kịp chạm môi lại phải đặt xuống, Lục Thiên An cười gượng gạo: "Có... có chuyện gì sao, Giang tiểu thư ? "

Săm soi nhà ăn một lượt, Y Ngọc nhíu mày lắc đầu.

"Chị vẫn thường ăn trưa ở đây ?"

"Phải ?" Có vấn đề với đồ ăn sao ? Đây là nhà ăn nhân viên tốt nhất cô từng thấy. Đồ ăn không khác gì nhà hàng 3, 4, 5 sao gì đó à nha.

"Từ mai, à không ngay bây giờ, chị đi dùng bữa với em đi. Chúng ta sẽ ăn ở chỗ khác."- Không để cô kịp lưu luyến chiếc đùi gà còn chưa cắn miếng nào trong phần cơm, Giang Y Ngọc liền kéo tay cô đi ra khỏi nhà ăn.

"Đợi. Đợi chút. Chị muốn vào toilet." Cô đang ăn, trên môi còn dính mỡ, muốn kéo đi đâu cũng phải từ từ chứ, trời đánh tránh miếng ăn... nhưng hình như miếng ăn này đến trời cũng khó xử rồi, Lục Thiên An nghĩ.

Tại một nhà hàng lớn cách công ty không xa.

Sau khi gọi tên tên loạt món ăn một cách thuần thục, Giang Y Ngọc gật đầu với phục vụ rồi vui vẻ nhìn cô: "Chị. Từ nay cùng em dùng bữa ở đây nhé !?"

"Ở đây ?"

"Phải. Em rất thích chỗ này, từ ngày về nước vẫn thường xuyên lui tới. "

Ăn trưa hàng ngày ở đây? Cũng quá xa hoa rồi. Đời sống của cô từ khi nào được phép xa hoa vậy ?

Thấy nét ngập ngừng trên khuôn mặt, Y Ngọc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của người ngồi đối diện: "Đừng lo, đây là nhà hàng của nhà em."

À nhà hàng của nhà em...

Nhà hàng ... nhà em ??

Vị này là thiên kim tiểu thư nào đây ? Cô cố gắng nhớ lại xem mình đã từng tìm hiểu qua nhà hàng này là bất động sản của nhà nào chưa? Lục Thiên An bắt đầu dò xét. Lão nương cô vinh hạnh làm bạn với khuê nữ nào thế này ?

Bữa trưa xa hoa kết thúc, hai người thân mật trở về công ty.

Đúng ! Rất thân mật. Một tay Y Ngọc khoác lấy tay cô, tay còn lại thi thoảng cũng "dính" lên người Lục Thiên An. Đây là tình bạn kiểu gì ? Chúng tôi mới quen nhau tính ra chưa đầy bốn giờ đồng hồ mà.

Cuộc sống ảm đạm của Lục Thiên An chính thức kết thúc. Cô nàng Giang Y Ngọc này không phải nhân viên công ty, nhưng hàng ngày rất đều đặn đến văn phòng cô, hệt như trợ lý. Khi cô làm việc, nàng nghiêm túc ngồi đọc sách trên sofa. Khi nghỉ ngơi lại kéo cô đi ăn cơm, nói chuyện. Tuy nhiên thời gian gặp gỡ đủ để cô nhận ra rằng vị tiểu thư này không có ý xấu, đơn giản thực sự làm cần một người bạn. Tiếp xúc lâu dài cô tự nhận ra rằng, Giang tiểu thư này rất giống với một người nha. Mọi hành động đều rất "bá đạo" hệt như ... vị Giang tổng kia đi? Suy đi tính lại cũng là người của Tô Lâm. Cô cũng không thắc mắc quá nhiều, nếu điều kiện đối phương cần cô có thể đáp ứng, vậy liền đáp ứng đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.