Tôi rất muốn ngay lập tức Chung Dịch An thay đổi sắc mặt quay ra cười nhạo tôi: "Nhìn dáng vẻ tự mình đa tình của em kìa, tôi làm sao có hứng thú với em cơ chứ? Trêu đùa em một chút thôi."
Nhưng tay của hắn không hề dừng lại.
Này. . . . . . Này..... Rõ ràng là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn a!
Ta đau đến "Tê" một tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt có chút mờ mịt. Thừa dịp môi của hắn rời đi, tôi chận lại nói: "Bác sĩ nhà anh không phải đã nói rồi sao? Tôi, tôi không thể vận động kịch liệt!"
Tôi lau lau đôi môi, lau đi mùi vị của Chung Dịch An. Lúc này cùng lần trước không giống nhau! Đóng phim là đóng phim, thực tế là thực tế, cho dù kỹ xảo hôn của hắn có tốt hơn nữa, tôi cũng. . . . . . Cũng không thể bị anh cám dỗ đi!
Hắn khẽ cau mày, dừng một chút mới lùi lại nằm xuống bên cạnh người tôi. Bất quá hắn rất nhanh liền bình thường trở lại, thoạt nhìn còn có vẻ rất cao hứng: "Tôi biết. Cũng không có ý định làm thật. . . . . ."
Tôi đây mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn xê dịch thân thể, sau đó đem hai người chúng tôi nhét vào chiếc chăn bông dày. Chăn thật ấm áp, bởi vì tinh xảo nên không nặng nề, ngược lại làm cho người ta sinh ra cảm giác khoan khoái thoải mái.
Nếu hắn đã đồng ý với tôi là không động đậy rồi, khụ, nằm nói chuyện thôi thì cũng không sao chứ? Ai bảo tôi. . . . . . Cả người đều đau .
Đáng chết, ngày mai còn phải tiếp tục quay cảnh tự tử, tôi nên làm sao đây. . . . . . o(>﹏
"Nếu là muốn lăng xê, ngày mai khi bước ra khỏi cửa em phải có một chút gì đó thật đặc biệt." Hắn liếc mắt nhìn xương quay xanh của tôi "Dâu tây" , nhàn nhạt nói: "Tôi trước lưu cái ấn."
Tôi im lặng: ". . . . . . Tại sao anh không nói anh muốn giành ghế sa lon của tôi chứ?" (Câu này liên quan không chị )
Hắn ngước mắt nhìn tôi, nháy mắt lại nháy mắt, có vẻ rất lớn nha. Nhìn từ khoảng cách gần như vậy. . . . . . Chậc chậc, da người này thật tốt, tươi ngon mọng nước, lỗ chân lông nhỏ đến nỗi không thể nhìn thấy được bằng mắt thường. . . . . . Sống mũi cao hoàn hảo, đôi môi hấp dẫn tuyệt vời, cằm thật mê người. . . . . .
Tôi nuốt nước miếng, chỉ nghe thấy hắn thấp giọng nói: "Sô pha không phải đều bị Kỷ. . . . . . chuyển đi rồi sao? Tôi cũng phải đặt một cái mới được."
Tôi ho nhẹ một tiếng, có chút xấu hổ mà nói: "Anh về phòng đi, tôi buồn ngủ rồi."
Hắn có chút không cam lòng hỏi: "Ngủ chung được không?"
Tôi nghĩ cũng không muốn: "Không cần!"
Chung Dịch An chỉ là nói đùa , tôi biết. Quả nhiên, sau khi hắn nghe xong lời này chỉ khe khẽ thở dài rồi vén chăn lên, định đứng dậy rồi.
Phù, không tồi. Sắc đẹp trước mặt, mà tôi cũng không bị mê hoặc.
Sự thật chứng minh, là tôi vui mừng quá sớm rồi.
Đang lúc Chung Dịch An nhấc chăn lên, lúc định bước qua người tôi, cửa mạnh mẽ bị mở ra.
Chung Dịch An hoảng sợ, thân thể trợt xuống ngã trên người tôi. Tôi bị hắn đè đến kêu gào trong cổ họng, nhíu mày kiềm chế nói: "Đau!"
Cô nam quả nữ, ở chung một phòng. Quần áo không chỉnh tề, nam trên nữ dưới. Nữ còn. . . . . . kêu đau!
Ngay sau đó, liền xảy ra một màn thiên lôi cẩu huyết.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần. Tôi theo đôi giày da thủ công nhìn lên trên, quần tây quen thuộc, thắt lưng quen thuộc, áo sơ mi quen thuộc, càng quen thuộc hơn . . . . . . chính là mặt của Kỷ thiếu gia.
Mặt hắn không hề thay đổi nhìn chằm chằm Chung Dịch An trên người tôi.
Theo định luật cẩu huyết thì lúc này hắn nên là xông lên đánh cho Chung Dịch An một quyền, sau đó tóm cổ áo của anh ta giận dữ ngút trời hét lên một câu: "Con mẹ nó mày dám động vào cái bô của bản đại gia!"
Tôi mang vẻ mặt chờ mong nhìn hắn.
Kỷ Gia Khiêm chậm rãi cúi người, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Chung Dịch An. Tôi liếc mắt nhìn chiếc áo bông thấp ngực của Chung dịch An, trong lòng đột nhiên cả kinh.
Này, đây là cái loại tình huống gì vậy?
Kỷ Gia Khiêm vừa tiến vào đã nhìn chằm chằm Chung Dịch An, chẳng lẽ là. . . . . . Hắn nhìn trúng Chung Dịch An rồi hả? !
A a a a a a, tôi sớm nên nghĩ đến tính thú của Kỷ Gia Khiêm rất rộng a!
Kỷ Gia Khiêm chậm rãi nâng lên cánh tay cao quý, rồi lại chậm rãi xốc chăn lên, thanh âm trầm thấp hỏi: "Các ngươi đây là đang làm cái gì?"
Thanh âm của hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến tôi tự động mơ mộng. . . . . . Hắn không phải muốn nói là: "Có thể dẫn tôi theo với được không?"
Chung Dịch An phản ứng rất nhanh, hắn thấy thế lập tức xoay người xuống đất, một bên chỉnh lại quần áo, một bên mỉm cười nói: "Không có gì, Kỷ tiên sinh đừng hiểu lầm, ban ngày khi chúng tôi quay cảnh giường chiếu không được tự nhiên cho lắm, nên buổi tối luyện tập một chút mà thôi."
"À...." Ánh mắt Kỷ Gia Khiêm sắc bén đảo qua khuôn mặt của tôi: "vậy luyện tập xong rồi chứ hả?"
Tôi vội vã gật đầu, gật đến nỗi não cũng sắp bay ra ngoài đến nơi rồi.
Khóe miệng Kỷ Gia Khiêm thế nhưng lại vẽ ra một độ cong hoàn hảo, làm như tươi cười: "Sao nhìn thấy tôi lại không luyện tiếp? Vậy không tốt lắm."
Hắn đứng lên, ngồi xuống sô pha đối diện chiếc giường, hai tay khoanh trước ngực nói: "Khởi Hàm là nghệ sĩ của Tinh Huy. Tôi ngồi một bên nhìn cô ấy làm việc, luôn có thể chứ?"
Trong lòng Chung Dich An biết rõ mối quan hệ giữ tôi và Kỷ Gia Khiêm. Tôi cảm thấy như vậy không tốt lắm, Cứ như vậy thì mọi người đều bị bẽ mặt. Vì thế tôi bò dậy,nửa là khẩn cầu nửa là bất đắc dĩ nhìn Kỷ Gia Khiêm, hi vọng hắn có thể giàn xếp ổn thỏa.
Bởi vì có chút chột dạ, tôi chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Cần gì phải như vậy. . . . . ."
Ngụ ý là, Chung Dịch An cái gì cũng biết, ngươi chớ giả bộ nha.
"Cần gì?" Kỷ Gia Khiêm thu lại ý cười, chợt đứng dậy kéo người Chung Dịch An lên. Đúng, giống mấy cảnh trong tiểu thuyết ngôn tình, Kỷ Gia Khiêm nắm lấy cổ áo của Chung Dịch An. Hắn hơi hơi híp mắt lại, thanh âm lộ ra ngoan độc mạnh mẽ: "Tại sao lại không tiếp tục hả?"
Chung Dịch An hất tay hắn ra, nhàn nhạt mà nói: "Kỷ tiên sinh, mời anh tôn trọng một chút."
Tôi tiếp tục tự động mơ mộng: lời này. . . . . . sao giống với lời nói của tiểu thụ khi bị chà đạp vậy?
Tôi nhắm mắt lại tưởng tượng Kỷ gia khiêm ở trên...............và..............bộ dáng của Chung Dịch An ở dưới. . . . . .
Còn rất là ** nha.
Kỷ Gia Khiêm giống như nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, "A" một tiếng, cực kì khinh thường nói: "Chung tiểu thiếu gia. Cha cậu khi còn tại thế cũng cùng Kỷ gia từng có vài phần qua lại, hai nhà chúng ta coi như cũng có quen biết. Coi như tôi nể mặt cha cậu. . . . . . chuyện này coi như bỏ qua. Về sau, mời cậu không cần quá phận."
Nói xong, hắn liền cúi người, tính ôm tôi lên.
Tôi nhíu nhíu mi, cảm thấy có một chút xấu hổ: "Không cần làm phiền anh, tự em có thể đi. . . . . ."
Hắn còn chưa ôm được. Chung Dịch An đã chắn trước mặt hắn, ngăn cách tôi và Kỷ Gia Khiêm. Hắn nhìn Kỷ Gia Khiêm, kiềm chế tức giận hỏi: "Kỷ tiên sinh, nếu tiểu Hàm chỉ là nhân viên của anh, thì hành động này của anh có phải đã quá phận rồi hay không? Mà hiện tại chúng tôi cũng không phải là đang làm việc, mà là đang nói chuyện yêu đương đó, vậy thì sao? Còn nữa, vào giờ này rồi, Kỷ tiên sinh tại sao còn xuất hiện ở trong nhà của tôi?"
Khóe miệng tôi khẽ co rút.
. . . . . . Thì ra Chung Dịch An cái người này giống tôi, thích nhổ lông trên đầu lão hổ. Chẳng lẽ anh ta không nhìn ra Kỷ Gia Khiêm đang tức giận hay sao? ! Mặc dù không biết hắn đang giận tôi, hay là tức giận Chung Dịch An, nhưng vô luận là tức giận với ai hậu quả đều cực kỳ đáng sợ . Nhưng mà, hắn rốt cuộc giận tôi đoạt đi ước mơ đàn ông của hắn, hay à tức giận Chung Dịch An không ở chung một chỗ với hắn a.. . . . . .
Sắc mặt Kỷ Gia Khiêm bắt đầu trở nên khó coi: "Tôi tới đón 'người phụ nữ của tôi' về nhà."
Chung Dịch An vừa mới bị gọi là"Tiểu thiếu gia" , giống như lòng tự trọng bị tổn hại nghiêm trọng, nên lúc này không có chút gì muốn nhượng bộ: "Cô ấy chỉ là người phụ nữ của công ty anh, chứ không phải đồ dùng của Kỷ tiên sinh anh. Mà không phải bây giờ đã là giờ tan tầm rồi sao? Kỷ tiên sinh có cái gì. . . . . . không có tư cách đưa cô ấy đi đúng không?"
Ngực Kỷ Gia Khiêm có chút phập phồng, đây là điềm báo hắn muốn tức giận.
"Tự cậu hỏi cô ấy xem, có nguyện ý đi theo tôi hay không đi."
Hai người bọn họ đồng thời quay đầu lại nhìn tôi.
Tôi đương nhiên không hề do dự mà gật đầu.
Sắc mặt Chung Dịch An cũng thay đổi: "Chẳng lẽ anh muốn để cô ấy làm tình nhân bí mật của anh cả đời sao? Sau khi chơi đã thì ném mấy đồng bạc rồi bỏ đi hả?"
"Cậu không cần quá phận." Kỷ Gia Khiêm cau mày nói: "Cho dù là vì cô ấy. . . . . . thì loại chuyện này nói ra sẽ tốt hay sao? Bên trong Làng Giải Trí đều như vậy, chẳng lẽ cậu có thể là ngoại lệ?"
Chung Dịch An vuốt cằm nói: "Không sai, tôi có thể ngoại lệ. Anh có tin hay không, tôi dám cho cô ấy một cái danh phận, để cho cô ấy có thể đường đường chính chính ở chung một chỗ với tôi, không cần sống cuộc sống trốn tránh như vậy cả đời."
"Cậu thử xem."
Nói xong lời này, Kỷ Gia Khiêm đẩy anh ta sang một bên, cũng không để ý cẳng chân của tôi bay loạn, mạnh mẽ ôm lấy tôi, đá văng cánh cửa đi ra ngoài.
Tôi cảm thấy không khí có phần không đúng, vội vàng khen ngợi hắn: "Xin chào Kỷ thiếu gia đẹp trai. . . . . ."
Hắn hạ thấp ánh mắt nhìn tôi một cái, lạnh lùng thốt: "Đừng uổng phí tâm tư nữa. Hôm nay. . . . . . Em nhất định phải chết."
"Xác định xác định xác định xác định rồi. . . . . ."
Tôi hoàn toàn lờ mờ, chỉ có thể nghe thấy hai tiếng vang vọng trong đại sảnh Chung gia rộng lớn
. . . . . .
Tôi vốn tưởng rằng, trừng phạt trong miệng Kỷ Gia Khiêm tệ nhất cũng chỉ là cưỡng gian mà thôi. . . . . . Kết quả chứng minh, tôi sai lầm rồi.
Hắn gọi điện thoại cho công ty hủy thời gian nghỉ đông của tôi, lại còn trừ mất tiền thưởng cuối năm của tôi, đây đều là sinh mệnh của tôi a a a!
Tên hỗn đản này!
Là người đần độn nào cho rằng hắn tốt bụng đây? !
Hắn ném tôi vào căn phòng nhỏ màu đen, chỉ lưu lại một câu "Ngươi tự sinh tự diệt" , liền quay đầu rời đi rồi.
Bộ xương của tôi đau đến mức muốn gãy làm đôi, cũng không còn khí lực để vùng vẫy nữa, đành phải co rút vào trong chăn giả chết. Giả vờ một chút, lại ngủ thiếp đi.
Từ trước đến giờ tôi là người không có tim không có phổi, cho dù hôm nay xảy ra chuyện như vậy tôi cũng không nguyện ý nghĩ nhiều. Không cần thiết chiếm dung lượng của não a.
Lúc tôi tỉnh lại, bị lạnh nên mới tỉnh lại.
Cánh tay nhỏ của tôi mơ mơ màng màng mò mẫn, chăn không biết bay đi nơi nào rồi. Ta tưởng rằng mình đã đạp cái chăn đi rồi, liền cúi người với tay xuống đất.
Không có, chuyển sang bên cạnh. . . . . .
Đụng phải một khuôn mặt của người sống a.
"Quỷ a! ! !"
Kỷ Gia Khiêm rất không bình tĩnh nhìn tôi một cái, khàn cổ họng ra lệnh: "Ngậm miệng, đi ngủ."
Tôi hoàn toàn tỉnh ngủ "Anh làm gì mà hơn nửa đêm bò lên giường của em?"
Hắn đem cánh tay để ngang trước ngực tôi, mơ mơ màng màng đáp: "Đây là giường của anh."
"Được được, giường của anh. . . . . ." Tôi đẩy hắn một cái, đem ma trảo của hắn ở trước ngực tôi chuyển đi :"Anh không cần sờ lung tung nha, rất đau ."
"Uh`m. . . . . ." Hắn nhấc cái chăn lên, hào phóng nhường cho tôi hẳn một phần ba cái chăn, sau đó nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Tôi thật cẩn thận dựa sát vào người hắn vài phần. Bộ dạng hắn ngủ cực kỳ ngoan, không hề nhìn ra điểm ngang ngược ngày thường. Lông mi dài thỉnh thoảng khẽ động, giống như ngủ không được ngon giấc.
Hắn chắc là mệt chết đi. Tôi đột nhiên nhớ tới chuyện ở trong thang máy lần trước hắn dựa vào đầu của tôi nghỉ ngơi, trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn.
Sau đó đại não của tôi đột nhiên có vấn đề.
Vậy mà tôi lại không khống chế được nhẹ nhàng hôn môi hắn một cái!
Hắn gãi gãi, sau khi hắn lầm bầm mắng chửi mấy câu, tôi xác nhận hắn ngủ thật sự rất say. Vì thế tôi ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: "Thực xin lỗi. . . . . ."