Điều kiện đầu tiên để có một cuộc sống tốt, tối nay tôi phải làm thế nào để chịu đựng qua hết đêm nay.
Thành thật mà nói, Kỷ Gia Khiêm khí thế rất cường đại, thời điểm ở bên cạnh hắn tôi cảm thấy vô cùng áp lực, cho nên tôi không thích ở chung một chỗ với hắn.
Nhưng là tối nay tôi lợi dụng hắn, trong lòng có một chút áy náy, tôi vẫn ngoan ngoãn ngồi yên lặng bên ghế phụ, hơn nữa khuôn mặt luôn phải mỉm cười.
"Sau này không cần tiếp tục làm mấy chuyện ngây thơ như vậy nữa." Mắt hắn nhìn về phía trước, giống như rất chuyên chú lái xe.
Tôi có chút thất bại liếc mắt, hoàn toàn vứt bỏ cảm giác áy náy, đường hoàng "Nha" một tiếng, sau đó bắt đầu buồn bực nhức đầu ngủ.
Mấy ngày nay thật mệt chết đi.
Khi tỉnh lại, nam chính cũng không hề đến gần hay hôn tôi, mà là. . . . . . Rất không kiên nhẫn lắc lắc cánh tay tôi, rất nghiêm túc nói: " Em nên nghiêm túc giảm cân."
Tôi dụi dụi con mắt, cự tuyệt nói: "Tôi không thể giảm cân, giảm cân ngực cũng sẽ nhỏ đi ."
Cơn buồn ngủ trong nháy mắt liền biến mất. Tôi không nên ngáp, tôi không nên nói ngực . . . . . .
Cũng may tâm tình hôm nay của Kỷ Gia Khiêm thoạt nhìn không tệ, hắn chẳng qua là thu hồi tầm mắt, quay đi tháo dây an toàn.
Hắn mỉm cười có vẻ rất sạch sẽ: "Đến rồi, xuống xe."
Hôm nay Kỷ Gia Khiêm mặc một bộ lễ phục màu đen, nhìn bề ngoài, cũng có mấy phần thân sĩ tao nhã. Tôi thuận theo khoác lên cánh tay của hắn, dọc đường làm chim nhỏ nép vào ngực hắn, đi theo hắn vào một nhà hàng Tây.
Tôi chưa bao giờ thích đồ ăn Tây, vì tôi không hiểu lắm mấy quy củ khi ăn những món này. Lớn lên trong một thôn nhỏ tôi chưa từng thấy qua việc đời, tôi đây thừa nhận. . . . . .
Nhưng khi cùng Kỷ Gia Khiêm ăn cơm cũng không cảm thấy lúng túng lắm. Hắn chỉ hỏi tôi mấy chuyện liên quan đến công việc, tỷ như tiến trình của khóa huấn luyện, cách nhìn của hắn về 《 Dục sắc 》 .
Chúng tôi nghiêm chỉnh ăn cơm. Ngay cả rượu vang, hắn cũng chỉ cho tôi uống một chút, bởi vì ngày mai còn phải làm việc.
Tôi cũng cảm thấy người đàn ông này không tệ, ai ngờ hắn tự nhiên đặt dao nĩa xuống, lau miệng ưu nhã nói: "Cần phải trở về rồi."
Thật ra thì tôi còn chưa ăn no. . . . . . Ta oán giận uống cạn chén canh La Tống, đáng thương nói: "Thời gian vẫn còn sớm. . . . . ."
Ánh mắt Kỷ Gia Khiêm khẽ động, ôn hòa cười nói: "Tôi nghe Đồng Ngôn nói, chị ấy đã sắp xếp cho em một khóa huấn luyện làm lớn ngực."
. . . . . .
Mẹ nó ! Hóa ra, cái lớp quái quỉ này là hắn sắp xếp cho tôi !
Tôi rất muốn nổi điên, cầm lấy bát canh hắt vào mặt hắn, sau đó chống nạnh mắng to: " Mẹ nó , trừ phi anh bịt miệng lão sư ngực lớn lại, nếu để chuyện như vậy truyền ra ngoài, tương lai tôi làm sao xuất hiện trước mặt người khác đây? ! Ừ? !"
Nhưng lý trí của tôi nói cho tôi biết, trước mắt vẫn không thể đắc tội với vị kim chủ này. Vì vậy tôi cố gắng đè nén sự tức giận trong lòng, giả bộ ngờ ngệch hỏi: "Anh yêu, có thể giúp người ta hủy bỏ lớp này được không? Người ta mỗi ngày đều mệt chết đi , còn phải nhớ đến anh, còn thì giờ học mấy khóa huấn luyện lớn ngực này nữa sao? Anh xem, người ta nhớ anh nhớ đến hai quầng mắt đã thâm xì rồi đây này. . . . . ."
Nghe được 2 chữ "Anh yêu", thân thể Kỷ Gia Khiêm rõ ràng run lên, cố gắng kiềm chế dòng máu đang sôi sục trong ngực. Hắn bình tĩnh một lúc lâu mới ngước mắt nhìn chằm chằm tôi nói: "Tôi sẽ giúp em."
Tôi vội vàng gật đầu không ngừng nói: "Em hiểu , em hiểu!"
Hắn điều chỉnh hơi thở một chút, trong mắt đột nhiên gợn lên nụ cười nhàn nhạt, "Làm việc này đối với tương lai của em rất có lợi. Ít nhất có thể có người làm chứng, ngực của em không phải là giả."
Té! Đây là cái loại Logic gì!
Cái tên khốn kiếp này! Ngực của anh mới là giả, cả nhà anh đều ngực giả!
. . . . . .
Tôi nắm chặt tay bắt mình tỉnh táo lại. Khụ, nghĩ lại thì, tổng giám đốc như hắn một ngày có thể kiếm tỷ bạc, vậy mà vẫn tranh thủ cùng tôi thảo luận mấy việc như này, không phải tôi nên cảm thấy vinh dự hay sao? !
. . . . . .
Đồ cặn bã Kỷ Gia Khiêm! Không đúng, hắn không phải là con người!
Tôi khinh thường. . . . . . Mới vừa rồi sau khi hắn ăn uống no đủ, nói là"Cần phải trở về" , mà không phải"Tôi đưa em trở về" .
Vì vậy, tôi mặc sườn xám cao quý, một thân một mình đạp bùn từ vùng ngoại ô trở về!
Con mẹ nó , nếu như lúc này xuất hiện một anh chàng đẹp trai đưa tôi trở về, tôi nhất định ngay lập tức lấy thân báo đáp, tránh việc lãng phí đêm đầu tiên vô ích cho tên cầm thú Kỷ Gia Khiêm!
Trước đây tôi là một biên kịch, còn bây giờ là một diễn viên mới vào nghề, linh hồn của tôi vẫn trôi lơ lửng trong những ảo tưởng, nhưng đến cuối cùng vẫn chỉ dừng lại ở thực tế tàn khốc này.
Rừng núi hoàng vắng này làm gì có trai đẹp, muốn chết chính là. . . . . . trên đường đi tới nhà hàng ta ngủ thiếp đi, căn bản cũng không nhớ đường trở về ! Trong lúc huấn luyện chị Đồng Đồng không cho tôi dùng di động, lần này coi như xong !
Nếu như cẩu huyết thêm chút nữa, hiện tại trời nên mưa.
Thật may là ông trời không nghe thấy tôi lảm nhảm, sắc trời mặc dù dần dần tối xuống, nhưng cũng không có dấu hiệu muốn mưa.
Bạn cũng có thể tưởng tượng ra, tôi đi không mục đích gần một tiếng trong rừng núi hoang vắng này, trong tình hình đặc biệt như vậy đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu trắng bóng loáng thì bạn nghĩ tôi sẽ có tâm tình như thế nào.
Tôi quyết định ngăn lại chiếc xe kia, bất kể người bên trong lớn lên có bộ dáng ra sao, là nam liền kêu anh đẹp trai, là nữ liền kêu em gái xinh đẹp, dù sao cũng phải hỏi đường trước xong hãy nói tiếp.
Kỳ quái là, tôi đứng phía trước giang tay ngăn chiếc xe kia lại, cách tôi không xa liền dừng lại. Tôi vội vàng chậy chậm về phía đó, nhìn cửa sổ xe không nhanh không chậm quay xuống.
Hé ra một khuôn mặt kinh thế hãi tục.
Mặc dù hắn đeo kính, nhưng tôi liếc một cái có thể nhận ra hắn ——đội trưởng nhóm "Chung ái", Chung Dịch An!
Mặc dù tôi không phải là fan của hắn, nhưng ở một nơi hoang vu hẻo lánh như này đụng phải một đại soái ca,thạt có cảm giác như gặp được một bạch mã hoàng tử !
Vì vậy ta rất chân chó mà cười: "Chung tiên sinh, làn da của anh thật đẹp nha, giống như điêu khắc vậy!"
Khóe miệng Chung Dịch An mơ hồ co quắp một cái. Hắn nhìn lên nhìn xuống đánh giá tôi một vòng, tháo xuống mắt kính, giọng nói hơi có vẻ nhẹ nhàng khiêu khích: "Nhan tiểu thư, bao nhiêu tiền một đêm?"
Đầu óc của tôi trống rỗng, chẳng qua là ngây ngốc lầm bầm một tiếng: ". . . . . . Cái gì?"
Hắn nhìn chằm chằm bộ dạng ngu ngốc của tôi, cười.
Tôi buộc mình trấn định lại, liều mạng nuốt nước miếng, cố gắng khéo léo mỉm cười nói: "Tiền bối biết tôi?"
Lại nói đến việc ta không biết xưng hô như thế nào với đại minh tinh trong giới giải trí. Gọi"Lão sư" có vẻ hơi nghiêm túc, gọi"Tiên sinh" , "Tiểu thư" lại cảm thấy quá xa lánh. Mặc dù cách xưng hô "Tiền bối" này tràn đầy vị chua , nhưng trong khoảng thời gian ngắn tôi đúng là không nghĩ ra nên gọi hắn ra sao.
Chung Dịch An dương môi cười một tiếng, tràn đầy mị hoặc. Hắn giơ tay lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên khung cửa sổ xe, nhẹ nhàng nói: "Lúc thử vai đã từng gặp qua." Dừng chốc lát, hắn rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Tại sao cô lại ở chỗ này một mình?"
Tôi nhất thời có chút ngượng ngùng thiểu não nói mình lạc đường, vì vậy ra vẻ tự nhiên hỏi ngược lại: "Tại sao tiền bối lại ở chỗ này?"
Ánh mắt của hắn quá mức sáng ngời, tôi không thể làm gì khác hơn là theo dõi ngón tay hắn lên xuống.
"Quay phim ở gần đây."
"Nha. . . . . ." Tôi cận thận từng li từng tý ngẩng đầu lên, "Cái đó. . . . . . Biệt thự của công ty chúng tôi có chút xa. . . . . . Có thể làm phiền tiền bối đưa tôi về được không?"
Chung Dịch An dường như suy nghĩ một lát mới nói: "Em không phải muốn dùng scandal là bạn gái của tôi xuất đạo đấy chứ?"
Tôi vội vàng lắc đầu. Hắn thấy liền nhàn nhạt chê cười một tiếng, lắc đầu nói: "Em nghiêm túc như vậy làm cái gì? Quả nhiên còn là một đứa bé a. Em gái Tiểu Nhan, anh trai nói cho em biết nha, trong giới này, nghiêm túc em liền thua."
Hắn còn có thể tán dóc. . . . . . Còn đứng đây dạy dỗ tôi.
Tôi bị đôi giày cao gót hành hạ muốn chết muốn sống, chỉ có thể liên tục đổi chân dẫm trên đất. Nhưng cho dù như vậy, tôi cũng rất nhanh. . . . . . Không chịu được.
Chờ hắn nói đủ rồi, lúc này mới thu tay về, dựa lưng vào ghế, thong thả nói: "Lên xe."
Tôi vội vàng chui vào phía sau xe. Chung Dịch An lại đeo kính lên, nụ cười dần dần thu lại: " Em giống như đang thuê xe."
Hắn mắt điếc tai ngơ, chẳng qua là cầm lên điện thoại di động nhàn nhạt hỏi: "Số điện thoại người đại diện của em là bao nhiêu?"
Thời điểm tôi nói số điện thoại của chị Đồng Đồng cho hắn vẫn chưa cảm thấy có vấn đề gì, nhưng thời điểm tôi nghe thấy Chung Dịch An đột nhiên kêu lên một tiếng "Này", đột nhiên tôi có cảm giác không được rồi. . . . . .
Quả nhiên, bên kia điện thoại truyền đến tiếng hét chói tai của chị Đồng Đồng, giống như thanh âm của ma quỷ xuyên qua lỗ tai.
"Chung thiếu gia sao? Người ta rất thích ngươi ô! Anh làm sao biết được số điện thoại của người ta nha?"
". . . . . ."
"Cái gì? Anh nói người nào?"
". . . . . ."
"Nhan tiểu thư? Ai là Nhan tiểu thư?"
". . . . . ."
"Nhan Mạch Hàm? Nga, hình như là có người như vậy."
". . . . . ."
"Địa chỉ biệt thự sao? Chung thiếu gia muốn đến thăm tôi sao? ! Ai nha, nhất định phải cẩn thận chó săn nga!"
". . . . . ."
Sự thật lại một lần nữa chứng minh, chị Đồng Đồng hoàn toàn không thích hợp đi theo hướng người phụ nữ Kingkong. Đều nói bề ngoài con người càng buồn bực, nội tâm càng rối loạn, thì ra là sự mê luyến của chị Đồng Đồng với Chung Dịch An lại sâu đậm đến vậy. . . . . .
Trò chuyện cuối cùng kết thúc. Chung Dịch An xoay đầu lại nhìn tôi, thần sắc mơ hồ có chút quái dị: "Đường có chút xa, hơn nữa không dễ đi. Vùng ngoại ô hoang vu này, sợ rằng sẽ dơ xe của tôi. . . . . ."
Nhiều lời! Làm gì có bạch mã hoàng tử nào nhiều lời như vậy? Anh rốt cuộc có đưa tôi đi hay không? !
Sự thật chứng minh mấy ngày nay học tập phong thái của nghệ sĩ không ngờ rất có tác dụng. Trong lòng tôi sôi trào mãnh liệt, nhưng trên mặt không đổi sắc, hơi mỉm cười nói: "Thật ngại quá, hôm nay làm phiền tiền bối rồi, bất quá tôi sẽ trả anh tiền rửa xe."
Coi như gọi xe, trở về tìm chị Đồng Đồng thanh toán.
Lúc này hắn mới nghiêm túc xoay người lái xe, nghe thanh âm thì tâm tình hắn có vẻ không tệ: "Vậy thì tốt."
Tình huống thực tế là, một chút cũng không tốt!
Công ty vì tránh né đám chó săn, nên tìm cho chúng tôi một chỗ vô cùng vắng vẻ, gần đây một chỗ rửa xe cũng không có!
Vì vậy ở một chỗ mà tôi không biết là cách biệt thự xa hay gần, Chung Dịch An dừng xe lại, lễ độ nói: "Nhan tiểu thư, mời xuống rửa xe."
Trải qua nhiều lần phản kháng không có hiệu quả, ta tức giận đưa tay nói: "Lấy ra!"
Chung Dịch An kinh ngạc: "Cái gì?"
"Ha ha, không phải ngươi bảo ta rửa xe sao? !"
Mỗi khi tôi "Ha ha" cười một tiếng, liền bày tỏ tôi muốn nói"Cái đồ ngựa đực nhà ngươi" !