Tôi vỗ vỗ ngực nuốt xuống một ngụm nước bọt, nháy mắt mấy cái hùng hổ nhìn về phía Chung Dịch An, nâng trán hỏi: "Anh chắc chắn các anh tới đây không phải để phá đám chứ?"
Lời còn chưa dứt, Lý Dật Nhiên bỗng nhiên xông tới, mạnh mẽ trao cho tôi một cái ôm nhiệt tình, thiếu chút nưa thì chặt đứt cái eo già của tôi rồi.
"Nhan Mạch Hàm bị Lý Dật Nhiên đánh ngã rồi!"
"Không, là áp đảo , áp đảo rồi !"
"Nhan Mạch Hàm trâu già gặm cỏ non, vì bị dục hỏa đốt người nên trước mặt mọi người thể hiện tình cảm với thành viên ban nhạc Chung Ái. . . . . ."
"BLABLABLA. . . . . ."
Phóng viên đứng xung quanh không sợ thiên hạ chưa đủ loạn nên vẫn điên cuồng mà ghi chép.
May mắn, Lý Dật Nhiên rất nhanh đã bị Chung Dịch An kéo ra đằng sau. Chính Tín cùng Viên Trữ một trái một phải kìm chặt tay chân cậu, Chung Dịch An mới cười tít mắt nói: "Đương nhiên không phải, chúng ta tới để thử vai."
Tôi híp mắt nhìn anh ta, hoài nghi hỏi: "Đại minh tinh như các anh đến đây làm cái gì?"
Ý cười trên môi Chung Dịch An không hề giảm, từ từ nói: "Anh đã xem qua kịch bản rồi, anh thấy có một nhân vật rất hợp với anh. . . . . ."
Toàn thân tôi bỗng chốc rét run, trong lòng truyền tới một dự cảm chẳng lành. . . . . .
Quả nhiên. . . . . .
Cái tên Chung Dịch An này sớm đã chọn nhân vật rồi, mà nhân vật đó chính là chính là —— cha của tôi, là cha ruột của tôi a!
Dựa theo những gì trong tiểu thuyết viết, thì nữ chính có một người cha vô cùng đẹp trai vô cùng yêu nghiệt, không ngờ được Chung Dịch An lại nhìn chúng vai diễn đó.
Không những thế, ca khúc chủ đề của bộ phim cũng do bọn họ đảm nhiệm.
Tôi cảm thấy rất kỳ quái, Mạnh Thần Úc và "Chung Ái" đều là nghệ sĩ của công ty khác, công ty tôi từ khi nào lại hào phóng đến mức mời họ tới đây vậy?
Chắc không phải vì đêm giao thừa "Chung Ái" cất công đến hát tặng Kỷ Gia Khiêm, mà Kỷ Gia Khiêm xuất phát từ tâm lý "trọng dụng người tài" nên mới mời họ đến đây.
Hơn nữa. . . . . . Gian tình của Chung Dịch An với Kỷ Gia Khiêm chẳng biết đã bắt đầu từ khi nào?
Sau khi góp ý cho đạo diễn Trần về một số diễn viên trong phim, tôi lại bị ông ấy măng là rắc rối. Vì thế tôi đành nuốt nước mắt vào trong, yên lặng rời đi.
Chị Đồng Đồng dẫn tôi ra xe, vì chút nữa còn phải tham gia một chương trình trên truyền hình nữa, chị ấy bảo tôi vào toilet trang điểm lại, chú ý giữ hình tượng trước mặt công chúng một chút.
Tôi ngoan ngoãn nghe theo, sau khi đánh lung tung một lớp phấn lên mặt tôi đi ra khỏi toilet.
"Sao lâu vậy."
Bên tai tôi bỗng nhiên truyền đến tiếng nói của Chung Dịch An, tôi hoảng sợ, cảnh giác nhìn hắn nói: "Táo bón đó đã được chưa?"
Chung Dịch An bị lời nói của tôi làm cho cứng họng, hơi ngẩn ra. Tôi nhún nhún vai định đi qua người anh ta để xuống lầu, bỗng nhiên anh ta tóm lấy cánh tay của tôi, nhíu mày hỏi: "Em nói thật cho anh biết, Mạnh Thần Úc có gây khó dễ gì cho em không?"
Tôi nâng mắt nhìn anh ta, sững sờ nói: "Nghe khẩu khí này của anh. . . . . . chẳng lẽ lời đồn là thạt sao? Các anh thực sự có hiềm khích với nhau sao?"
Chung Dịch An buông lỏng tay tôi ra, nhàn nhạt nói: "Đừng để hắn ta bắt nạt em. Anh nói cho em biết. . . . . ." Bỗng nhiên anh ta xích lại gần tôi, nhỏ giọng nói: "Hắn ta. . . . . . Có chút biến thái ."
"Phụt!" Tôi nhịn không được kêu thành tiếng, mở to hai mắt nhìn anh ta hổi: "Chẳng lẽ anh ấy □ anh rồi hả ? Các anh 5P luôn hả?"
Chung Dịch An lắc lắc đầu, cực kỳ thật lòng nói: "Anh không biết mọi người đồn thổi những gì, nhưng em tuyệt đối đừng tiếp xúc nhiều quá với anh ta. Trừ khi quay phim, còn đâu tốt nhất là đừng nên nói chuyện với hắn."
Cuối cùng anh vẫn bồi thêm một câu: "Em đừng nghĩ quá nhiều, không phải là anh ghen tị đâu, chỉ là muốn nhắc nhở em thôi. . . . . ."
Tôi gật gật đầu nói: "Tôi biết rồi, thời gian tuyên truyền cho《 Dục sắc 》đã xong, hai chúng ta không cần thiết phải tạo scandal nữa rồi."
Sắc mặt Chung Dịch An khẽ biến, bỏ lại một câu "Em muốn nghĩ thế nào thì tùy em" rồi lại nhanh chóng bay đi.
Tôi mang theo tâm trạng buồn bực đi xuống lầu, chưa đi đến cửa chính của quán rượu, điện thoại của tôi đột nhiên vang lên. Trong lòng tôi nhảy lên một cái, vội vàng cầm điện thoại lên xem.
Cuối cùng hắn cũng gọi cho tôi.
Tôi chờ một lúc rồi mới nhận, nghe hắn hỏi tôi mấy câu vô nghĩa, tỉ như "Ăn gì chưa?" , "Đang làm gì vậy?".
Tôi ấp a ấp úng đáp lại vài câu, chợt nghe hắn hỏi một câu: "Em chủ động liên lạc với anh một lần thì sẽ chết sao?"
Tôi bị hắn dọa sợ, không chút nghĩ ngợi liền nói: "Sẽ không chết, chỉ mang thai thôi!"
Hắn trầm mặc vài giây, bỗng nhiên cúp máy.
Tôi có chút mất mác đứng lặng hồi lâu, cũng không biết là mình lấy dũng khí từ đâu, mở máy rồi nhấn phím call.
Hắn không nhận điện thoại.
Tôi gọi lại, hắn tắt máy.
Con mẹ nó!
Tôi căm giận chui vào trong xe, càng không ngừng ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời nhà Kỷ Gia Khiêm.
Em gái nhà anh, mẹ nó, cả nhà anh! ! !
Khoảng 30 phút sau, ngay lúc chị Đồng Đồng muốn đỗ xe vào bãi gửi xe của đài truyền hình, di động của tôi bỗng nhiên rung lên.
Tôi nhẫn nhịn ba giây, vẫn không chịu được, nên nhận rồi.
Nhưng tôi tuyệt đối không ngờ được, tôi còn chưa kịp mở miệng chửi bới, thì đầu bên đã truyền đến một giọng nói vô cùng yểu điệu của phụ nữa: "Uy? Ngươi là. . . . . ."
Trái tim của tôi mạnh mẽ trùng xuống, giống như rơi xuống vực sâu vạn trượng. Tôi ngẩn người run lên vài giây, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, bịt mũi hỏi: "Cô là ai?"
"Tôi. . . . . ." Bên kia truyền đến giọng nói luống cuống: "Tôi là bạn của anh Kỷ. . . . . ."
Tôi chợt ngẩn ra.
Giọng nói này.................rõ ràng là của Chu Duệ Vũ!
Trước kia tôi chưa từng xem qua tên của tôi trong danh bạ của Kỷ Gia Khiêm, nhưng mà hình như Chu Duệ Vũ không hề nhận ra tôi.
Tôi còn chưa nói với hắn một câu từ biệt, nhưng hắn lại dùng phương thức quyết liệt như vậy để nói chia tay với tôi.
Tốc độ của Kỷ thiếu gia cũng thật là nhanh đi, 30 phút trước quyết định dứt khoát với tôi, 30 phút sau cùng người phụ nữ khác ôm ôm ấp ấp.
Hay chăng, bọn họ vốn dĩ đã ở bên nhau rồi, chỉ là tôi không biết thôi sao?
Mẹ nó, hắn tưởng là tôi sẽ không để ý sao, sẽ ngoan ngoãn để mặc hắn tam thê tứ thiếp sao?
Tôi thấy tôi càn phải tìm hắn nói chuyện cho rõ ràng. Nếu đã có ý muốn phủi sạch quan hệ với tôi như vậy, thì sự lập lờ này khiến tôi vô cùng khó chịu.
Tôi quay đầu đi, mặt trầm xuống hỏi: "Chị Đồng Đồng, có thể giúp em từ chối chương trình hôm nay không?"
Có lẽ chị Đồng Đồng chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng của tôi lúc này, nên ngớ ra một phen, không lập tức phát hỏa. Mà thả chậm tốc độ xe, trầm ngâm nói: "Được thì cũng được thôi, nhưng mà. . . . . .em chỉ cần lảm nhảm hai tiếng với MC, Đài Truyền Hình sẽ trả em hai vạn, quả thực so với một đêm của gái điếm cao cấp còn đáng giá hơn đó, em thực sự muốn bỏ sao?"
Tôi cắn cắn môi, gật đầu nói: "Muốn!"
Chị Đồng Đồng rất khó để đồng ý với yêu cầu của tôi, gọi điện thoại về công ty, để công ty cử một nghệ sĩ khác đến thay tôi. Sau khi cúp điện thoại, chị ấy quay đầu lại hỏi tôi: "Em muốn đi đâu? Đừng nói với chị là em muốn về nhà ngủ!"
Tôi đè lại bộ ngực phập phồng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chúng ta đi chợ một chuyến!"
"Để làm gì?"
"Em muốn mua dao bầu, muốn chém người! ! !"
Tôi biết ta là tôi đang cố tình gây sự, tôi cũng biết rõ bản thân không phải thứ tốt đẹp gì, dựa vào đâu mà muốn Kỷ Gia Khiêm vì tôi thủ thân như ngọc? Mà tôi, TNND tôi chính là nhịn không được, đầu tôi như muốn nổ tung, nếu bây giờ không làm việc gì đó thì thật sự tôi không bình tĩnh lại nổi!
Lúc này tôi mới nhận ra một sự thật, tôi thực sự đã yêu hắn mất rồi.
Ngay tại lúc tôi sắp mất đi hắn, tôi mới hiểu được rằng, không biết từ lúc nào, hắn đã đi vào trái tim tôi mất rồi.
Xong rồi xong rồi, tôi xong đời rồi !
Chị Đồng Đồng cảm thấy có gì đó không đúng, thăm dò tôi: "Em chắc không phải đã ăn gan hùm mật gấu gì đó, rồi muốn đi chém BOSS đấy chứ?"
Tôi ủ rũ cúi thấp đầu xuống. Không sai, dựa vào lá gan bé nhỏ này của tôi, thật sự dám chém hắn hay sao?
Tôi nghĩ nghĩ, hơn nữa ngày mới nói: "Không có gì, chúng ta trở lại công ty đi, em sẽ đợi ở cửa văn phòng của anh ấy."
Chờ hắn từ khách sạn trở về!
Chị Đồng Đồng đưa tôi trở về công ty, cùng tôi ngồi đợi ở ngoài cửa cả một buổi chiều. Sắp đến giờ tan tầm, trợ lý Tiểu Thái của Kỷ Gia Khiêm từ bên trong đi ra, mười phần kinh ngạc nhìn hai người chúng tôi, nhức đầu hỏi: "Ặc, hai người tìm Boss sao?"
Chị Đồng Đồng gật gật đầu, vừa xoa bóp vai vừa hỏi: "Boss khi nào thì trở về?"
Tiểu Thái cực kỳ tự nhiên nói: "Boss ở bên trong a."
". . . . . ."
Tôi thấy sắc mặt hắn không giống như đang nói đùa, nên bộ dáng như muốn xông vào bên trong. Tiểu Thái vội vàng ngăn tôi lại: Cô Nhan cô chờ một chút, tôi đi vào chuyển lời giúp cô."
Ta giận dữ nói: "Phi, chuyển cái P! Hắn thật sự tự cho mình là Hoàng đế rồi à? !"
"Để cho cô ấy vào đi." Bên trong đột nhiên truyền ra tiếng nói nhàn nhạt của Kỷ Gia Khiêm.
Tôi "Hừ" một tiếng, không khỏi nói: "Hiệu quả cách âm của phòng tổng giám đốc thật là nát bét!"
Tiểu Thái nhỏ giọng nói: "Là tiếng nói của cô Nhan quá lớn đó thôi. . . . . ."
Tôi mắt điếc tai ngơ, chỉ cười gằn một tiếng đi qua tiểu Thái, sải bước đi vào bên trong. Đồng Đồng tỷ giúp ta giải quyết tốt hậu quả, vội vàng kéo Tiểu Thái rời đi.
Văn phòng của Kỷ Gia Khiêm giống như con người của hắn vậy khiến người ta kó có thể hiểu nổi, bên ngoài à một phòng lớn dùng để tiếp khách, hắn rất ít khi ở phòng ngoài, đại đa số thời gian hắn đều núp trong phòng nhỏ.
Tôi đẩy cửa tiến vào bên trong, Kỷ Gia Khiêm cũng không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái, chỉ chăm chăm nhìn vào màn hình máy tính.
Tôi khó chịu cực kỳ, lại bởi vì không có kinh nghiệm, không biết nên mở miệng như thế nào mới tốt. Do dự một hồi, tôi lấy điện thoại ra nhắn cho hắn một cái tin, lời nói đều là những lời trái với lương tâm tôi: "Anh không thích em, em cũng không yêu anh, giữa chúng ta ngăn cách bởi quá nhiều người, cách xa vạn dặm. Ngay từ khi bắt đầu em đã sai rồi, vốn tưởng rằng chỉ là vui đùa, ai ngờ lại có thể đi đến ngày hôm nay."
Kỷ Gia Khiêm rốt cục cũng ngẩng đầu nhìn tôi một cái.
Nhưng cũng chỉ là thoáng qua, anh mắt của hắn lại tiếp tục hướng về màn hình máy tính.
Tôi tức giận đến toàn thân phát run, vẫn không thể tiến lên tát cho hắn một bạt tai, đương nhiên tôi cũng không có cái tư cách kia. Tôi đi đến bên cửa sổ kéo cánh tủ ra, áp chế tức giận hỏi: "Anh đem Chu Duệ Vũ giấu đi đâu rồi hả?"
Kỷ Gia Khiêm quay đầu lại, lạnh nhạt nhìn tôi hỏi: "Em có ý gì?"
Tôi nghĩ nửa ngày, sau cùng vẫn không có tiền đồ nói: "Em cũng không biết nên nói cái gì."
Kỷ Gia Khiêm nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt bỗng nhiên trở nên sắc bén lạ thường, hình như là muốn đem tôi đâm thấu: "Em muốn nói cái gì? Nói thẳng ra đi."
Tôi cảm thấy môi mình sắp bị cắn nát, mới thốt ra được mấy chữ như vậy: "Ở trong lòn anh. . . . . . em là cái gì?"
Hắn quay đầu đi chỗ khác, há miệng thở dốc giống như đang nói gì đó, nhưng thanh âm quá nhỏ, tôi thật sự nghe khổng rõ.
Đang định nói "Anh nói to lên một chút." , hắn bỗng nhiên trầm giọng nói: "Nếu em đã muốn như vậy, anh cũng không có cách gì khác. . . . . . Nếu em muốn chia tay, vậy cứ thế đi, anh nghe theo em."
"Chia tay?" Tôi buồn cười nhìn hắn, chỉ cảm thấy vớ vẩn cực kỳ: "Chúng ta đã từng ở chung với nhau sao? Anh đã từng thừa nhận em là bạn gái của anh sao? Con mẹ nó đến cùng tôi cũng chỉ là công cụ tình dục của anh thôi sao? Đối với anh mà nói tôi có cũng được không có cũng chẳng sao, có đúng không? !"
Kỷ Gia Khiêm trầm mặc một hồi, rốt cục quay đầu lại nhìn tôi nói: "Có mấy lời anh chưa bao giờ nói, là bởi vì anh khống muốn dễ dàng hứa hẹn. Anh không biết vì sao chúng ta lại đi đến bước này, nhưng mà bình tĩnh ngẫm lại, hình như ngay từ đầu đã ấn định chúng ta sẽ như thế này rồi. Người anh yêu trong lòng không có anh, anh cúng không muốn cuõng ép cái gì nữa."
Nước mắt tôi cuối cùng vẫn rơi xuống. Tôi quay đầu đi lung tung lau nước mắt, miệng giống như súng liên thanh nói liên hồi: "Anh muốn nói anh đã yêu người khác rồi sao? Kỳ thật ngay từ đầu tôi đã hiểu rõ trong lòng anh luôn có ai đó, nói thật ra thì tôi cũng thế. Hai người chúng ta ở chung một chỗ trong thời gian dài như vậy đơn giản là vì quá cô đơn, vì bên cạnh đang không có người bầu bạn mà thôi. Có nhưng thứ trước nay tôi không muốn nói rõ, hôm nay hãy nói cho rõ ràng đi. Tôi thích anh sao? Không thích, ngay từ đầu đã không thích rồi!"
Hắn nhíu nhíu mày, gật đầu nói: "Được, em tiếp tục nói, để anh nghe một lần rõ ràng."
Tôi cười lạnh một tiếng, run rẩy nói: "Đôi khi tôi cảm thấy anh rất quan tâm tôi, quả thực tôi đã vô cùng cảm động. Tôi thường xuyên hỏi bản thân đây có phải là thích hay không? Đúng hay không? Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa có được đáp án. Nhưng tôi biết loại quan hệ dây dưa không rõ mà cắt cũng không đứt này đối với ai cũng không có lợi. Chia tay liền chia tay đi, tôi vốn cũng không trông đợi tương lai sẽ cùng anh có kết quả gì."
Sự bìn tĩnh của hắn khiến cho tôi cảm thấy vô cùng nóng nảy, tôi rất muốn hắn đau lòng vì tôi, nhưng quả nhiên tôi không có năng lực khiến Kỷ thiếu gia thất thố.
Tôi cắn răng nói: "Về sau khi nào chạm mặt nhau, chúng ta coi nhau như người xa lạ đi. Đừng làm cho tôi cảm thấy bản thân mắc nợ anh, cũng đừng khiến tôi cảm thấy từ đầu tới cuối anh chỉ coi tôi như một món đồ chơi!"
Nói xong lời này, ta xoay người không quay đầu lại sải bước đi ra ngoài.
Kỷ Gia Khiêm, gặp lại sau! Chỉ có kẻ ngốc mới có thể thích anh lần nữa!
Trong trò chơi này, sau cùng vẫn là tôi thua.
Tôi nhốt mình ở nhà cả ngày, dùng nick ảo viết ngược văn, khiến độc giả phải run lên từng hồi.
Tôi là mẹ kế đó, thì sao nào!
Một người đau lòng không bằng chúng ta cùng đau lòng! Toàn bộ phụ nữ trên thế giới cùng bi thương giống tôi đi!
Tới, chúng ta đồng khởi dụng góc bốn lăm độ nhìn lên bầu trời, chảy xuống một giọt trong suốt nước mắt. . . . . .
Cuối cũng tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên kéo tôi về thực tại.
Tôi giống lò xo nhảy dựng lên, chạy như điên ra mở cửa.
Lại là Chung Dịch An.
Tôi cũng không biết vì sao trong lòng tràn ra một cỗ thất vọng, không chút nghĩ ngợi liền đẩy hăn ra khỏi cửa, tức giận nói: "Tâm tình chị đây không tốt, xin đừng làm phiền a!"
Anh ta sống chết cũng không chịu di chuyển, liền đứng nguyên tại chỗ, khí định thần nhàn nói: "Anh tìm Nhan Mạch Hàm."
Tôi tiếp tục đẩy anh ta, giọng điệu bất thiện: "Nhan Mạch Hàm chết rồi, xin đợi đến kiếp sau!"
Anh ta ỷ vào chiều cao của mình, nhìn xuống tôi hỏi: "Vậy em là ai?"
"Tôi là mẹ anh!"
Chung Dịch An trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên hết sức nghiêm túc nói: "Em đừng náo loạn nữa, diễn viên đều đã được tuyển chọn xong rồi, tất cả mọi người đều đang chờ em đấy."
Tôi bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, kỳ quái nhìn anh ta hỏi: "Vì sao người đến thúc dục tôi lại là anh? Chị Đồng Đồng đâu? Tôi biến mất một ngày, vì sao chị ấy không đến tìm tôi?"
Chung Dịch An nhún nhún vai nói: " Chuyện của công ty các em anh không rõ lắm, nhưng nghe mọi người nói thì hình như Đồng Ngôn trở về làm người đại diện cho Kỷ Gia Khiêm rồi. Anh không liên lạc được với em liền liên lạc với cô ấy, hình như cô ấy đang ở nơi khác, chắc do Boss của em phái đi rồi."
Tôi không khỏi ngớ người ra. Kỷ Gia Khiêm chắc không phải là. . . . . . Tính toán muốn giết người diệt khẩu chứ hả?
Tôi nghĩ nghĩ, ngẩng đầu hỏi: "Anh lái xe tới đây à?"
Thấy Chung Dịch An gật đầu, tôi lập tức chạy về phòng ngủ, vừa cởi đồ ngủ vừa nói: "Anh chờ tôi một lúc, tôi với anh cùng đến phim trường!"
Tôi vừa cởi áo ngủ ra, chợt nghe một trận tiếng bước chân. Tôi vội vã nhảy qua đem cửa phòng ngủ khóa lại, rống lớn nói" " mau cút ra ngoài cho tôi!"
Ngoài cửa truyền đến âm thanh oán hận của Chung Dịch An: "Anh giúp em mở cửa sổ để bay hết mùi đi! Em muốn chết ngạt ở nhà hay sao?"
Ài, Đúng vậy a, tôi làm sao vậy, như thế nào đột nhiên tinh thần lại trở nên sa sút như vậy. Cũng không phải thất tình gì gì đó, vì sao phải để ý đến vậy. Tôi nên đi làm liền đi làm, nên đóng phim liền đóng phim, tiện thể quyến rũ chơi bời với mấy mĩ nam này nha, chứng minh cho Kỷ Gia Khiêm xem không có hắn tôi sống vẫn rất tốt.
Đúng là suy nghĩ một hồi vẫn lại suy nghĩ về Kỷ Gia Khiêm, ta sống chết cũng không muốn bước ra khỏi cửa.
Chung Dịch An bất đắc dĩ, đành phải uy hiếp nói: "Anh nói cho em biết, lúc anh tới đây có rất nhiều phóng viên bám theo sau nha, nếu em vẫn tiếp tục không chịu đi ra, bọn họ chắc chắn sẽ nghi ngờ chúng ta ở trên này để. . . . . ."
Tôi khẽ cắn môi, vì sự trong sạch của bản thân, chỉ có thể cố kìm nén trái tim đang đập thình thịch đi nhanh theo hắn xuống lầu.
Ở trên xe của Chung Dịch An, đầu óc tôi hỗn loạn cực kỳ, phản phản phục phục nghĩ tới phản ứng của Kỷ Gia Khiêm khi hai gặp lạ nhau. Chẳng lẽ hắn thật sự sẽ làm giống như những gì tôi nói sao, sẽ giả bộ như chưa bao giờ quen biết nhau hả?
Cũng khó mà nói, với khả năng diễn xuất và sức quyến rũ của ông vua điện ảnh thì muốn ứng phó với tôi cũng giống như chơi một trò chơi mà thôi. . . . . .
Liệu hắn có kéo tay Chu Duệ Vũ xuất hiện trước mặt mọi người nói đây là bạn gái hắn không?
Hắn có thể không. . . . . .
Chung Dịch An không chịu tập trung lái xe cho tốt, bỗng nhiên xoay đầu lại hướng phía tôi nói: "Này, em đừng có khóc a."
Tôi mờ mịt nhìn anh ta nói: "Tôi không khóc a."
Anh ta bỗng nhiên dừng xe vào lề đường, xoay người lại nhìn chằm chằm vào tôi nói: "Anh thấy có gì đó không thích hợp. . . . . .Không lẽ em đã chia tay với anh ta rồi hả?"
Lúc này tôi mới phát giác ra trên mặt mình lành lạnh , nguyên lai không biết từ khi nào thì, nước mắt tôi đã rơi xuống rồi.
Mẹ kiếp, Nhan Mạch Hàm! mày đang đem chính mình hóa thân thành em gái Lâm rồi sao(Lâm Đại Ngọc đó mng)! Khóc cái em gái nhà mày!
Tôi ở trong lòng mắng mình vô số lần, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng lấy ra đồ trang điểm trang điểm lại. Tuyệt đối không thể để cho Kỷ Gia Khiêm và Chu Duệ Vũ nhận ra là tôi đã khóc, không thế thì mặt tôi cũng đã sưng húp lên rồi.
Chung Dịch An thấy tôi không nói lời nào, ngồi một bên kiên nhẫn chờ tôi trang điểm lại. Lúc tôi đang định bôi kem che khuyết điểm thì bỗng nhiên anh ta sát lại, nhỏ giọng nói: "Một khi đã như vậy, kết giao với anh đi. Vừa đúng lúc anh đang thiếu một người bạn gái."
Tay tôi run lên, kem che khuyết điểm bị dính hết lên mí mắt rồi, xoa nửa ngày vẫn không đều được.
Tôi trừng mắt nhìn anh ta, không chút nghĩ ngợi đã nói: "Cút!"
Hắn không biến, hắn chỉ nói: "Mạch Hàm, anh thích em."
Sau đó, tôi vừa mới ngừng khóc, nay nước mắt lạ bắt đầu rơi xuống rồi.