Tôi hơi đau đầu day day huyệt thái dương, áy náy nói với Mạnh Thần Úc: "Ngại quá, em hơi đau đầu, muốn qua bên kia ngồi một chút. Anh cứ nói chuyện đi, không cần để ý đến em đâu."
Mạnh Thần Úc kiên trì một hồi nói muốn đi theo giúp tôi, nhưng sau cùn vẫn không chịu được sự năn nỉ của tôi, nên đành để mặc tôi ngồi trong góc tường.
Có thể là do mấy ngày nay tâm trạng của tôi luôn rất căng thẳng, nên mới ngồi trên ghế được một lúc tôi đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi ôm lấy cánh tay, co rụt người lại vào trong góc tường.
Lạnh quá. . . . . .
Nhưng một lúc sau có một luồng hơi ấm phả lên mặt tôi. Một mùi hương quen thuộc phả vào mũi tôi, nhạt mà thanh, ngọt mà nhã, đây đúng là mùi hương trên người Kỷ Gia Khiêm.
Tôi ngay lập tức muốn mở to mắt ra nhìn, nhưng lúc này tôi thật sự rất mệt, mí mắt như đeo một vật nặng ngàn cân, không thể nào mở ra nổi.
Cũng không biết qua bao lâu, đợi đến lúc tôi từ từ tỉnh lại bên người đã không còn thấy bóng dáng Kỷ Gia Khiêm đâu nữa?
Nhìn thấy chiếc áo đang khoác trên người, hắn là thật sự đã ở đây. Hắn từng lẳng lặng đứng đay nhìn tôi, nhìn bộ dáng say ngủ của tôi.
Nhưng mà. . . . hắn khoác chiếc áo này lên người tôi, là xuất phát từ sự quan tâm, hay là muốn nhắc nhở tôi mối quan hệ giữa tôi và hăn đã kết thúc từ lâu rồi? Hắn vì muốn trả lại chiếc áo này cho tôi nên mới tới đây sao?
Tôi càng nghĩ càng loạn, đơn giản là không muốn nghĩ nhiều, khoác chiếc áo lên người đi ra sảnh bữa tiệc, dự định ra ngoài hóng gió một chút, nhân tiện kêu Mạnh Thần Úc chuẩn bị về nhà.
Hình như tôi đã ngủ gần 2 tiếng, bữa tiệc nhàm chán này cũng nên kết thúc rồi không phải sao?
Tôi tìm một vòng nhưng không thấy bóng dáng của Mạnh Thần Úc đâu cả, lên sân thượng thì thấy anh ta và Tạ Đình Quân đang đứng cạnh nhau.
Bọn họ không phải là vụng trộm ở sau lưng tôi, mà là đang cãi nhau.
Sau lần đánh nhau cùng Tạ Đình Quân ở công ty thì cảm tình mà tôi dành cho cô ta đã hoàn toàn biến mất, khi nhìn thấy cô ta nếu không đi đường vòng thì chính là trợn mắt hừ lạnh. Nhận tiện Mạnh Thần Úc cũng ở đây nên tôi muốn khiến cô ta tức chết thì thôi!
Tôi đạp trên giày cao gót nhẹ nhàng bước đến, rất tự nhiên ôm lấy cánh tay của Mạnh Thần Úc, làm bộ như không biết gì hỏi: "Ở đây làm gì vậy? Rất lạnh nha, chúng ta về nhà đi, được không?"
Tôi liếc mắt nhìn Tạ Đình Quân thấy sắc mặt cô ta càng ngày càng khó coi.
Mạnh Thần Úc thấy tôi đi tới sắc mặt mới dịu đi vài phần. Anh ta gật gật đầu, nhưng sự khó chịu trên mặt vẫn chưa mất đi. Anh ta nhìn chằm chằm Tạ Đình Quân, trong mắt tràn ngập khinh thường: "Tôi đã nói rồi, cô không cần tiếp tục quấn lấy tôi nữa!"
Hô hấo của tôi cứng lại.
Ngữ khí này của anh ta. . . . . . giống y đúc giọng điệu năm đó anh ta mắng tôi!
Mạnh Thần Úc có phải bị tâm thần phân liệt không vậy? Lúc thì ôn như như thiên sứ, khi thì hung ác như Satan?
Tôi bị cả kinh nói không ra lời. Tạ Đình Quân nghe thấy anh ta nói như vậy nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh. Cô ta không chút sợ hãi nghênh đón ánh mắt của Mạnh Thần Úc, đường đường mà nói: "Em thật sự rất yêu anh! Mạnh Thần Úc, anh quên chị ấy đi! Chị ấy đã chết rồi!"
"Câm miệng!" Mạnh Thần Úc nghe vậy sắc mặt bỗng dưng thay đổi.
Nói xong hai chữ kia, anh ta kéo tay tôi vội vàng rời đi.
Một đường không nói gì, đến lúc hai chúng tôi chúc nhau ngủ ngon tôi cũng không hỏi hắn có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà rất nhanh sau đó tôi liền được giải đáp nghi vấn ở trong lòng. Sáng sớm hôm sau, Tạ Đình Quân gọi điện thoại cho tôi, nói muốn hẹn tôi ra ngoài nói chuyện. Tôi không biết tại sao cô ta lại có số di động của tôi, cũng không biết cô ta muốn nói chuyện gì với tôi, tóm lại tôi không muốn tốn thời gian đấu võ mồm với cô ta.
Nhưng cô ta nói: "Có liên quan tới quá khứ của Mạnh Thần Úc, cô chẳng lẽ không có chút hứng thú nào sao?"
Tôi nhịn xuống ý nghĩ muốn đồng ý với cô ta, làm bộ như mười phần tự tin trả lời: "Tôi biết rõ quá khứ của anh ấy." Câu này có lẽ cũng chẳng phải là nói dối, bởi vì tôi có thể đọc làu làu tư liệu cá nhân của anh ta.
Ai ngờ giọng điệu của Tạ Đình Quân so với tôi còn tự tin hơn: "Nhưng chắc chắn cô không biết lý do tại sao mà. . . . . cảm xúc của Mạnh Thần Úc lại bất ổn như vậy có đúng không."
Được rồi, tôi thừa nhận là tôi có hơi tò mò. Mặc dù tôi không yêu anh ta, nhưng tôi vẫn muốn biết rốt cuộc thì anh ta bị làm sao. Tốt xấu gì thì Mạnh Thần Úc cũng là lý do khiến tôi bước chân vào Làng Giải Trí, hiểu anh ta thêm một chút cũng là chuyện nên làm.
Vì thế nên bây giờ mới co chuyện tôi và Tạ Đình Quân ngồi đối diện nhau như này.
Cô ta nói với tôi: "Tôi thật sự rất yêu anh ấy."
Tôi gật gật đầu bày tỏ đã hiểu. Nói thực ra tôi rất bội phục tinh thần Tiểu Cường đánh không chết này của cô ta, nếu tôi mà giống cô ta bị Kỷ Gia Khiêm mắng chửi thậm tệ như vậy, chắc chắn tôi đã sớm lệ rơi đầy mặt rồi.
Tôi không giống cô ta. Tình yêu của tôi không thuần túy, bên trong vẫn còn tạp niệm, vì lòng tự tôn cá nhân mà tôi không dám phá vỡ phòng tuyến của chính mình. Nhưng Tạ Đình Quân thì kác, cô ta dám bất chấp tất cả để yêu một người, mặc dù tôi không thích điểm này của cô ta nhưng cũng không thể nào phủ nhận.
Cô ta ngồi khuấy khuấy tách cà phê, ánh mắt sắc bén nhìn tôi nói: "Tôi hi vọng cô lập tức rời xa anh ấy."
Tôi nhún nhún vai, nhíu mày hỏi cô ta: "Vì sao? Chuyện này thì có liên quan gì đến cô?"
Tạ Đình Quân trực tiếp nói: "Bởi vì thực chất anh ấy không hề yêu cô. Mạnh Thần Úc chỉ vì thấy cô ‘ thanh thuần ’, cho nên mới muốn nâng niu cô trong lòng bàn tay thôi." Cô ta cố ý nhấn mạnh hai chữ kia, giống như là hữu ý châm chọc tôi.
Nưng hình như cô ta đã quên chính cô ta cũng là loại người chẳng tốt đẹp gì. Không biết có phải cô ta bị Mạnh Thần Úc phát hiện ra cô ta không phải là "Ngọc nữ" nên bị anh ta ruồng bỏ hay không nữa?
Tôi miên man suy nghĩ hồi lâu, sau đó mới kinh ngạc hỏi: "Cô có ý gì?"
Tạ Đình Quân không nhanh không chậm uống một ngụm cà phê sau đó mới nhàn nhạt giải thích: "Thật ra tôi và Mạnh Thần Úc học cùng một trường trung học. . . . . . Thời trung học anh ấy đã rất yêu một người con gái, đó là mối tình đầu của anh ấy."
Cô ta thở mạnh ra một hơi, sau đó mới tiếp tục nói: "Đúng vào thời điểm sắp tốt nghiệp, cô gái đó bị một nhóm người luân phiên hãm hiếp cho tới chết. Chuyện này là vết thương lớn nhất trong lòng anh ấy, cho đến tận bây giờ chưa lúc nào anh ấy quên được chuyện đó, sau đó hình thành thói quen ghét tất cả những đồ nào màu đen . Nói đến đây cô đã hiểu chưa? Điều này chính là lý do vì sao mà anh ấy lại thích những người con gái "thanh thuần"."
Tôi nâng tách cà phê lên gần môi, nhưng thật lâu cũng chưa uống ngụm nào. Tôi nâng mắt nhìn cô ta, giọng điệu bình tĩnh ngoài sức tưởng tượng: "Cô muốn nói tôi là vật thế thân sao? Nhưng mà. . . . . . Vậy thì đã sao?"
Tạ Đình Quân nhướng nhướng mày, rất tức giận nói: "Mày cũng không cần ngồi đó làm trò với tao, quả nhiên tao đoán không sai, mày căn bản không yêu anh ấy. Cho nên tao khuyên mày rời xa anh ấy là đúng. Tất cả những điều tao nói đều là sự thật, mày có tin không? Tao không biết mày có phát hiện ra hay không, nhưng tao nghĩ tao vẫn nên nói cho mày biết chuyện này. . . . . .Năm đó sau khi cô gái đó gặp chuyện không may đã xuất hiện triệu chứng lạnh nhạt, cho nên đối với thân thể của ày anh ấy chắc chắn không có phản ứng gì, đúng không?"
Cẩn thận suy nghĩ lại một chút quả thực đúng là như vậy. Tôi không biết có nên gật đầu hay không, chỉ sử dụng sự trầm mặc để đối phó với cô ta.
Thì ra đây chính là nguyên nhân Mạnh Thần Úc không động vào tôi? Không phải vì anh ta không muốn, mà là không thể sao?
Tạ Đình Quân thấy sắc mặt tôi khẽ biến đổi, giọng điệu lại càng chắc chắn thêm vài phần: "Chỉ có tôi, chỉ có một mình tôi mới có thể toàn tâm toàn ý yêu toàn bộ con người của anh ấy."
Đến lúc này thì tôi hiểu rồi. . . . . .
Thì ra sự kiện bảy năm trước đã kích thích mạnh mẽ đến tâm lý của anh ta, mới khiến cho tinh thần anh ta trở nên phân liệt như bây giờ. . . . . .
Tôi không biết mình có nên đồng tình với anh ta hay không, nhưng người đáng thương ắt có chỗ đáng hận.
Nhưng mà lúc này tôi đã thay đổi cách nghĩ, thì ra ngay từ đầu tôi đã sai rồi. Năm đó Mạnh Thần Úc cư xử như vậy với tôi là vĩ anh ta nghĩ tôi là hạng tiểu nhân xu nịnh, nhưng tôi lại nghĩ anh ta khinh thường tôi không có chút danh tiếng nào mà còn dám trèo cao.
Cũng vì vậy mà tôi đã bước chân vào Làng Giải Trí, sau đó bắt dầu một cuộc sống hòan toàn mới.
Rốt cuộc tất cả chỉ là hiểu nhầm sao, vòng đi vòng lại, cuối cùng tôi lại bị nhốt ở trong đó.
Nhưng bước chân vào cái vòng luẩn quẩn này tôi cũng không hề hối hận. Ít nhất quẫng thời gian đó, tôi đã quen biết Kỷ Gia Khiêm, đã từng có được hắn cũng từng bị hắn có được.
Nguyên nhân khiến tôi dấn thân vào đây, thì ra là để gặp hắn. . . . . .
Sau khi biết toàn bộ chân tướng sự việc tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Ngẫm lại xem, trên thế giới này có biết bao nhiêu con người, có thể yêu thương ai đó đã là chuyện không dễ dàng gì, vì sao không biết quí trọng a?
Trong thiên hạ có biết bao nhiêu người có tình ý với nhau nhưng lại không ở bên nhau? Bởi vì họ lo lắng quá nhiều thứ, luôn sợ trước sợ sau.
Tôi không nên tiếp tục như vậy nữa.
Tôi đóng gói hành lý, để lại một mảnh giấy sau đó xách va li rời khỏi nhà Mạnh Thần Úc.
Tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi, mặc kệ Kỷ Gia Khiêm có chấp nhận tôi nữa hay không, tôi cũng nất định phải mở ra cánh cửa trái tim hắn một lần nữa!
Tôi đã quyết định rồi, thì nhất định sẽ không buông tay!
Tôi nói được làm được. Sáng sớm hôm sau, tôi bắt đầu tấn công hắn ở phim trường.
Chỉ cần Kỷ Gia Khiêm vừa xuất hiện, tôi liền chạy ngay đến chỗ hắn. Ban đầu là lấy lý do trả hắn chiếc áo vest, về sau là muốn hắn nghe ca khúc chủ đề của bộ phim. Tóm lại là tôi tìm đủ mọi lý do để tiếp cận hắn.
Thế nên trong một khoảng thời gian rất dài, hắn vừa nhìn thấy tôi một cái sẽ lập tức nhíu mày.
Hắn đôi khi không thèm để ý tới tôi, tôi liền hù dọa hắn: "Em nói cho anh biết a..., em có ảnh chụp chung của hai chúng ta, anh mà không để ý đến em em sẽ đăng nó lên mạng!"
Đôi khi hắn ngồi ở phòng nghỉ học lời thoại với Chu Duệ Vũ, thì tôi nhất định sẽ đi qua đó quấy rối, ỷ vào mình là "Biên kịch" qua đó chỉ chỉ trỏ trỏ.
. . . . . .
Tôi muốn hắn cho tôi một cơ hột, để cho tôi nói ra câu "Em yêu anh" với hắn.
Cơ hội này rất nhanh đã tới, nhưng mà không phải hắn cho tôi, mà là ông trời cho tôi.
Trước đây tôi đã từng nói đây là một bộ phim cổ trang rồi đúng không. Cực kỳ tự nhiên, mấy nhân vật chính rất nhiều người đều là Võ Lâm Cao Thủ, nên thỉnh thoảng cũng phải diễn vài pha ở trên không, tôi và Kỷ Gia Khiêm cũng không ngoại lệ. Nên cũng có những cảnh diễn trên không, vẫn như thường ngày, tôi được dây cáp kéo lên cao đánh đấm vài cái sau đó từ trên cao phi thân đáp chân xuống đất.
Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay tôi có cảm giác rất lạ. Tôi đã nói với đạo diễn Trần rất nhiều lần là tôi cảm thấy thiết bị không được an toàn, mỗi lần đều bị đạo diễn Trần khinh thường. Ông ta nói tôi được nuông chiều từ bé, chuyện bé xé ra to, lại còn tự dưng đi gây chuyện lung tung BLABLABLA. . . . . .
Nhưng tôi vẫn thấy cảm giác của mình không sai. Sợi dây cáp kia được sử dụng đi sử dụng lại rất nhiều lần, Nên chắc chắn dây thép bên trong đã không còn được bền chắc như trước. Vì thế nên lúc Kỷ Gia Khiêm quay phim tôi luôn đứng ở bên cạnh chờ, dự định nếu hắn bị rơi xuống tôi sẽ lao ra ôm lấy hắn, mỹ nữ cứu anh hùng gì gì đó.
Nói là nói như vậy thôi chứ người hắn như vậy không đè chết tôi mới là lạ. . . . . .
Tôi ở phía dưới lắc lư hồi lâu cũng không thấy Kỷ Gia Khiêm rơi xuống, trong lòng không khỏi có vài phần nóng nảy.
Nhưng mà Kỷ Gia Khiêm còn gấp hơn cả tôi. Hắn thấy tôi không chịu đứng yên một chỗ, rốt cục nhịn không được hô lớn: "Nhan Khởi Hàm! Em cứ đi đi lại lại như vậy khiến tôi cũng muốn rơi xuống đến nơi rồi!"
Tôi chạy lung tung theo hắn mà hắn cũng không thèm cảm kích, ta khó tránh khỏi có vài phần không phục phản bác nói: "Anh được đi tới đi lui sao em lại không được?"
"Em. . . . . . !" Hắn mang vẻ mặt tức tối, giống như cố gắng thuyết phục tôi: "Tôi đang quay phim! Em quay xong rồi thì ngồi yên một chỗ nghỉ ngơi đi!"
Hình như câu này là câu dài nhất mà hắn nói với tôi trong mấy ngày hôm nay. . . . . .
Tôi lắc lắc đầu, kiên trì nói: "Không, anh vẫn chưa xuống thì em chưa thể đi nghỉ được!"
Kỷ Gia Khiêm: ". . . . . ."
Tôi cắn cắn môi, hướng về phía hắn hô: "Nếu như anh chê em đi lại phiền phức, vậy thì anh mau mau rơi xuống đi!"
Kỷ Gia Khiêm: ". . . . . ."
Đạo diễn Trần: ". . . . . ."
Ev¬ery¬one: ". . . . . ."
Ngoià dự đoán của tôi, Kỷ Gia Khiêm bay bay nhảy nhảy trên không trung cả nửa ngày cũng không có rơi xuống. Hắn vững vàng bám vào dây cáp từ từ đi xuống, vẻ mặt rất bất đắc dĩ.
Tôi có chút thất vọng cúi đầu, đang định quay trở lại phòng hóa trang để thay quần áo thì đột nhiên nghe thấy một tiếng ầm vang lên mãnh liệy. Tôi vừa ngẩng đầu lên đã thấy, thì ra giá đỡ lắc lư khiến dây cáp bị đứt rồi!
Đầu óc tôi lúc này hoang mang cực độ, giốg như phản xạ có điều kiện lao đến bên người Kỷ Gia Khiêm, đẩy ngã hắn sang một bên.
Mặc dù Mạnh Thần Úc đã đáp người xuống đất rồi, nưng cái giá đỡ kia cũng nặng đến N cân rồi na. . . . . . Nện vào hắn chắc chắn sẽ chết người.
Trong giây phút đó tôi cũng quên mất mình cũng chỉ là một con người, hơn nữa lại còn là một người con gái trói gà không chặt. Nên nếu như bị cái giá đó đập vào người thì sác xuất chết của tôi cao hơn Kỷ Gia Khiêm. . . . . .
Nhưng không biết lúc đó tôi lấy đâu ra nhiều dũng khí đến vậy, không ngờ tôi có thể chạy nhanh đến thế.
Có lẽ vì trong giây phút đó, trong đầu tôi dường như chỉ có một ý nghĩ duy nhất: