"Còn cười được." Kỷ Gia Khiêm quay đầu, giọng điệu là lạ : "Em bị ngốc sao? Thiếu chút nữa là mạng cũng chẳng còn, vậy mà vẫn còn cười được vui vẻ như vậy sao?"
Tôi hả hê nhìn hắn nói: "Phốc hô hô, anh có biết cái gì goi là 'đại nạn không chết tất có hậu phúc' không?"
Kỷ Gia Khiêm không thèm để ý đến tôi, nhưng trên má hắn lại hiện lên những rặng hồng hồng đáng yêu.
Tôi rấtmuốn nói, chỉ cần anh có thể hồi tâm chuyển ý, chỉ cần anh có thể bình an, tôi bị thương mọt chút thì có đáng gì đâu. Huống chi chỉ là mất chút da. . . . . . chảy chút huyết tương. . . . . .
Kỷ Gia Khiêm bỗng nhiên quay đầu nhìn tôi một cái giống như hắn có thể nghe thấy lời nói trong lòng của tôi vậy, có chút bất mãn khiển trách tôi: "Em có còn nhớ mình là một diễn viên không vậy? Mặt bị hủy rồi thì còn có thể đóng phim sao?"
Tôi bị hắn chặn họng, kéo lấy tay áo của hắn ngẩn ngơ nói: "Em. . . . . . Không phải là em không biết xấu hổ, ta chỉ là. . . . . ." Lời vừa nói ra khỏi miệng tôi lại thấy có gì đó không đúng, lại lắc đầu nói: "Không phải, chị Đồng Đồng đã từng nói rằng muốn nổi tiếng thì phải mặt dày. . . . . . Em,em chính là không biết xấu hổ đó."
Kỷ Gia Khiêm lắc đầu nhìn tôi nói: "Quả nhiên em bị Đòng Ngôn dạy hư rồi."
Tôi vội vã gật đầu phụ họa: "Đúng vậy a, bản chất của em vốn dĩ vô cùng thiện lương, trong sáng. . . . . ."
Có thể là không biết nên nói tiếp như thế nào, Kỷ Gia Khiêm trầm mặc hồi lâu, sau đó gượng gạo thay đổi đề tài: "Uy, anh hỏi em một chuyện được không?"
Tôi ở trong chăn xoay vặn, rầm rì nói: "Uh`m hừ, chỉ cần anh không hỏi tại sao em lại nhảy bổ ra cứu anh là được."
"Không phải. . . . . ." Kỷ Gia Khiêm nghĩ nghĩ, nói: "Anh là muốn hỏi, không phải em đã động tay động chân vào thiết bị chứ? Nếu không sao lại đứt khéo đến vậy?"
"A uy! Lời này của ngươi là muốn chị đây lật bàn phải không? Chị đây không đáng được tín nhiệm đến vậy sao? Anh không biết tình cảm mà em dành cho anh lớn như đại. . . . . ."
Hai chữ 'Di mụ' còn chưa kịp nói ra, Kỷ Gia Khiêm đã nhíu mày, bắt lấy cánh tay đang khua khoắng loạn xạ của tôi nhét vào trong chăn.
"Thôi, coi như là anh chưa hỏi, em không có cái gọi là 'IQ'. Chỉ có điều hai ngày nay đạo diễn trận rất buồn bực, việc này nhất định không được truyền ra ngoài, sẽ gây ảnh hưởng không tốt."
Nghĩ tới vẻ mặt rối rắm của đạo diễn Trần, tâm tình của tôi trong phút chốc tốt lên không ít, những vết thương trên người qua đó cũng bớt đau rồi.
Tôi nhếch nhếch miệng, cố ý lãnh nghiêm mặt nói: "Không truyền ra bên ngoài, vậy phải giải thích chuyện đình công của đoàn làm phim thế nào đây? Nói em nghỉ đẻ chắc?"
Kỷ Gia Khiêm trầm ngâm một lúc, vậy mà lại gật gật đầu: "Đây cũng có thể coi là một cách."
Tôi nhịn không được lăn lộn: "Ui, ông nội, người tha cho con đi, con còn chưa kết hôn mà."
Hắn lại tiếp tụcc kìm hãm đôi chân của tôi nhét vào trong chăn, nhàn nhạt nói: "Anh cũng chưa từng kết hôn. . . . . ."
Tôi nháy mắt mấy cái nói: "Ài, không phải là anh đang muốn ám chỉ anh muốn kết hôn với em đúng không? Khụ, em chính thức từ chối anh, em còn trẻ, kết hôn gì gì đó e là còn quá sớm. . . . . ."
"Về sau đừng như vậy nữa." Mắt hắn khép hờ, thấp giọng nói: "Nếu em còn như vậy nữa, an sẽ không còn cách nào thờ ơ em được nữa. . . . . ."
Tôi còn chưa kịp mở miệng, lại nghe thấy hắn tiếp tục nói: "Rốt cuộc thì trong đầu em đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Kỷ Gia Khiêm bỗng nhiên nâng mắt nhìn tôi, vẻ mặt hết sức nghiêm túc: "Không phải em đang ở chung một chỗ với hắn ta sao?"
"Em. . . . . ." Tôi không biết nên giải thích như thế nào mới tốt, dưới loại tình huống này thật sự không thích hợp để thổ lộ a!
Tôi suy nghĩ hồi lâu, mới nói ra được một câu ngốc muốn chết: "Em đã chia tay với Mạnh Thần Úc rồi. . . . . ."
Sắc mặt Kỷ Gia Khiêm tối sầm lại, hơi hơi nhíu mày nói: "Cho nên nhàm chán, mới nhớ tới tôi sao?"
"Chứng minh thế nào đây?" Hắn trở tay cầm lấy tay của tôi, ngón cái của hắn ái muội vẽ vòng tròn lên mu bàn tay của tôi, cũng không biết là đang nguyền rủa tôi hay đang đùa giỡn tôi nữa.
Cái tên Kỷ thiếu gia này, không biết nói mấy câu tình cảm, cảm tình giấu thật sâu, thâm trầm muốn chết, đúng là ** công lực vô cùng thâm hậu. Không phải hắn muốn để cho tôi bị dục hỏa thiêu đốt chứ?
Tôi vừa nhắm mắt, hạ quyết tâm,rụt cổ nói: "Hai ta lăn lộn trên giường một phen, anh cảm nhận là biết được chứ sao?"
Hắn nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, đột nhiên buông lỏng tôi ra, thần sắc càng lúc càng băng lãnh: "Thôi. Em nghỉ ngơi cho tốt đi, dù sao bộ phim này không phải vì muốn kiếm tiền nên mới quay. Truyền thông anh sẽ ứng phó . . . . . . Còn nữa. . . . . . Cám ơn em đã cứu anh."
Đối diện với sắc mặt bỗng nhiên thay đổi của Kỷ Gia Khiêm, chân tay tôi có chút luống cuống. Lăn lọn trên giường. . . . .cái lời này mà tôi cũng có thể chủ động nói ra khỏi miệng được sao, tới cùng thì hắn muốn tôi phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ hắn muốn tôi mười phần đứng đắn nói tôi thực sự muốn cùng hắn lăn lộn trên giường cả đời sao?
Lúc tôi còn chưa kịp nói thêm câu gì, Kỷ Gia Khiêm đã đột ngột biến mất.
Tôi giật mình, ngơ ngác nhìn Mạnh Thần Úc xuất hiện như từ từ trên trời giáng xuống.
Sắc mặt Mạnh Thần Úc xem ra không tốt lắm, không biết có phải đã gặp Kỷ Gia Khiêm ở bên ngoài rồi hay không.
Nói thực ra tôi cũng rất 囧 , lúc ấy không có dũng khí đối mặt với Mạnh Thần Úc nói ra hai từ tạm biệt, bây giờ mới cảm thấy thật xấu hổ.
Hơn nữa Mạnh Thần Úc còn bị tinh thần phân liệt, hắn chắc không nghĩ là tôi không để lại mặt mũi cho anh ta đấy chứ, cho nên bây giờ dấu đoản đao muốn đồng quy vu tận với tôi sao?
"Người trong lòng em, chính là hắn sao?"
"Hả?"
Anh ta cười cười, xem ra cực kỳ ôn hòa: "Vốn muốn sử dụng trái tim, nhưng bây giờ xem ra thích người đó đã trở thành trách nhiệm của em rồi."
Tôi hoàn toàn chợt ngẩn ra, khôn ngờ người như Mạnh Thần Úc mà cũng nói ra những câu này. Mà lại còn ôn hòa đến vạy, tôi đột nhiên thấy anh ta chẳng có lỗi gì cả, mà còn có chút hơi đáng thương . . . . . .
Mạnh Thần Úc thấy tôi không nói lời nào cũng không thèm quan tâm, chỉ là tự nói: "thực ra anh biết chũng ta đã từng gặp mặt nhau rồi, anh đã cư xử không đúng khiến em bị tổn thương. Chỉ là cho tới nay không biết nên giải thích như thế nào mà thôi. Cho nên bây giờ. . . . . . Em không cần lo lắng anh làm cách gì để chống đỡ áp lực của giới truyền thông, bởi vì anh đã quyết định rút khỏi ngành giải trí rồi."
"Cái gì?" Ta kinh ngạc trừng lớn hai mắt, "Anh đừng vì vậy mà tinh thần sa sút a, đều đã qua rồi !"
"Không phải. . . . . ." Anh ta thở ra một hơi, cười khổ nói: "Anh dự định ra nước ngoài chữa bệnh. Như bây giờ, anh vô cùng lo lắng anh sẽ không khống chế được bản thân sẽ lại gây thêm tổn thương cho nhiều người khác nữa. Cám ơn em Tiểu Hàm, để cho anh có cơ hội đối diện với chính mình, hiện tại, còn có tương lai nữa."
Anh ta vừa nói cám ơn tôi sao? Rõ ràng là muốn đả kích tôi! Mạnh Thần Úc là một diễn viên rất giỏi, nếu bởi vì tôi mà anh ta rời khỏi ngành giải trí thì ông chủ của anh ta không biết có "xử" tôi không nữa?
Hơn nữa, ca hát, điện ảnh hay phim truyền hình Mạnh Thần Úc đều rất xuất sắc, néu như anh ta mà giải nghệ thì chắc chắn đó là một tổn thất to lớn của ngành giải trí.
Tôi còn chưa kịp nói thêm lời nào, Mạnh Thần Úc đã lùi lại phía sau một bước, mỉm cười nói: "Hẹn gặp lại. Còn nữa, cảm ơn em đã từng thích anh."
Nếu đã nói đến nước này, thì tôi biết mọi lời nói của tôi bây giờ đều trở nên vô nghĩa. Vì thế thật lòng nói một câu "Cố lên" , sau đó nhìn theo bóng dáng của Mạnh Thần Úc khuất sau cánh cửa.
Tôi biết, ân oán giữa tôi và hắn, xem như đều đã được hóa giải rồi. Không thể nói rõ người nào có lỗi vơi người nào, tóm lại. . . . . . Không hẹn gặp lại.
Không biết sao lại thế này, có thể là đại di mụ đến đây tôi lại làm kiêu đi, lúc này đột nhiên rất muốn khóc. Tôi hành động còn nhanh hơn cả suy nghĩ của mình, không đợi tôi hiểu rõ chuyện gì, thì ánh mắt cũng đã ẩm ướt rồi.
Tôi vùi đầu vào trong chăn, đè nén tiếng khóc. Từ trước đến này tôi chưa bao giờ giống mấy nữ chính trong phim truyền hình khi khóc chỉ nhỏ vài giọt nước mắt, tôi khóc nước mắt nước mũi sẽ văng khắp nơi. Cái mũi sẽ rất đỏ, không hề ôn nhu đáng yêu tí nào.
Qua một lúc lâu sau, bỗng nhiên có người qua một lớp chăn vỗ nhẹ vào lưng tôi. Toàn thân tôi cứng đờ, không nhịn được ôm lấy eo hắn, cũng không thèm để ý hắn vui hay buồn cứ thế có mặt vào người hắn.
"Ài, bộ quần áo này vừa mới mua. . . . . ." Kỷ Gia Khiêm có chút bất đắc dĩ địa đẩy đẩy tôi, nhưng lực đẩy không mạnh, chẳng qua chỉ là tượng trưng giãy giụa một tí thôi.
Tôi nghe hắn nói như vậy liền cố ý lau nước mắt lên, bất mãn nói: "Bộ quần áo này của anh em nhìn không vừa mắt, không có chuyện gì thì sao lại mặc áo màu đen? Ngày mai đi cùng em mua áo tình nhân màu hồng. . . . . ."
". . . . . . Màu hồng?"
"Uh`m, như thế mới ôn nhu một chút."
". . . . . . Ôn nhu?"
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Anh nói nhiều lời vô nghĩa như vậy để làm gì? Anh, nếu như anh đồng ý, em sẽ nói cho anh biết một bí mật. . . . . ."
Hắn nheo mắt lại, xích lại gần tôi thêm một chút."Bí mật gì?"
Tôi nháy mắt mấy cái nói: "Em. . . . . ."
Tôi dám cam đoan, hắn nhất định đang đợi tôi nói "Em yêu anh" . Bởi vì ánh mắt của hắn rất sáng, trần ngập sự chờ mong về tình yêu.
Tôi trêu tức cười nói: "Bỗng nhiên đại di mụ của em lại tới, không mang băng vệ sinh. . . . . . Anh xuống siêu thị mua giúp em một gói nhé."
Kỷ Gia Khiêm quả nhiên biến sắc.
"Em muốn loại ABC, ba gói nhé... Hôn!"
Kỷ Gia Khiêm đen mặt đi ra ngoài.
Tôi nín khóc mỉm cười, giương giọng hô to một câu: "Khi nào về giặt ga cho em nha!"