"Thằng nhóc này, bình thành thường rất thành thật, không ngờ đến mức này."
Trở lại biệt thự ở ngoại ô, Tống Ngạn vừa thu dọn hòm thuốc, vừa tươi cười trêu tức người đàn ông người trên mép giường.
Người đàn ông hạ mắt, con người sâu thẳm nhìn chằm chằm người phụ nữ đang
nhắm hai mắt trên giường. Thấy cô kịch liệt nhíu mi, anh không thể kìm
lòng mà đưa tay xoa mi đang nhíu chặt của cô, ánh mắt thâm tình mà lưu
luyến, như người si tình không thể thoát ra.
Tống Ngạn càng nhìn
càng cảm thấy trò đùa này rất vui. Sau khi thu dọn hết mọi thứ, anh đứng dậy vỗ tro bụi nhìn không thấy trên ống tay áo, cười ra tiếng: "Anh yên tâm, anh cứu người rất nhanh, cô ấy chỉ bị sặc nước và bị thương ngoài
da, nếu ban đêm không phát sốt thì sáng mai có thể tỉnh."
Phải
biết rằng, người này lãnh khốc có tiếng, mà lúc này lại nắm chặt tay một người phụ nữ với dáng vẻ khẩn trương. Nếu người phụ nữ này xảy ra
chuyện gì, chắc người này sẽ tự tử theo.
Nghĩ tới kết quả như vậy, khóe miệng Tống Ngạn không khỏi cong lên, trong lòng đã cười lên ha hả.
"Buổi tối nếu phát sốt thì phải làm sao?" Người đàn ông vẫn chưa yên tâm, dời ánh mắt lưu luyến không rời nhìn người phụ nữ đang hôn mê, rơi trên
người Tống Ngạn cách đó hai bước. Anh nhíu mày, trên gương mặt tuấn lãng có treo một nụ cười nhàn nhạt mà lạnh lẽo: "Tống Ngạn, cô ấy rất quan
trọng với tôi, tôi muốn cô ấy không sao."
Có thể do lâu lắm không mở miệng nói chuyện nên giọng nói của anh vừa trầm thấp vừa khàn
khàn, làm cho người ta cảm thấy như bị bao bọc
trong tơ tằm màu đen, vừa vững chắc vừa lấp lánh như kim cương.
Tống Ngạn nghe vậy, đáy lòng cả kinh. Anh (TN) nhìn chằm chằm người đàn ông
trước mặt, thấy anh (HCC) vẫn nhíu mày thật chặt, mặt không biểu tình,
có thêm một phần khẩn trương so với sự thản nhiên bình thường.
Anh (TN) không dám nói đùa, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không có chuyện gì lớn, anh không cần lo lắng. Nếu buổi tối cô ấy phát sốt, anh cứ dùng cách
bình thường hạ nhiệt độ cô ấy, lúc nhiệt độ hạ thì cho cô ấy uống thuốc. Chờ tôi đi với A Cửu một chuyến về, tôi sẽ kê thuốc để cô ấy uống."
Nghe anh nói như vậy, lúc này Hoắc Cố Chi mới yên tâm mà gật đầu một cái, sau đó nhìn Hà Cửu: "A Cửu, phiền cậu đi một chuyến."
Người đàn ông được gọi là A Cửu chính là người đã nói tục trên bờ biển buổi
chiều. Nghe giọng nói khách khí của người đàn ông (HCC), anh (HC) không
ngừng gật đầu, trên khuôn mặt ngăm đen tràn đầy nhiệt tình: "Đại ca đừng nói vậy, tôi đi theo anh nhiều năm rồi, làm chút chuyện này thì đáng
gì!"
Nghe vậy, Hoắc Cố Chi mấp máy môi mỏng, giữa hai lông mày lộ ra vẻ mệt mỏi. Tống Ngạn thấy thế, cho dù trong lòng rất tò mò nhưng
không tiện nói thêm, chỉ mượn cớ lui ra ngoài trước.
Nhưng sau
khi đi ra, anh (TN) liền lôi kéo A Cửu hỏi thăm, Hà Cửu nói rõ, tìm kiếm trí nhớ, ngu ngốc cười, nói hồi lâu cũng không hỏi thăm được gì nhiều.
. . . . . .
Sau khi người đi hết, bên trong gian phòng yên tĩnh rất nhanh, nắng chiều
sáng rỡ, nhiễm đỏ hơn nửa bầu trời, Hoắc Cố Chi cứ như vậy mà đứng dưới
ánh nắng chiều, lại lộ ra sự cô đơn.
Anh mím môi môi mỏng, một người ở trong phòng do dự hồi lâu, sắc mặt ở ánh đèn chiếu xuống có chút lạnh lẽo.
Cuối cùng, anh đứng ở đầu giường, ánh mắt mịt mờ nhìn Giản Uyển Như hôn mê bất tỉnh trên giường, không khỏi nở nụ cười lạnh.
Thật là một người phụ nữ ngốc, lên thuyền giặc của chính em gái ruột của mình, đến bây giờ mới biết.
Giản Uyển Như a Giản Uyển Như, tôi ngược lại rất chờ mong, khi em biết tôi
là người đã cứu em thì em sẽ có phản ứng như thế nào?
. . . . . .
Giản Uyển Như tỉnh lại là chuyện hai ngày sau. Cho dù thấy Hoắc Cố Chi đầu
tiên, người bỉ ổi này từng là người đàn ông của cô, cô chỉ bình tĩnh,
như ao tù nước đọng, không hề có sức sống.
Hoắc Cố Chi vốn là
nóng nảy, khẩn trương khi chờ đợi nhưng khi chứng kiến một màn này, khóe môi không khỏi nâng lên thành nụ cười lạnh nhàn nhạt, trực tiếp quay
đầu rời đi. Người làm trong biệt thự hai mặt nhìn nhau, rõ ràng không
hiểu tại sao đã cứu người về rồi, tiên sinh ngược lại không nói một câu
liền đi?
. . . . . .
Trong biệt thự ngoại ô, Giản Uyển Như có thể tự do hoạt động, thân thể cô đã gần khôi phục. Quản gia còn cẩn
thận chuẩn bị tiền mặt cho cô, chỉ cần cô muốn đi thì không có ai cản,
nhưng cô không có suy nghĩ này, chỉ lẳng lặng nghỉ ngơi trong phòng cả
ngày.
Tối nay, Giản Uyển Như đã ngủ, Hoắc Cố Chi lại đến. Ánh
trăng ngoài cửa sổ, người đàn ông tới đến bên người phụ nữ trên giường.
Nhìn nằm người phụ nữ đang nhắm chặt mắt trên giường, anh không nhịn
được mà cười nhạo một tiếng, giọng nói lạnh lùng lại sắc bén: "Được rồi, đừng giả bộ ngủ, tôi biết em chưa ngủ. Em đã khỏe rồi, tại sao còn
không đi?"
Giọng nói người đàn ông rất ác liệt, khiến Giản Uyển
Như đang giả bộ ngủ, trợn to cặp mắt trong nháy mắt, không chút suy
nghĩ bò dậy từ trên giường, ánh mắt nhìn chằm chằm Hoắc Cố Chi, lần đầu tiên lộ ra sự căm tức.
"Hoắc Cố Chi, bây giờ anh rất vui mừng?
Tôi rốt cuộc đã mất tất cả, bị cha mẹ vứt bỏ, bị chính em gái ruột thiết kế cạm bẫy, ngay cả người đàn ông yêu nhất cũng không có! Anh còn muốn
cười nhạo tôi?"
Hai chân người phụ nữ đứng trên sàn nhà lạnh lẽo, đôi mắt như lộ ra sự lạnh lùng, vẻ mặt kích động nhìn chăm chú vào
người đàn ông trước mặt, cả người đều run rẩy, so với thờ ơ lúc trước,
lần này cô hoàn toàn bộc phát.
"Rốt cuộc thì em cũng có phản ứng, tôi còn tưởng em muốn tiếp tục lừa mình dối người." Ai ngờ Hoắc Cố Chi
không tức giận, anh nheo đôi mắt sâu thẳm lại, cười nhẹ, nhìn người phụ
nữ nhỏ chỉ đứng tới ngực anh. Trước kia, mỗi lần gặp cô, cô đều mang
giày cao gót cao 10 cm, không ngờ khi cởi giày cao gót ra, cô thấp như
vậy.
Thấy vậy làm cho người đàn ông vui vẻ, khóe miệng càng cong
lên: "Em gái em đã làm chuyện tốt gì chắc em cũng biết, như vậy đi,
chúng ta làm một cuộc giao dịch, tôi giúp em trở lại nhà họ Giản, em để
tôi được như ý, như thế nào?"
Anh vừa nói xong, sắc mặt Giản Uyển Như thay đổi trong nháy mắt, cô cắn răng nghiến lợi nhìn anh chằm chằm, không có bật đèn nên trong phòng đen như mực, chỉ có ánh trăng nhàn
nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào, qua tia ánh sáng yếu ớt, cô thấy trên mặt
người đàn ông nồng đậm hứng thú.
Việc này làm cô hết sức buồn
nôn, không chút suy nghĩ liền lớn tiếng từ chối: "Đừng mơ tưởng. Hoắc Cố Chi, anh đừng hòng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, Giản Uyển
Như tôi đời này có chết, cũng sẽ không có quan hệ gì với anh."
Hai năm trước, cưỡng bức không thành, để cô bây giờ nhớ tới, cảm thấy nó là một cơn ác mộng. Người đàn ông này là người của nhà họ Mạnh gia, nhưng
không học được điều tốt đẹp gì của nhà họ Mạnh.
"Ha ha. . . . . . ." Đối với cái nhìn căm thù của cô, Hoắc Cố Chi cũng không bất ngờ. Anh lười biếng đứng ở đó, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, cong môi
cười nhạt: "Đừng quên, ăn mặc của em là do tôi cho, bao gồm mạng của em
đều là ta cứu. Hôm nay, tên của em bị người ta dùng, cõi đời này đã có
một Giản Uyển Như, em cho rằng em còn là đại tiểu thư không buồn không
lo như trước kia?"
Hoắc Cố Chi thừa nhận, anh có ý nghĩ tồi tệ
đối với cô Lần đầu tiên được đón về nhà họ Mạnh,
anh hai mươi lăm tuổi, cũng là lúc gặp được cô. Khi đó, cô kiêu ngạo như một công chúa, đương nhiên sẽ hưởng thụ vô số vòng sáng và sủng ái.
Hạ mắt xuống, sắc mặt Giản Uyển Như nhất thời trở nên khó coi, hàm răng
cắn chặt môi đỏ mọng, tay cô nắm chặt thành quyền, nhưng lại không cách
phản bác lời anh.
Những ngày qua cô đều chú ý tới những tin tức về nhà họ Giản, Giản Uyển Linh thành công, cô ta đã thành công, mà ba mẹ cũng tin.
Cô và Giản Uyển Linh lớn lên cùng nhau, rất thân thiết, cô ta muốn đóng
giả cô thì thật sự quá dễ dàng, Nhưng mà điều cô không ngờ chính là
không có một người nhận ra, làm cho cô rất thất vọng.
"Thế nào?
Còn chưa nghĩ kỹ?" Cô mím môi lạnh, bộ dáng lạnh nhạt đứng ở đó khiến
lòng Hoắc Cố Chi nổi lên một cơn giận không tên. Buổi tối, anh uống rượu mới tới đây, hiện tại cảm thấy cả người đều khó chịu, đưa tay nới lỏng
cà vạt, thuận thế ngồi trên ghế sa lon bên cạnh, ánh mắt trầm trầm nhìn
cô, phách lối nói: "Trên đời này chỉ có tôi có thể phân biệt rõ em và
Giản Uyển Linh, em không theo tôi, chẳng lẽ muốn nằm dưới thân người đàn ông em không quen biết?"
Những năm gần đây, anh đã sớm công thành danh toại, nắm giữ thương mại đế quốc (tập đoàn
xí ngiệp có thế lực kinh tế mạnh) trong tay, nhưng không cách nào quên
cảm xúc rung động thời niên thiếu.
Vào thời kỳ trưởng thành,
thiếu nữ phát dục rất tốt, cơ thể vừa trắng trẻo vừa non mềm, mặt như
hoa đào, làm anh không có sức chống cự. Hơn nữa, người này (GUN) đã
thích thanh mai trúc mã là Mạnh Thiếu Văn thật lâu, loại khoái cảm cấm
kỵ này càng làm anh hưởng thụ. Đối với đàn ông, chuyện không đạt được sẽ nhớ mãi không quên.