Tối Nay Muốn Lên Giường

Chương 10



Lời nguyền ngàn năm đánh không lại tình yêu thật lòng của em, thời điểm ánh sang chiếu khắp mặt đất, trái tim anh ngập tràn nụ cười em, thế giới của anh bởi vì em mà đầy đủ, bởi vì em mà rực rỡ …

----------------

Khi tỉnh lại Thu Lăng, phát hiện mình nằm ở trên bờ cát.

Cô vươn tay, nắm một vốc cát, để mặc cho nó từ giữa ngón tay mình chảy xuống.

Chói mắt quá! Ánh mặt trời!

Cô rời đi thế giới hắc ám, trở lại thế giới hiện thực rồi.

Hắn tại sao để cô trở lại?!

Hắn và Tiểu Ma ở nơi đó có vấn đề gì không? Ngày sau cô còn có cơ hội nhìn thấy bọn họ không?

Cô làm sao lại nhớ tới Dạ Ma, chẳng lẽ chỉ vì hắn lớn lên đẹp trai?

Cô đoán hắn không phải là người đàn ông tuấn tú nhất, đây chỉ là nguyên nhân phụ, quan trọng hơn là, bọn họ có sự liên hệ với nhau trong chỗ u minh kia.

Mặc dù hắn rất lãnh khốc vô tình, nhưng cô vẫn tin hắn còn có thể cứu chữa!

Cô cũng rất nhớ Tiểu Ma, không biết được hiện tại bọn họ có ổn hay không?

Khi đó thiên diêu địa chấn, tại sao hắn không cùng cô cùng một chỗ mà rời khỏi?

Hai thế giới này sao xa xôi, cũng không phải là máy bay, xe lửa, tàu điện ngầm có thể tới, về sau, bọn họ có phải không có ngày gặp lại hay không?

Cô muốn về nhà, muốn xem nơi bản thân từ nhỏ lớn lên, có lẽ sau khi cô về nhà, nằm ở trên giường ngủ thì hắn lại xuất hiện trong mộng của cô.

Thu Lăng từng bước từng bước đi về phía đường về nhà.

Ban đêm, Thu Lăng thật vất vả mới đi đến cửa nhà cô, cũng gặp thím Vương.

"Thu Lăng?! Quỷ ——" Thím Vương nhìn thấy cô, hốt hoảng thét chói tai.

"Con không phải quỷ, con là người, thím Vương, nếu không thím có thể sờ da của con, con có nhiệt độ."

Thím Vương quay ngược lại vài thước, nghe cô nói như vậy, chỉ dám đi về phía trước một chút xíu.

Thu Lăng lại một lần nữa hướng bà nói: "Con thật sự chính là Thu Lăng, quỷ sẽ xuất hiện ở ban ngày sao?"

Nghe được cô nói như vậy, thím Vương mới lại dũng cảm đi về phía trước.

Thím Vương dũng khí hăm hở sờ soạng trên người cô, xác định thật sự có nhiệt độ thì bà mới thở dài một hơi.

"Thu Lăng, xin lỗi con, ba mẹ con nói con chết rồi, cho nên thím mới nghĩ con là quỷ."

"Ba mẹ con đang ở đâu ạ?"

"… Trại tạm giam."

Mặc kệ bọn họ đã từng làm chuyện gì đối với cô, bọn họ dù sao cũng là người thân duy nhất của cô, cô muốn đi thăm bọn họ, có lẽ bọn họ cũng sẽ vui mừng khi gặp cô.

***

Trại tạm giam

Thu Lăng xin gặp mặt, giờ phút này cô chờ đợi thấy cha mẹ minh.

Diệp Tham cùng Giang Vũ vừa chạy đi ra, nhìn thấy Thu Lăng, không nhịn được sợ hết hồn.

"Con không chết?!"

Thu Lăng chỉ ống nói, muốn họ cầm lên.

Diệp Tham vội cầm ống nói lên, nhắm đầu vào liền hỏi cô: "Làm sao con không có chết?"

"Chuyện này nói rất dài dòng, ba, mẹ, con bảo lãnh hai người ra ngoài có được hay không?"

"Không được! Bên ngoài bọn cho vay đuổi theo chúng ta rất hung, chúng ta đợi tại bên trong là tốt rồi, Thu Lăng, nếu như con muốn cứu ba mẹ ra ngoài, trước hết giúp ba mẹ trả hết nợ cho bọn cho vay, như vậy ba mẹ đi ra ngoài mới sẽ không bị người ta chém!"

"Ba mẹ thiếu bao nhiêu tiền?"

"Mấy chục triệu mà thôi."

"Con phải đi nơi nào tìm ra số tiền này?"

"Con tự tìm cách đi! Bất luận khi rượu nữ, vũ nữ, hoặc là kỹ nữ cũng không sao, chỉ cần có thể kiếm tiền giúp chúng ta trả nợ là tốt rồi." Nuôi con gái chính là thời điểm cần có thể dùng, mẹ của cô Giang Vũ cũng cướp lấy ống nói nói với cô: "Thu Lăng, hi vọng của chúng ta đang ở trên người con, con nhất định phải kiếm tiền nhanh một chút, trả nợ cho chúng ta, con phải hiểu được báo ân, ba mẹ nuôi con lớn như vậy rất vất vả mà."

Cha mẹ cô đã bất trị, bọn họ hoàn toàn không quan tâm mấy ngày này cô đã có chuyện gì, trong lòng chỉ có một chữ TIỀN.

Cô đau lòng rời đi, không để ý tới cha mẹ kêu gào sau lưng.

Cô cảm thấy thế giới hắc ám cũng không phải thực sự hắc ám, thực sự hắc ám chính là trái tim con người ...

***

Một tháng sau,

Bất kể cô ngủ thế nào, hắn cũng không có lại hiện ra trong mộng của cô, truy đuổi cô.

Hắn, đã xảy ra chuyện sao?

Thu Lăng bị tin tức trên báo hấp dẫn, "Ở Ai Cập, phía Bắc sông Nile, đáy vùng tam giác Địa Trung Hải phát hiện một quan tài đá, chủ nhân của hòm đá này có thể là một quốc vương trẻ tuổi đã qua đời, bởi vì ở quá sâu, trước mắt còn ở đáy biển sâu!"

Nội tâm của cô khát vọng trông thấy cỗ thạch quan kia!

Cô cảm giác mặt mình của ẩm ướt, cô đưa tay vuốt mặt, mới phát giác lệ rơi không ngừng.

Cô đang vì cái động vật máu lạnh đó rơi lệ à. . . . . .

Làm sao có thể. . . . . . Hắn chỉ sẽ khi dễ cô!

Nhưng cô muốn thấy tòa thạch quan, rất muốn, rất muốn. . . . . . Tới đất Trung Hải đi một chuyến đi.

Nội tâm có cái ý nghĩ này, cô bắt đầu liều mạng tìm công việc kiếm tiền, trong lòng của cô chỉ có một ý tưởng, cô phải đi Địa Trung Hải.

Cô phải tới nơi nào đây, bởi vì, tựa hồ có một thanh âm đang gọi cô. . . . . .

***

Ba tháng sau

Thu Lăng đi tới trại tạm giam thăm cha mẹ lần nữa.

"Thu Lăng, con có đem đủ tiền đi trả nợ hay chưa?" Diệp Tham nóng ruột hỏi.

"Không có, cha, mẹ, con tới là tạm biệt hai người."

"Con đi đâu?"

"Con muốn đi Địa Trung Hải!" Mấy ngày nay cô ngày đêm cực khổ làm việc, chính là vì một chuyến đi Địa Trung Hải.

"Con có tiền đi du lịch, không bằng đem tiền kia trả cho món nợ ba mẹ!"

Thu Lăng hít một hơi, không còn nhẫn nại mà nói: "Món nợ các người là động không đáy, bất kể con giúp thế nào đều vô dụng, con phải đi tìm bầu trời của chính mình."

"Đứa con gái bất hiếu!" Diệp Tham tức giận nói.

"Cái nhìn của các người đối với con đã không quan trọng, con đã trưởng thành."

"Thu Lăng, con không thể không quan tâm ba mẹ!" Giang Vũ đổi dùng chính sách buồn bã.

"Thật xin lỗi. . . . . . Con có chuyện quan trọng hơn phải hoàn thành."

"Thu Lăng, Thu Lăng. . . . . ."

***

Lãnh thổ Địa Trung Hải,

"Tiểu thư, khu vực này không thể lặn được!"

"Tôi chịu trả gấp năm lần tiền, cầu xin anh dẫn tôi xuống." Lúc này đây biển tựa hồ đang chờ đợi cô.

Bởi vì giá cao, huấn luyện viên lặn xuống nước mang cô xuống.

Thu Lăng dưới đáy biển, vẫn muốn tìm thạch quan được viết qua báo chí kia, nhưng mãi không có tìm được.

Đột nhiên, đáy biển sinh ra nước xoáy, huấn luyện viên lặn xuống nước muốn mang Thu Lăng đi lên, nhưng Thu Lăng lại lắc đầu một cái.

Huấn luyện viên lặn không thể làm gì khác hơn là bơi lên phía trên.

Thu Lăng không để ý nước xoáy, vẫn muốn đi đến chỗ càng sâu dưới đáy biển, nhưng bất hạnh, cô bị nước xoáy cuốn vào.

Cô không phải là sẽ chết chứ. . . . . . Cô còn có tâm nguyện chưa hoàn thành!

Ý thức của cô càng lúc càng yếu, nháy mắt trước khi cô lâm vào hôn mê hoàn toàn, bên tai cô lại vang lên thanh âm quen thuộc.

"Anh từ 2500 năm trước, xuyên qua thời không, đuổi theo em đến bây giờ."

"Anh vì. . . . . . cái gì. . . . . . Không . . . . . . bỏ đi?" Là hắn?! Cô là nên cười, hay nên khóc?

***

Thu Lăng cảm giác mình tỉnh lại trong dòng nước lớn.

"Tôi ở nơi nào?" Giống như trên địa cầu, nhưng lại như không phải, đầu cô choáng váng, có một loại cảm giác hư ảo.

"Cô đã trở lại."

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô ta ân cần, không nhịn được nói: "Dora, là cô? Nơi này sao có ánh mặt trời rồi hả? Hơn nữa, ngoài cửa sổ rất nhiều hoa hoa thảo thảo dài." Không khí thật sạnh sẽ, các đóa hoa rực rỡ trang điểm phải nơi này giống như chốn bồng lai tiên cảnh.

Dora vừa nhìn cô, chậm rãi nói: "Ngài dùng toàn bộ ma lực của mình giữ lại tánh mạng của cô, đưa cô trở lại nơi này."

"Tôi không tin!" Hắn không thể nào làm như thế, cảm giác hắn với cô chỉ có dùng một chữ để hình dung, đó chính là hận!

"Cô nhất định phải tin, bởi vì nguyền rủa đã phá giải, là bởi vì cô mà phá giải."

"Có thật không? Tôi còn tưởng rằng anh ấy chỉ thương tổn tôi!" Hình như là thật, bởi vì ánh mặt trời đã xuất hiện, lo lắng đã biến mất.

"Ngài mỗi một lần tổn thương cô, chính là lại một lần nữa chứng minh tình yêu ngài với cô càng sâu đậm!" Dora giải thích.

"Nếu như đó chính là phương pháp biểu đạt tình yêu của anh ấy, vậy tôi không biết rằng mình chịu đựng nổi? Tại sao anh ấy phải làm như vậy? Anh ấy căn bản cũng không yêu tôi."

"Ngài ấy yêu cô! Mà chính sức mạnh của tình yêu đích thực mới có thể chiến thắng tất cả."

"Tôi không tin."

Dora còn muốn nói tiếp, gian phòng xuất hiện một gã khách không mời mà đến.

"Dora, ngươi trước đi ra ngoài."

"Dạ, Vương."

Dora thối lui khỏi gian phòng hai người.

"Chúc mừng vương quốc anh hóa giải lời nguyền, vương quốc anh lại có ánh mặt trời, nói vậy bây giờ anh cùng Tây y sư ở chung một chỗ trải qua cuộc sống vui vẻ!" Cô thực sự muốn chúc mừng bọn họ sao? Vậy tại sao nội tâm của cô vừa chua xót lại vừa khó chịu.

Dạ Ma phủ nhận: "Không! Anh không có ở bên cô ấy."

"Tại sao?"

"Người anh yêu không phải cô ấy." Ánh mắt anh lấp lánh có hồn, nhìn chằm chằm cô, khóe môi giơ lên mà nói: "Anh yêu em!"

Hắn nghĩ rất lâu cuối cùng cũng đưa ra đáp án. Cô đối với hắn mà nói, có một loại sức hút không thể kháng cự.

Thu Lăng cảm giác đầu mình trong nháy mắt trống không hoàn toàn.

Cô không thể nào tin nổi mình nghe cái gì, đợi đến xác nhận thì cô mới buồn bã mà nói: "Em chờ thật lâu, muốn nghe anh nói những lời này, nhưng thực sự nghe được thì em lại hoài nghi mình ban đầu làm sao sẽ khờ dại như vậy?"

Cô làm đứa ngốc đã lâu rồi, lúc này có phải nên thông minh chút hay không?

"Em không phải ngốc, thật ra thì. . . . . . Anh một mực dùng vẻ ngụy trang kiên cường nhất che giấu chân tâm của mình." Có lẽ khi sâu trong nội tâm hắn, vẫn không dám thừa nhận mình đã yêu cô.

"Anh đã nói với em rất nhiều lời, câu này nghe cảm động nhất, nhưng em hiểu rõ em không nên nghe."

"Anh không muốn cưỡng bách em, em muốn hiểu được tâm tình. . . . . . của em"

"Anh học được đối đãi dịu dàng với phụ nữ sao?" Trong khoảng thời gian này, anh học tập nhiều đến này sao?

"Anh chỉ học được cách dịu dàng với em!" Cô là người phụ nữ duy nhất hắn muốn đối xử dịu dàng.

"Về sau anh có phải sẽ không nghe giải thích hay không, liền bá đạo định đoạt tội danh của em như vậy."

Cô. . . . . . Sẽ sợ!

Hắn giơ tay lên bảo đảm mà nói: "Sẽ không!"

"Nhưng em không thể nào tin nổi là anh yêu em, anh chỉ biết một lần lại một lần không ngừng tổn thương em, khiến em mệt mỏi, kiệt sức." Hắn có thể hay không lại bức cô đến đường cùng không thể lui.

"Cho anh một cơ hội, để cho anh chứng minh tình yêu của mình." Lần này hắn sẽ làm tốt, sẽ không gây ra lỗi.

"Kiếp trước em đã chết, kiếp này em là Diệp Thu Lăng, vậy anh yêu ai?" Cô không hiểu, không hiểu được sự thay đổi của hắn.

"Các em là cùng một người, còn phải phân biệt lẫn nhau sao?"

"Anh biết là khác nhau, nếu như anh không cách nào quên quá khứ, chúng ta phải bắt đầu như thế nào?"

"Người anh yêu là em!" Điểm này hắn cũng là tốn thời gian rất lâu mới sáng tỏ, sẽ giải thích cho cô, có phải cần đoạn thời gian rất dài mới giải thích xong. . . . .

"Có thật không?"

"Anh sẽ dùng cả đời để chứng minh."

Hai người triền miên ôm hôn, kiếp trước kiếp này đều không quan trọng, chỉ có giờ phút này đối với bọn họ có ý nghĩa nhất.

Tiểu Ma len lén mở cửa, nhìn thấy cha mẹ hôn nhau, nó nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi chơi cầu thôi.

Ba mẹ hòa hảo rồi, không gây gổ nữa, mà nó cũng trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời!

Ánh mặt trời ấm áp, bươm buớm nhẹ nhàng bay múa, cả vườn xanh ngắt, côn trùng kêu vang vùng quê, ở trên mặt đất vang vọng, vang vọng. . . . . .

Lời cuối sách Lam Mân

Mỗi lần hoàn thành một quyển sách cũng sẽ có nhiều suy nghĩ viết ra, là ghi chép linh cảm một nháy mắt, bởi vì, vẫn còn ở lo lắng kết quả cuộc thi ở Sở Nghiên Cứu ngày mai, cho nên, hôm nay đem linh cảm đưa vào lời cuối sách, cảm giác linh mẫn, cho nên, các bạn có thể xem không hiểu!

Coi như làm là cảm xúc về quyển sách này là được.

Viết đến trái tim co rút đau đớn, viết đến muốn ngừng mà không được, viết đến cảm giác ở một thời không khác.

"Đây là Hắc Ám Vương Quốc, ta là Dạ Ma vương. Ngươi xông vào thế giới của ta."

Tôi giống như càng lúc càng cảm thấy đồng tình với nữ chính . . . . . . Giữa hai người chỉ có màu đen, không có những thứ màu sắc cùng sắc thái khác, chỉ có lạnh như băng cùng đen mịt!

Khi thế giới của hắn, chạy không thoát sự kiềm chế của hắn.

Lãnh khốc, không yêu người khác nữa, máu tanh!

Cô đến Hy Lạp du lịch!

Phát hiện cô chỉ đang nằm mơ, nhưng thế giới hiện tại lại xuất hiện một người dáng dấp giống vai nam chính y đúc.

Hắn phát hiện nữ sinh kia đang nằm mơ!

Cô đang nằm mơ!

Cô đang nằm mơ!

Bệnh thần kinh!

Thế giới hủy diệt, còn lại thế giới trong mộng!

Đáy Địa Trung Hải.

Đáy biển Địa Trung Hải phát hiện một thành thị thất lạc!

Phát hiện một Cổ Thành, cái Cổ Thành này thật không ngờ trước kia mình từng xem qua!

Phát hiện Cổ Thành!

Hắc ám cùng trong giấc mộng lần lượt thay đổi.

Ở nơi này thời không biến đổi phức tạp, chân ái khó có thể tìm kiếm!

Tôi vẫn nỗ lực viết!

Thâm trầm, thậm chí cảm thụ hắn không hô hấp được.

Ma lực!

Ở hiện thực hư cấu.

Bernuda —— một địa phương thần bí.

Là một chuyện xưa buồn vui, kết cục là mấu chốt. Xã hội loài người trầm luân, bởi vì một lần động đất mạnh hủy diệt; thế giới bỏ đi, tối sầm, cùng Vương Quốc Hắc Ám dung hợp làm một.

Xà Ma, côn trùng, quái thú cũng rất nhiều.

Rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi sẽ xảy ra!

Rất nhiều Xà Ma yêu quái!

Đó là một lời nguyền, chỉ có khi Ma Thần bọn họ tìm được chân ái, thế giới của bọn họ mới có thể mới có chân ái.

Người yêu kiếp trước phản bội hắn.

Nữ chính phản bội là vương phi của hắn.

Hắn đối với cô vừa hận vừa yêu.

Cực kỳ lâu trước kia, một câu chuyện cũ, thiếu nữ tóc vàng sao? Hay là tóc đen?

Thứ nhất về bảo tàng vương quốc lòng đất bị khai quật đến bây giờ như thế nào?

Trở lại cái thế giới bóng tối đó đi.

Thiếu nữ dũng cảm này tìm cách để cho bọn họ hiểu rõ sức mạnh tình yêu chân chính.

Ở tại không ánh sáng trong huyệt động!

Không có hi vọng!

Không thích ánh mặt trời.

Có một phụ nữ hư.

Cho nên khi thiếu nữ rời đi, Ma vương Dạ Ma bị người hãm hại, không cẩn thận soi sáng quang, chết rất nhanh!

Tình yêu của cô, chiếu vào ánh mặt trời trong lòng hắn, phá trừ ma chú vương quốc bóng đêm!

Đây cũng là một nơi tràn đầy vui vẻ.

Bạo lực cùng mỹ học.

Giống ăn thịt động vật.

Tân nương chết đi, thịt bị bán cho phòng ăn.

Một thiếu nữ dũng cảm, loài người.

Dạ Ma vương, tàn khốc, đứng đầu bóng tối, nắm trong tay sợ hãi loài người, có thể khiến người ta chết.

Làm cho người ta sợ hãi hắn, chỉ có nữ chính không sợ hắn!

Đây là một thế giới phải kiên cường để sinh tồn.

Thực tế hư ảo luân phiên, phản bội, lừa gạt.

Hắn đồng ý cho cô trở lại thực tế, nhưng không có chạy về.

Dạ Ma chết rồi.

Hai người ở kiếp này, gặp gỡ một lần khác ở Hy Lạp.

Rung động đến tâm can.

Cảm động như một quyển tiểu thuyết!

Từ trong mộng bắt được linh cảm!

Quỷ mị.

Ở thực tế cùng hư ảo rời khỏi.

Đối với anh, hận là sức mạnh em tiếp tục sống.

Hắn không muốn buông tha việc tìm cô, trong đầu có trí nhớ của cô, gánh nặng quá lớn, toàn thân như bị vạn cây kim đâm đến đau đớn kịch liệt.

Đối với anh, hận là sức mạnh em tiếp tục sống.

Rất có cảm giác khiêu chiến! Nhân tính rối rắm, sống chết của sinh mạng.

Cha mẹ Thu Lăng không tin lẫn nhau, thế giới bóng tối có đôi lúc mang lại ấm áp!

Tuyệt vời cùng tử vong!

Đắm chìm!

Dựa vào cảm giác chính mình viết!

------- HOÀN CHÍNH VĂN ------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.