Tối Nay Người Sẽ Rời Đi

Chương 25: C25: Không thể ôm chặt



Mùa hè còn chưa qua nhưng kỳ nghỉ hè đã sắp kết thúc.

Hai ngay trước khi Tùng Vũ quay lại nước J, Nam Tích Dân tới biệt thự ăn cơm với Nam Liệt. Khi Nam Liệt vào trong phòng vẽ tranh, Nam Tích Dân gọi cô vào phòng nói chuyện riêng.

Mặc dù thái độ của ông đối với cô rất hoà ái, không tỏ vẻ trịch thượng nhưng từ sau khi bọn họ ký hiệp nghị Tùng Vũ không thể đối mặt với cha của Nam Liệt như trước nữa. Nam Tích Dân không còn là trưởng bối mà là "cấp trên", là "sếp", mà cô là "cấp dưới", "nhân viên" báo cáo công việc định kỳ cho ông.

"Đây là cách cháu ở bên A Liệt trong hai tháng này." Tùng Vũ kể cho Nam Tích Dân chi tiết tất cả những chiêu trò mà cô đã áp dụng với Nam Liệt trong khoảng thời gian gần đây.

Cô nắm chặt tay, cho dù trần thuật xong lâu rồi cũng không buông ra, hốc mắt có nước mắt chưa rơi, lúc nói chuyện thỉnh thoảng mím môi để kiềm chế những cảm xúc đang dâng trào. Thay vì nói là ngại ngùng khi "báo cáo" những hành động thân mật với Nam Liệt, không bằng nói là vì cảm thấy tủi nhục. Sau đó cô lại cảm thấy lòng tự trọng không đáng giá của mình thật buồn cười. Cuộc đời giống như một vở kịch, vai diễn cô diễn trước mặt Nam Liệt vốn do có người bỏ tiền mua chứ không phải chuyện tình cảm nghiêm túc của cặp đôi. Nhà tài trợ sẵn lòng nghe đã tốt rồi, mình còn làm ra vẻ cái gì?

"Vất vả rồi." Nam Tích Dân nói.

"Không đâu," cô ngước mắt mỉm cười, "Là việc nên làm."

Trên đường đến sân bay, Tùng Vũ ngồi cùng xe với Nam Liệt. Hai người nói rất ít, chỉ có một chuyển biến là lúc cuối cùng Tùng Vũ cầm lấy tay Nam Liệt.

Cậu không hề tránh đi, thậm chí còn dịu dàng nhìn cô, lông mi run rẩy, trong mắt lấp lánh ánh sáng.

"Bằng giờ năm sau cậu không cần phải ra sân bay tiễn tôi nữa." Cô nói, "Ngày nào tôi cũng có thể ở nhà với cậu."

Cậu lắc đầu: "Chị là người trưởng thành, sẽ càng trở nên bận rộn hơn."

"Bận đến đâu cũng phải về nhà mà." Cô nói, "Tôi cũng không còn ngôi nhà nào khác."

Cậu không phản bác, trong mắt chỉ có sự thương tiếc.

Vẫn còn khá nhiều thời gian trước khi chuyến bay cất cánh, chú Qusy thức thời không đi theo sau, nói là lát nữa sẽ đến đón Nam Liệt, để lại không gian cho Tùng Vũ và Nam Liệt.

"Đi gửi hành lý với tôi đi." Sau khi vào đại sảnh sân bay, Tùng Vũ làm nũng nói.

"Không được," Nam Liệt nhìn đội ngũ đang gửi hành lý, sau đó lại nhìn xuống chân mình, "Chân tôi chen vào không tiện."

Cô cũng không ép buộc cậu: "Vậy cậu chờ tôi một chút, đừng đi xa."


Nam Liệt cố tình di chuyển xe lăn ra thật xa, giống như là cố ý né tránh đám đông. Tùng Vũ thở dài, muốn kêu cậu đến gần cô hơn một chút nhưng cuối cùng vẫn thôi.

Chỉ là lúc xếp hàng cô liên tục quay đầu lại, mỗi một lần đều đụng phải tầm mắt của cậu, lặng lẽ và mãnh liệt.

Gửi hành lý vận chuyển xong, cô cầm vé máy bay nhanh chóng đi về phía Nam Liệt.

"Bây giờ đi vào à?" Cậu nhìn vé máy bay trong tay cô, trong mắt dâng lên giọt nước mắt không nỡ.

"Vẫn còn chút thời gian, không vội, cậu ở lại với tôi một lát nữa đi." Cô ngồi xổm xuống ngước mắt lên nhìn cậu.

"Ở bên ngoài đừng ngồi xổm." Nam Liệt nói, "Chị không cần chiều theo tôi, ngồi xổm quá lâu đứng dậy sẽ bị chóng mặt."

"Nhưng tất cả ghế gần đây đều kín chỗ rồi." Cô nói, "Hơn nữa thể lực của tôi cũng không kém như vậy."

"Tùng Vũ, chị có thể đứng thẳng nói chuyện trước mặt tôi, tôi sẵn lòng ngẩng lên nhìn chị."

Cô cong môi cười khẽ, khoé mắt lại hơi ươn ướt, cô đè nhẹ tay vịn trên xe lăn của cậu đứng dậy, cúi đầu nói: "A Liệt, cậu coi trọng tôi."

Nam Liệt nghiêm túc nói: "Cũng không phải. Tôi chỉ hy vọng chị đừng xem nhẹ chính mình."

"A Liệt, cậu cũng đừng đánh giá thấp bản thân mình." Cô nói những lời từ tận đáy lòng, "Cậu là một chàng trai rất tốt, cơ thể không khoẻ cũng không thể thay đổi được sự thật này."

Cậu gật đầu: "Tôi biết rồi. Tôi cũng sẽ không từ bỏ bản thân đúng không? Chỉ là tôi không muốn..."

"A Liệt, cúi xuống nhìn cậu mãi cũng sẽ mệt." Cô ngắt lời cậu nói tiếp, "Nếu chỉ là một lúc thôi, cậu có thể đứng được mà đúng không?"

Trong mắt cô có sự chờ mong, cổ vũ, có dịu dàng thắm thiết, hiển nhiên khiến Nam Liệt không thể nào từ chối.

Cô dang hai tay ra chờ cậu, đón cậu với nụ cười rưng rưng nước mắt.

Xương cổ tay của cô bám chặt lấy cánh tay cô nỗ lực đứng lên, nửa lòng bàn chân chạm xuống đất, loạng choạng dịch lại gần cô nửa bước.

"Đừng keo kiệt quá." Tùng Vũ mỉm cười ôm chặt cậu vào trong lòng.


Cậu nhất thời kinh ngạc không kịp phản ứng lại. Tay cô mềm mại dùng sức, cậu đứng chưa lâu đã mất trọng tâm, căn bản không thể kháng cự cái ôm bá đạo và dịu dàng của cô.

"A Liệt, phải giữ gìn sức khoẻ nhé!" Cô thì thầm bên tai cậu, nhìn vết đỏ lan đến tận vành tai, "Đợi tôi trở lại."

Hai tay cậu lỏng lẻo ôm lấy cô, nhưng cô biết cậu đã cố gắng hết sức, cả về thể chất lẫn tinh thần.

"Tùng Vũ, tôi không thể ôm chặt chị..." Cậu nức nở nói, trong âm thanh có sự uỷ khuất, bất lực cùng tự trách, "Vì sao tay của tôi lại không có sức, vì sao tôi không thể ôm chị thật chặt?..."

"Tôi ôm chặt cậu cũng thế thôi." Cô vòng tay ôm lấy eo cậu, đưa bàn tay còn lại ra sau để bảo vệ cánh tay suýt trượt xuống của cậu, vùi mặt vào cổ cậu, "Giờ tôi mới phát hiện cậu đã cao như thế rồi."

"Nếu không phải do chứng xương co quắp của tôi hẳn là tôi còn cao hơn. Ba tôi cao một mét tám mươi tám, mẹ tôi cũng rất cao. Bọn họ đều rất đẹp, chỉ có tôi... Nhưng cao bao nhiêu cũng không quan trọng, có lẽ sau này phần lớn thời gian tôi đều không thể rời khỏi xe lăn..."

"Cậu cũng rất đẹp trai," Tùng Vũ nói, "Ngồi xe lăn cũng rất đẹp trai."

"Xin đừng chụp ảnh chúng tôi." Nam Liệt đột nhiên quay đầu nghiêm túc nói một câu.

Tùng Vũ nhìn qua, thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang giơ máy ảnh lên.

"Xin lỗi đã làm phiền, chỉ là tôi thấy hình ảnh vừa rồi rất cảm động." Thái độ xin lỗi của chàng trai kia rất chân thành, "Nếu hai người không vui tôi có thể xoá ảnh đi."

"Xin hãy xoá đi."

"Không sao."

Nam Liệt và Tùng Vũ đồng thời mở miệng.

Chàng trai trẻ có chút do dự.

Tùng Vũ đỡ Nam Liệt ngồi xuống xe lăn rồi xoay người đi về phía người chụp ảnh: "Cho tôi xem bức ảnh một chút."

Đối phương đưa máy ảnh cho cô. Tùng Vũ nhìn bức ảnh, trong ảnh cái ôm giữa cô và Nam Liệt quả thật rất động lòng người.


"Tôi có thể dùng điện thoại chụp lại được không?" Cô khách khí hỏi.

"Có thể, không thành vấn đề. Cô yên tâm, tôi sẽ không tuỳ tiện đăng lên mạng đâu, tôi chỉ là cảm động nên mới không nhịn được bấm chụp thôi. Nếu cô cần tôi có thể gửi ảnh gốc cho hai người."

"Không cần phiền phức như vậy, tôi chụp một cái là được rồi." Tùng Vũ chụp xong trả lại máy ảnh cho người kia.

"Cảm ơn cô không truy cứu tôi mạo muội, chúc hai người hạnh phúc." Có lẽ người đàn ông đó sợ Tùng Vũ đổi ý nên nói xong liền nhanh chóng rời đi.

"Vì sao không bảo anh ta xoá đi?" Nam Liệt nhìn cô, vẻ mặt khó hiểu và lo lắng.

"Chúng ta cũng không làm gì mờ ám cả, chụp thì chụp thôi. Hơn nữa ảnh cũng không tồi." Cô mỉm cười đưa ảnh chụp trên điện thoại cho cậu xem.

"Chỗ nào không tồi? Khó coi chết đi được..."

"Vậy tôi xoá nhé?" Cô cố ý trêu cậu.

"Ừ, tuỳ chị."

"Tôi không xoá đâu, vất vả lắm mới có một tấm ảnh chụp chung."

Cậu đỏ mặt: "Chị nên đi vào rồi."

Tùng Vũ nhìn thời gian, xác thật nên làm thủ tục rồi.

||||| Truyện đề cử: Ở Trọ Cùng Nhà |||||

Cô không yên tâm để cậu lại một mình ở sảnh sân bay, sau khi gọi điện kêu chú Quý đến đây mới đi đến cửa hải quan.

"A Liệt, nhớ uống thuốc, ngủ ngon, đừng thức khuya vẽ tranh hại thân, thỉnh thoảng nhớ đến tôi, nhưng cũng không được nghĩ nhiều." Cô dặn dò nói, ánh mắt đảo quanh trên người cậu mấy vòng.

"Chị một mình ở nước ngoài mới cần phải chăm sóc tốt bản thân. Tôi... tôi ở nhà chờ chị."

Tùng Vũ liên tục quay đầu lại, vẫy tay tổng cộng ba lần, mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng Nam Liệt nữa mới thôi.

Tháng mười một Tùng Vũ bị tai nạn giao thông, đối phương say rượu lái xe, may mà vẫn còn vài phần tỉnh táo, khi sắp đụng phải cô anh ta đã phanh gấp nhưng vẫn tông vào cô khiến cho cô bị nứt xương cánh tay trái và gãy bắp chân bên trái. May là cô bị thương không quá nghiêm trọng, chỉ là hành động không quá thuận tiện.

Đối phương chịu hoàn toàn trách nhiệm, tiền thuốc men và phí điều dưỡng đều trả rất sảng khoái, Nam Tích Dân nhờ bạn bè địa phương sắp xếp cho cô một hộ lý chuyên nghiệp, sau khi xuất viện tiếp tục đến nhà chăm sóc cô.


Khi gọi video với Nam Liệt cô đã được xuất viện. Tùng Vũ cười nói mình không có chuyện gì nhưng Nam Liệt lại khóc như trẻ con.

"Vì sao không nói cho tôi biết ngay?" Cậu hỏi, "Có phải chị cảm thấy có nói với tôi cũng vô ích, tôi không thể giúp được chị?"

"Cơ thể cậu như vậy, cho dù thay tim cũng không thể chịu được! Không ai có thể làm được, tôi có thể gánh chịu bệnh tim thay cậu được sao?"

"Tôi không nên nói những điều vô nghĩa đó làm phiền chị vào lúc này, rất xin lỗi."

"Thật ra là lúc xảy ra tai nạn tôi rất xấu, không muốn cậu nhìn thấy. Hơn nữa tôi đau muốn chết, cũng không muốn nói chuyện với bất cứ ai." Tùng Vũ nói.

Đây chỉ là một phần sự thật, phần còn lại cô không dám trực tiếp nói với Nam Liệt vì sợ kích thích đến trái tim cậu nên sau khi bàn bạc với cha cậu mới quyết định để Nam Tích Dân tìm cơ hội uyển chuyển nói với Nam Liệt, hơn nữa thời điểm nói cho cậu biết cô cũng đã tĩnh dưỡng được mấy ngày, trạng thái cũng tốt hơn một mới dám gọi video cho cậu để chứng minh thật sự không có chuyện gì. Đến lúc này cho dù Nam Liệt có sốt ruột đau lòng cũng không đến mức tái phát bệnh tim.

"Vậy việc học thì sao?"

"Học kỳ này không nhiều môn lắm, hơn nữa tôi lại bị thương ở tay và chân trái, tay phải không sao, sẽ không ảnh hưởng đến thi cử."

"Phải dưỡng thương cẩn thận nếu không sẽ để lại di chứng."

"Nếu để lại di chứng cậu có ghét bỏ tôi không?"

Cậu lắc đầu.

"Sẽ không."

"Tôi không cho phép." Cậu nói, "Tùng Vũ, đây không phải chuyện đùa, đừng nói bậy."

Cô trịnh trọng gật đầu: "Yên tâm đi, bác sĩ nói tôi còn trẻ, hơn nữa vết thương không nghiêm trọng, nhất định sẽ khỏi hẳn."

Mặc dù trong khoảng thời gian này cô được chuyên gia chăm sóc nhưng chỉ còn cơ thể bên phải linh hoạt đã làm cô cảm nhận được sự bất tiện của tứ chi tàn tật. Nghĩ đến việc mình chỉ tạm thời bị thương, còn Nam Liệt đã sống với cơ thể tàn tật suốt mười tám năm, cô không đành lòng trêu chọc cậu về điều đó. Cậu đã hiểu biết sâu sắc về nó nên không cho phép cơ thể cô có bất cứ sơ suất nào.

Sau khi Tùng Vũ nghỉ ngơi ở nhà một tuần, cô quyết định quay trở lại trường học. Dù chung cư cách trường không xa vì có tàu điện ngầm chạy thẳng nhưng Nam Tích Dân vẫn sắp xếp cho cô một căn phòng khách sạn cao cấp nằm trên cùng con phố với trường cô để cô ở tạm trước khi bình phục. Cô và hộ lý mỗi người một phòng, phòng tắm cũng được cải tạo tiện lợi về mọi mặt.

Ngày đầu tiên sau khi khôi phục đi học lại, lúc trở về khách sạn, mở cửa phòng ra cô lập tức bị bóng người xuất hiện trong phòng làm cho kinh ngạc.

"A Liệt! Sao cậu lại ở đây?"

"Nếu không phải vừa mới lấy được visa tôi đã đến từ lâu rồi." Cậu mỉm cười, giây tiếp theo lại gắt gao nhìn chiếc xe lăn của cô rồi bật khóc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.