Tội Này, Tôi Không Nhận

Chương 145: Tạm dừng



Mặt đất nóng bỏng, cách đám tơ cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ. Cát vàng mênh mông vô bờ.

Động rỗng trên bầu trời nơi này không có côn trùng khổng lồ tranh cướp với nấm, vì bảo toàn “đồ ăn” và lương thực dự trữ trân quý, nấm không hề do dự từ hư vô chui vào sa mạc này.

Nấm vẫn nhồi vào động rỗng như cũ, treo ngược dài đến mặt đất.

Người dị năng nó mang đến giống như quả “cây” khổng lồ này kết ra, phân bố rải rác, được “cành lá” che chở, chủ nhân của nó và lương thực dự trữ hàng đầu đương nhiên ở trung tâm.

Mũ nấm dày che nắng, mặt trời treo trên cồn cát, sa mạc hoang vắng toát vẻ xinh đẹp. Trước đây, cảnh đẹp như vậy duy trì không được bao lâu sẽ biến mất, ban đêm sa mạc rét lạnh sẽ nhanh chóng xuất hiện.

Trong Thế giới Bị Từ Bỏ, hoàng hôn muốn xem bao lâu cũng được.

Người dị năng đang hôn mê dần tỉnh lại, sau khi họ thấy rõ tình hình xung quanh, kinh hoảng muốn thoát khỏi đám tơ. Nấm đâu chịu đồng ý, từng vòng dệt thành túi ngủ nhét người vào trong.

Người dị năng tay chân không thể động, muốn thoát thân chỉ có thể dùng dị năng.

… Đến bao nhiêu đám tơ ăn bấy nhiêu.

Trong sa mạc này, cả chuột đào hầm cũng không có, lương thực dự trữ thông minh chủ động cho ăn, nấm chẳng lẽ còn khách khí sao?

Trong thế giới hư vô, người dị năng cấp S chịu lực tấn công nhiều hơn cấp A.

Khi Lý Phỉ tỉnh lại, đa số “quả” đã thôi giãy dụa, thẳng tắp treo ở đó. Anh theo bản năng tìm kiếm Giản Hoa, phát hiện “túi ngủ” của mình ở bên tay trái Giản Hoa, bên phải là Johnson chỉ lộ mặt, trên gương mặt còn có mấy vết bẩn.

Thái độ của nấm với lương thực dự trữ cực kỳ công bằng, theo độ ngon mà sắp xếp.

Nhìn thấy khoảng cách của Johnson gần như vậy, Lý Phỉ đen mặt.

– Không phải ghen, mà là Giản Hoa hôn mê chưa tỉnh, Johnson coi như vật nguy hiểm ẩn bên người.

Ngón tay Lý Phỉ hơi động, phát hiện dị năng của mình gần như khô kiệt, lúc ấy dung nham phun ra, nhiệt độ đáng sợ trực tiếp hòa tan cơ thể mực ăn thịt người, vụ nổ cũng xảy ra.

Dị năng lửa dán lên dung nham, ngưng kết thành thác lửa, liều mạng dung nhập vào trong tự nhiên, muốn dẫn dung nham đi nơi khác.

Lửa đỏ thẫm, chất lỏng cũng đỏ thẫm.

Vách đá đỏ lên, đám tơ là sản phẩm cụ thể hóa của dị năng, nó sẽ không bị đốt cháy, nhưng sẽ bị uy lực mạnh mẽ phá hủy.

Nấm thành từng mảng bong ra, biến mất trong biển lửa, chúng từng mọc tràn lan, khiến nhà đá và đường hầm trông như nấm dựng thành. Khi chúng tan biến, hang động bắt đầu sụp đổ… Giống như toàn bộ thế giới biến mất trước mắt Lý Phỉ.

Bốn phía đều là lửa, bện thành khung cảnh khủng bố vặn vẹo.

Trừ lần thức tỉnh đó, Lý Phỉ chưa từng cạn kiệt dị năng lửa như vậy, phạm vi bao trùm không khác biệt, có thể rõ ràng cảm thấy lực lượng mạnh mẽ thuộc về chính mình, nhưng mà không ngăn được dung nham cuộn trào mãnh liệt.

Mạnh mẽ như thế, lại vô lực như thế.

Trước thiên nhiên, người dị năng cấp cao chỉ là mấy con thiêu thân giãy dụa, cuối cùng, lực lượng hao hết, vẫn sẽ chết.

Lý Phỉ cố sức khống chế dị năng, tìm ra một con đường sống, nấm lần lượt bị hủy diệt, “trường” trở thành bức tường cuối cùng, toàn bộ lực nổ tập trung vào phía trên.

Lốc xoáy mượn lực của khí nổ, cuốn họ ra ngoài.

Cuối cùng, Giản Hoa trong vài giây, để nấm theo động rỗng mang họ vào hư không.

Lý Phỉ nhìn Johnson mà tâm trạng phức tạp. Đây là lần thứ hai, ở nước Mỹ cũng vậy – cấp A và cấp S, thiếu bất cứ một ai, cũng sẽ không thể chống đỡ được thảm họa.

“Khụ khụ.” Thiếu niên nhân vật chính tỉnh.

Nó mờ mịt nhìn xung quanh, cử động hai cánh tay, niềm vui khi còn sống khiến nó cười lớn.

Sau đó nó giương mắt lên thì thấy gương mặt nhìn không ra vẻ mặt của Lý Phỉ.

Johnson:…

Cảm giác nguy hiểm chạy dọc theo sống lưng, Johnson hơi run rẩy, nhưng không dời ánh mắt đi, cố gắng giữ bình tĩnh, nó còn nhớ rõ kẻ địch ghê tởm lại đáng sợ kia.

“Bỏ Cạp Đỏ còn sống sao?”

“Gã chết rồi.” Lý Phỉ nói đơn giản.

Johnson mở to hai mắt, nụ cười càng tươi hơn: “Really?”

“Thật.” Lần này người trả lời là Cảnh Điền, tóc hắn bị đốt sạch, trán còn bị xước da do va vào đá. Vị trí của hắn cách không xa, vừa vặn nghe được đối thoại của bọn họ.

Vệ sĩ làm hết phận sự, lập tức thay Lý Phỉ nói chuyện cùng Johnson.

Bỏ Cạp Đỏ vì tránh vụ nổ mà trốn vào thế giới Nhện khổng lồ, không ngờ rằng vỏ trái đất ở bên kia di chuyển. Núi lửa phun trào, nghênh đón Bọ Cạp Đỏ là hang đá cuồn cuộn nước sôi, sau đó là dung nham.

Không gian Bỏ Cạp Đỏ trốn có thể ngăn được tấn công, ngăn cách hoàn cảnh bên ngoài, thế nhưng bản chất nó vẫn là do dị năng tạo thành, giống như nấm mọc lan tràn lại biến mất trong dung nham. Bọ Cạp Đỏ có thể ngăn cản được bao lâu?

Mười giây? Hay nửa phút?

Nếu gã không đi vào, ở bên ngoài còn có thể kéo dài thời gian, nấm mang lương thực dự trữ cũng không phân loại… Kết quả, Bọ Cạp Đỏ tự mình đâm đầu vào chỗ chết.

Kết cục cực kỳ trùng hợp này, khiến tâm trạng Cảnh Điền rất phức tạp, vừa tiếc nuối vì không thể thoải mái đánh chết tên điên kia, lại vừa cảm thấy đây là uy lực của “số phận”.

Giản Hoa còn chưa tỉnh, cậu như mất sức, lại như bị nhiệt độ sa mạc ảnh hưởng, má đỏ bừng.

Trong lòng Lý Phỉ chợt nghĩ tới một suy đoán không tốt.

“Cảnh Điền, anh cảm thấy cơ thể thế nào?” Lý Phỉ khàn giọng hỏi.

“Tay chân đau đớn, không có sức, đầu hơi choáng.” Cảnh Điền trả lời theo bản năng, chần chừ hai giây lại bỏ thêm một câu, “Hơi giống như phát sốt.”

Mỗi một câu hắn nói, tim Lý Phỉ cũng chìm xuống vài phần.

Má Johnson cũng đỏ ửng, không giống như là thẹn thùng, môi nó trắng bệch, trán toát mồ hôi.

“Dịch bệnh.”

Nghe được hai chữ này, khuôn mặt liệt của Cảnh Điền cũng phải vặn vẹo.

Cảnh tượng nước đen xác thối đáng sợ còn rành rành trước mắt, bị lây nhiễm dịch bệnh, cũng không phải chuyện bất ngờ gì.

“Nấm không chịu thả mọi người, có liên quan đến tiềm thức của Giản Hoa, em ấy…” Lý Phỉ không nói nên lời.

Trong bốn người, chỉ có anh còn không xuất hiện triệu chứng.

Mắt quỷ nhìn thấy có một nửa người dị năng cấp A treo trên khóm nấm phía xa cũng xuất hiện triệu chứng. Theo lý, hiện giờ cần nhanh chóng cứu trị cộng thêm cách ly người bệnh, thế nhưng nơi này không có bác sĩ, không có thuốc, bốn phía một mảnh cát vàng.

May mắn người dị năng cấp A còn lại cũng không nhiều, chỉ khoảng hơn mười người.

Trong đó có Rosemary, cô đau đầu vô cùng, muốn nôn mà lại không được, cả người choáng váng, phản ứng giống như lần tiêm vacxin phòng bệnh, sau đó lại bị bệnh nặng trước đây.

Khó chịu nói không nên lời, trước mắt biến đen, liều mạng ho khan.

Cứ mê man như vậy qua một thời gian, Rosemary đói tỉnh, cô phát hiện mình không tiếp tục bị treo, mà nằm ở sau cồn cát cản gió, nhiệt độ của cát nơi này không cao.

Tuy cơ thể vẫn rất yếu, nhưng đầu óc cô cực kỳ tỉnh táo.

– Cô tránh được một kiếp, nằm trong ngực Tử Thần mà còn sống.

Rosemary muốn khóc rống, lại không ra nước mắt.

Động tĩnh của cô khiến người khác chú ý, có người đến nâng cô dậy, dùng cốc gỗ, cho cô uống nước.

Nước có cảm giác rất lạ, không phải có vị gì, mà là vì không có bất cứ đặc điểm nào của nước, không giống nước khoáng, không giống nước cất, không có đặc điểm của bất kỳ loại nước nào. Nước như vậy khi uống vào sẽ không vì tinh khiết mà khiến người ta thấy thoải mái, ngược lại còn có chút bài xích.

Loại bài xích này là do dị năng tạo thành, vì chút nước này là người dị năng Nước tạo ra.

Rosemary mở miệng thở phì phò, khiến khí nóng tiến vào buồng phổi cô, cô lại không nhịn được ho khan.

Sau đó, cánh tay cô bị một bàn tay phủ đầy nếp nhăn đè lại, mấy ngón tay đặt trên cổ tay cô. Rosemary giật mình, cô suýt thì muốn hất tay ra.

Khi thấy rõ người, con ngươi Rosemary co rút, chạy trốn theo bản năng.

Người nọ cũng không đuổi theo không buông, ông gật đầu với người ở hướng khác: “Hô hấp cô ấy rất ổn, tim đập mạnh, buồng phổi cũng không có âm thanh lạ. Nếu cô ấy không muốn, bắt mạch thôi cũng được, tôi không phải trung y nên cũng không biết rõ lắm.”

“Ông Trình vất vả rồi.” Cảnh Điền liếc nhìn Rosemary.

Tóc vàng mắt xanh, người dị năng Lửa, hắn đã mơ hồ đoán ra thân phận của Rosemary.

Về phần nhân vật chính trong số phận chắc chắn sẽ kết hôn với Rosemary, đang vội vàng ở một bên khác, hoàn toàn vòng quanh Rosemary để đi. Đôi chị em này có bề ngoài giống nhau, Johnson từng gặp Jennifer, thấy gương mặt Rosemary đã biết thân phận của cô.

Sau cồn cát đốt một đống lửa trại.

Trên mặt cát phía xa có bốn túi to do đám tơ bện thành. Lần này không giống túi ngủ, vì kín đến mức cả không khí cũng không lọt qua.

“Đó là những người không qua khỏi, Thượng Đế phù hộ họ tiến vào Thiên Đường.” Người dị năng Thực vật cho Rosemary uống nước lúc trước, giải thích.

“Dịch bệnh?” Cả người Rosemary rét run.

“…Nghe nói chúng ta bị nấm thôn phệ trói lấy, đi sang thế giới bên cạnh, còn là đi dạo bên ngoài vũ trụ. Chỗ đó, người cấp A trở xuống không thể sinh tồn, sẽ bị sức mạnh vô hình đánh tan, vi khuẩn đối nghịch với cơ thể chúng ta cũng bị chết hơn nửa.”

Còn lại, chỉ lây nhiễm một ít, giống như vacxin phòng bệnh thô sơ, không đảm bảo an toàn vậy, đa số người đều qua khỏi, rất ít người chết.

“Quỷ Lửa đâu?”

“Ở bên kia, ở cùng Kẻ Cắn Nuốt, nghe nói anh ta không bị bệnh, dị năng Lửa cấp S đúng là lợi hại.” Người nói chuyện dùng giọng điệu hâm mộ.

Rosemary vẫn còn hơi lơ đễnh, cồn cát gần đây như trở thành doanh trại cho người gặp nạn.

Không có nồi, trên lửa trại chỉ có xương xiên thịt để nướng.

– Thịt chuột đào hầm, mùi vị không ngon lắm.

Cảnh tượng bỗng nhiên hòa bình, không lại tranh đấu này, khiến Rosemary cảm thấy xấu hổ.

Khi cô lết cơ thể suy yếu đi, được người dị năng khác “tốt bụng” chỉ điểm. Rosemary trừng mắt nhìn  vị cứu tinh bộ dáng thiếu niên, sắc mặt thay đổi liên tục.

Như củi khô, không phải tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô!

Chẳng lẽ không phát triển? Johnson không phải đã mười lăm tuổi sao? Chiều cao của nó còn không đến ngực thành viên đội bóng bầu dục trung học ở Mỹ, thấp hơn Rosemary một cái đầu.

“…”

Rosemary bị đả kích, chị Jennifer lại vì dạng nhân vật chính này, lo lắng hai chị em mâu thuẫn, mà để lại một bức thư rồi chạy đi làm lính đánh thuê ở Trung Đông, cuối cùng chết mất xác ở Thổ Nhĩ Kỳ?

Cô lảo đảo trở về.

Kết quả choáng đầu hoa mắt là đi nhầm hướng, vấp phải nấm ngã xuống đất.

Lý Phỉ không có ấn tượng tốt với những người dị năng cấp A này, chỉ là mỗi người bị dịch bệnh lây nhiễm với mực độ nặng nhẹ khác nhau, ông Trình nói có thể giữ lại trị quan sát. Vì Giản Hoa mau bình phục, Lý Phỉ nhịn.

Cuối cùng, sau ba ngày, đa số mọi người bao gồm cả Giản Hoa đều bắt đầu khỏi hẳn.  Triệu chứng của Giản Hoa giảm, chỉ phát sốt, cũng không nôn mửa. Có mấy người sau vài ngày thì ho khan hộc máu, không qua khỏi.

Giờ có người tới gần khu vực dùng nấm ghi rõ “Khu cấm” này, Lý Phỉ lạnh lùng nhìn cô.

Rosemary ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn tư thế của Lý Phỉ và Giản Hoa.

– Ma Âm cô từng gặp, người bên cạnh Lý Phỉ cũng không giống Gấu lớn, thế thì chỉ còn Kẻ Cắn Nuốt.

Họ nằm trong khóm nấm, Giản Hoa kéo mạnh người về phía ngực mình, hai tay vòng quanh. Đây là hành động theo bản năng của cậu sau khi mê man, cậu cảm thấy bất an. Lý Phỉ không dám kinh động cậu, nhưng tư thế này trong mắt mọi người xung quanh, ý nghĩa không giống nhau.

Quỷ Lửa không phải là cấp dưới của Kẻ Cắn Nuốt sao? Chẳng lẽ Boss Hắc Uyên còn ngủ với nhân viên cấp cao trong tổ chức? Ngay cả cấp S cũng không bỏ qua?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.