Đám tơ trắng mềm đang yên lặng bất động, bỗng bật lên.
Trường quay rất rộng nên dù chúng chậm rãi phát triển được bảy ngày, thì khi không còn tàng hình cũng không khiến ai chú ý.
Cho dù có hiện lên hết, trong mắt người cũng chỉ là ánh đèn bỗng tối đi (do bị che lại), một lớp bụi phủ lên phông nền xanh, trên mép thùng có mấy vệt trắng là lạ…
Giản Hoa đứng trong đám người, vươn tay ra theo bản năng như muốn tựa vào cái gì đó, vì cậu thấy mọi vật trước mắt đều đang lung lay, như là có động đất.
Liếc qua Lý Phỉ mới thấy vẻ mặt người kia cũng nghiêm túc giống cậu.
Thế giới Bị Từ Bỏ xuất hiện?Biên tập: Di
Người trong trường quay vẫn giữ tư thế ngẩng đầu nhìn đèn. Thời gian ngưng lại, nhưng đồ vật cũng không rung chuyển mạnh lắm. Lần trước là cảnh tượng trời sụp đất nứt, mọi vật xung quanh đều biến thành tàn ảnh, lần này cả trường quay chỉ lắc lư như quả lắc trong đồng hồ.
Lý Phỉ tỉnh táo lại rất nhanh, anh muốn đi tìm Giản Hoa, nhưng bỗng dừng bước.
Đồng thời, Giản Hoa cũng giơ tay làm động tác ngăn lại với anh.
Vì họ để ý đến tiếng động khác lạ xuất hiện bên tai – âm thanh kéo dài kèm theo tiếng ồn, nghe như băng cát-sét. Âm thanh lúc to lúc bé lại có sự trùng lặp kỳ diệu với tần suất rung chuyển của trường quay.Biên tập: Di
Động tác của mọi người không dừng lại hoàn toàn, như thước phim quay chậm lại vô số lần.
“Điểm trùng lặp không ổn định?” Lý Phỉ lầm bẩm, anh có thể nhìn thấy vật chất màu đen như đám khói không ngừng cố gắng hợp lại với trường quay. Khi khói đen biến mất, mọi người có xu hướng hoạt động trở lại. Sau khi chúng bị một sức mạnh vô hình hút đi, gần đó bỗng có tiếng nứt vỡ.Biên tập: Di
Chỉ có đám tơ rải rộng khắp trường quay là không chịu ảnh hưởng gì, hào hứng vội vàng đâm về phía đám khói đen tập trung.
Giản Hoa không thấy được, nhưng cậu phát hiện hướng đi khác lạ của đám tơ.
“Không ổn!” Giản Hoa nhắc nhở. Nấm chỉ có hứng thú với hai thứ: Người dị năng và quái vật.
Cái kiểu nhảy nhót lúc này, là động tác trước khi đi săn. Còn Giản Hoa sao biết được thì – mỗi lần đám tơ ở gần Lý Phỉ đều có phản ứng này. Dù chủ nhân là Giản Hoa có suy nghĩ rõ ràng, không để đám tơ đi cắn nuốt, nhưng mấy sợi tơ vẫn không kìm được mà nảy lên hai ba cái.
Vật chất đen di chuyển không có quy luật, ngay cả Lý Phỉ cũng không nhìn ra được bí mật trong đó. Đám tơ rất bình tĩnh, chúng quanh quẩn gần vật chất đen một lúc, rồi như nhận ra điểm yếu của nó, vội tập trung lại, sau đó cố hết sức “đào thủng” vật chất đen, khiến cho vật chất đen vốn rất chắc chắn lại bị đào ra cái hố lớn.Biên tập: Di
“Dị năng của cậu đang mở Thế giới Bị Từ Bỏ.” Lý Phỉ kinh ngạc.
Giản Hoa không nhìn thấy vật chất đen, nhưng cậu thấy được bộ dạng “chăm chỉ làm việc” của đám tơ. Khi Giản Hoa nghe thấy thì sắc mặt lập tức thay đổi, cố sức dùng ý nghĩ khống chế đám tơ trắng mềm không yên ổn lùi ra sau: cái Thế giới Bị Từ Bỏ toàn quái vật đấy có gì hay mà đi!Biên tập: Di
Đám tơ không vui.daovadao.
Không vui vì nơi thơm mùi đồ ăn đang ở ngay trước mắt, mà chủ nhân lại muốn đóng cánh cửa nó vừa mở ra!
Sau hai phút giãy dụa, đám tơ mới miễn cưỡng nghe lời Giản Hoa, nhưng nó không về “tay” không. Lý Phỉ trơ mắt nhìn bóng người xuất hiện trong hố đen, một đám tơ mạnh bạo lôi một người ra.
Đồng thời, vật chất đen lơ lửng ở gần đó, cũng nhanh chóng chảy về phía hố đen, giống như giọt nước còn đọng lại trong bồn rửa mặt chảy về chỗ thoát nước.
Biên độ rung chuyển giảm dần, tiếng động bên tai lại trở nên rõ ràng.
Lý Phỉ căng thẳng, hiện tượng kỳ lạ biến mất, thế giới thực trở lại, nghĩa là tất cả mọi người sẽ nhìn thấy đám tơ, và…
Giờ mở mồm nhắc thì không kịp, may mà Giản Hoa không cần người khác nhắc. Việc Lý Phỉ thấy, cậu có thể tự suy luận ra dựa vào những đặc điểm khác.
– Đám tơ kéo theo chiến lợi phẩm của nó, lại đổi hướng bay về bên Giản Hoa.
Vừa kiểm soát để đám tơ đổi màu, tàng hình xong, hầu hết âm thanh đã rót mạnh vào tai Giản Hoa.
Tiếng mắng giận dữ của đạo diễn Lỗ với tổ đạo cụ còn chưa ra khỏi mồm, chỉ mới phát ra âm đầu tiên.
Nhân viên đoàn phim đang ngẩn đầu nhìn đèn bỗng tối đi, trong đầu lại hiện ra suy nghĩ “Gì đây, đèn có sao đâu. Vẫn sáng mà đâu có tắt”.
“A!”Biên tập: Didaovadao.wordpress.
Một khuôn mặt loang lổ máu treo trước mặt diễn viên nam số ba.
Gã hét lên đầy sợ hãi, như bùn nhão ngã ngồi xuống đất, cả người run rẩy ngửa ra sau, cố sức dùng tay giật lùi.Biên tập: Di
Tiếng hét thứ hai đến từ tiểu Thiên Vương. Nghe tiếng thoát ra từ cổ họng là biết cậu ta thuộc phái thực lực, là nam ca sĩ, cao âm có thể dễ dàng lên tới hai quãng tám.
Lý Phỉ nhìn Giản Hoa, người kia lặng lẽ rút lại đám tơ đã tàng hình.
Trước mặt bao người, thân xác đầy máu, hai tay hai chân buông thõng, cứ như bị một bàn tay vô hình điều khiển, đầu tiên là chân chạm đất, sau đó toàn bộ cơ thể mềm nhũn ngã xuống chỗ nam số ba vừa đứng, không còn nhúc nhích.
Tiếng loa điện rơi xuống từ tay phó đạo diễn còn to hơn nó.
Việc này có thể so với hình ảnh trên phim ma. Sau mấy giây im ắng, toàn bộ trường quay vang lên từng tiếng hét sợ hãi.
Vừa rồi còn đang quay phim, nhiều diễn viên đứng trước ống kính như thế, còn tận hơn hai mươi con mắt nhìn cảnh vừa quay, sao lại dư ra một người, còn xuất hiện bằng cách quỷ dị như thế?
Là người hay ma quỷ?
Còn sống hay đã chết?Biên tập: Di
Nỗi sợ hãi quấn chặt trái tim mọi người, không phân biệt nam nữ.
Không bị dọa đến ngu người, không điều khiển được tay chân, thì chính là sợ hãi gào thét chạy về phía sau.Biên tập: Di
Còn việc vấp phải dây điện, va vào người khác, đụng ngã máy quay… Bất chấp tất!
Quay phim là người đầu tiên tỉnh táo lại, ông đau lòng nhào qua ôm lấy máy quay bị đụng ngã. Đạo diễn Lỗ thở dốc, chộp loa điện dưới đất lên, giận dữ quát: “Đủ rồi!”
Trường quay rất rộng. Hỗn loạn ở nơi này thu hút sự chú ý của nhân viên khác.
Người đang vội vã chạy trốn, trong đầu đều trống rỗng, nghe thấy tiếng đạo diễn Lỗ cảnh cáo, họ theo bản năng dừng bước, nhưng tim vẫn như muốn nhảy ra ngoài cổ họng.
Lý Phỉ ngã ngồi trên ghế, trợ lý Lâm tê liệt ngã bên chân anh. Hai người đều là bộ dạng sợ hãi quá độ. Nhìn qua còn giống như trợ lý Lâm chặn đường của Lý Phỉ, khiến Lý Phỉ lùi về vài bước, rồi vấp phải chân ghế. Biên tập: Di
Trong mấy diễn viên tiếp xúc gần với “xác người lơ lửng”, nữ phụ lảo đảo, ngã xuống đất.
Nam số ba há hốc miệng, trong cổ họng thoát ra tiếng hồng hộc, cả khuôn mặt méo mó như vừa bị người đấm một cú. Gã dùng mông và cánh tay giật lùi lại, như quên mất cách đi, không biết bò, chỉ biết cách di chuyển như vậy.
Phó đạo diễn La không hiểu tình huống, chạy tới, suýt nữa bị bộ dạng của nam số ba chọc cười.
Nam số ba giật lùi, bỗng thấy tay ươn ướt, gã như bị điện giật rụt tay về, giơ lên nhìn, thấy rõ chất lỏng màu đỏ sền sệt dính trên tay.
Trên mặt đất là một vũng máu chảy ra từ trên người người kia.
Bước chân của tiểu Thiên Vương lảo đảo, không cẩn thận đụng vào Giản Hoa. Giản Hoa hiểu chuyện giả vờ đang thay đồ thì nhũn chân. Mấy diễn viên còn lại cũng lảo đảo, sắc mặt trắng bệch.
“Thế nào mà, sao lại thế này?” Phó đạo diễn La nghẹn lời.
Đoàn làm phim xảy ra sự cố? Nhưng cảnh này không phải cảnh đánh nhau mà, dây thừng cũng không có, người nằm dưới đất là ai?
Mọi người theo bản năng nhìn lên nóc trường quay, không có gì mà.
Đạo diễn Lỗ đen mặt, sải bước qua, dùng loa điện tham dò “xác người rơi xuống chết”, cơ thể bị đẩy, lộ ra nửa bên mặt. Bộ dạng loang lổ máu lại khiến vài tiếng hít khí lạnh vang lên trong trường quay.
Dưới ánh mắt của mọi người trong đoàn làm phim, đạo diễn Lỗ cắn răng, đưa tay sờ soạng…
“Gọi xe cứu thương! Còn hơi thở!”
Cơ thể không lạnh, cứng ngắc mà máu còn có độ ấm.
Mấy nhân viên không thấy “kiểu rơi quỷ dị” đi đến, xé vải lau khô mặt người bị thương nặng. Sau khi châu đầu ghé tai một lúc, mới xác định đây là người lạ, chưa ai từng gặp qua.
Đoàn làm phim bí mật quay, không có giấy chứng minh công tác thì không vào được chứ đừng nói xuất hiện theo cách này. Biên tập: Di
Phó đạo diễn xem lại đoạn phim quay lúc ấy, suýt thì bị bệnh tim. Họ là đoàn làm phim thương mại, sao giữa đường lại xuất hiện sự kiện ma quỷ thế này?
Không ai dám lại gần, mấy diễn viên, từng người từng người một được dìu ra.
Giản Hoa cúi đầu, lảo đảo đi theo sau người khác.
Cậu không tìm Lý Phỉ, vì cậu thấy có nhân viên đoàn phim trộm quay lại hiện trường.
Đạo diễn và giám chế phim vốn phải đứng ra ngăn lại hành vi này, giờ còn đang mơ hồ không biết chuyện gì. Bình thường khi đoàn phim xảy ra sự cố nhỏ nào, còn nháo nhào hết cả lên nói chi là chuyện vừa xảy ra.Biên tập: Di
“Gọi cho cảnh sát đi.” Đạo diễn Lỗ ném loa điện xuống, quyết đoán nói.
Lý Phỉ “nhìn” thân thể người nằm bất động kia dần trở nên trống rỗng, không khác gì rương gỗ bên cạnh.
Thức tế là, trước khi bị đám tơ lôi ra từ Thế giới Bị Từ Bỏ, người này đã bị thương tổn đến tính mạng. Nơi nguồn sống sói mòn rất rõ, một chỗ ở huyệt Thái Dương bên phải, một chỗ ở giữa ngực và bụng.
Lý Phỉ mở mắt ra, tìm kiếm Giản Hoa trong đám người.
Lúc này, bác sĩ của đoàn phim mới đến, vội vàng cúi đầu nhìn, rồi bị miệng vết thương ghê người do động vật tấn công tạo thành dọa sợ. Xương sườn như bị đứt một đoạn, chỗ nào cũng đầy vết cào, máu chảy đầm đìa.
“Anh ta có thể sẽ không cần xe cứu thương!”
Bác sĩ đoàn phim khó khăn nói, vẻ mặt ông khó hiểu lại cựu kỳ tức giận: “Bộ phim này dùng diễn viên động vật à? Vết thương không phải chỉ do một loại động vật tạo thành. Hơn nữa thời gian anh ta mê man ngất xỉu cũng rất lâu rồi, hơn nửa tiếng! Mấy người rốt cuộc đang làm cái gì?”
“…”Biên tập:Di
Mặt mọi người trong trường quanh vừa trắng vừa xanh.
“Động vật nào? Ngay cả biệt thự nhân vật chính ở cũng dùng hiệu ứng đặc biệt thì tôi tìm đâu ra diễn viên động vật hả?” Đạo diễn Lỗ nổi giận.
Trợ lý quay phim đứng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Hay là xuyên qua không gian?”
“Đừng nói lời ngu ngốc nữa!”
“Không phải… Anh ta rốt cuộc là từ đâu đến? Giờ đang ban ngày ban mặt, lấy đâu ra ma quỷ!” Trợ lý quay phim không phục, cãi lại.
Trong trường quay lại im lặng, nam số ba vừa thở ra lại trợn trắng mắt, ngất xỉu.
Giản Hoa đứng trong đám người, cả người đều không tốt.
Đám tơ lại trải rộng ra khắp vách tường và mặt đất. Nó tàng hình nhưng chỉ là đổi màu sắc theo bối cảnh, chứ không biến mất thật sự. Đám tơ sao mà kéo được một người sắp chết, lại không dính tý máu nào? Mấy vết máu kia đi đâu rồi?
Giản Hoa thấy đám tơ đang nhanh chóng phát triển, trong lòng không thoải mái.
– Lý Phỉ chắc chắn đã nhìn thấy hết, anh sẽ nghĩ gì đây? Giản Hoa bỗng thấy lo lắng không sao giải thích được.