Tội Này, Tôi Không Nhận

Chương 70: Trù nghệ



Sau khi làm lao công phòng hòa nhạc, người tuần tra trên đường cái, Dương Siêu bắt đầu công việc người làm vườn nấm, xử lý xác khỉ tay dài mà nấm thôn phệ ăn còn thừa.

Đi trong khu rừng nung núc nấm, mũ nấm đầy đặn dán lên cánh tay và cơ thể, mềm mại hơn cả sô pha, nhưng cùng với sự thoải mái là sự nguy hiểm của chúng.

So với Dương Siêu đang nơm nớp lo sợ, Lý Phỉ rất thong dong đi trong rừng nấm. Dù đôi khi đám tơ sẽ quấn lên cánh tay, thắt lưng anh, mũ nấm khi không vui sẽ chắn kín đường đi, bắt người đi đường vòng.

Dương Siêu cũng được trải nghiệm, bị đám tơ trói chặt đến xanh cả mặt.

Nấm buông cậu ta ra rất nhanh, rồi đi “thử” Lý Phỉ. Dương Siêu nhân lúc này lôi xác khỉ tay dài dưới thân nấm ra. Cậu ta tưởng Lý Phỉ đi vào cùng cậu ta là để “thu hút” nấm, nên không dám làm mất thời gian, chạy đến chạy đi nhanh như gió. Lý Phỉ quay đầu lại thì phát hiện chỉ qua mấy phút mà phía sau đã không còn gì.

“…”whotakethistranslationwithoutpermissionisadog

Năng suất làm việc như thế này, chắc nấm cũng phải hài lòng mà cho Dương Siêu điểm cao nhỉ?

“Không cần nhiều như thế, ăn không hết.” Lý Phỉ nhắc Dương Siêu.

Cậu ta nghe thấy thế mới ngồi xuống ven đường thở dốc, nhìn chiến lợi phẩm chất cao thành một đống, cậu ta vừa vui vừa buồn.

Việc không đủ đồ ăn cậu ta đã đoán được, mấy ngày nay ăn bánh quy, chỉ là đồ ăn vặt. Hai ngày Dương Siêu ăn năm túi, không đói chết nhưng cũng không đủ no, mà một thùng bánh quy thì có được là bao? Cứ như vậy cũng không phải là cách.

Lần trước khi cậu ta vào Thế giới Bị Từ Bỏ cũng từng ăn thịt khỉ tay dài rồi. Dùng một cái móc thật dài kéo hơn nửa đoạn cánh tay của khỉ tay dài trong đám nấm ra, cắt không được bao nhiêu thịt, lại còn cứng đến nỗi cắn không nổi. Sau khi ăn xong, Dương Siêu bị đau răng mất ba ngày.

Nhưng vì sống sót…

Vẻ mặt Dương Siêu đau khổ, tìm một con dao để cạo lông, cúi đầu uống một ngụm máu.

Lý Phỉ chưa kịp ngăn, đã thấy Dương Siêu cắt một miếng thịt, nhắm mắt chuẩn bị nhét vào miệng. Cái kiểu dứt khoát kiên định “tôi có chết cũng không nôn ra” này khiến người ta phì cười.

“Chờ đã.”

Dương Siêu ngơ ngác quay đầu, sau đó vỗ đầu, đưa miếng thịt kia ra: “Anh Lý, anh ăn trước.”

Lý Phỉ nhìn chằm chằm Dương Siêu, thông minh có thừa, mưu trí không đủ, không biết đường mở rộng tư duy, liên hệ với thực tế.

“Cậu quên dị năng của tôi là gì à?”

“…” Dương Siêu đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó hai mắt mở to, niềm vui sướng vô tận tràn ra từ trong ánh mắt cậu ta, nhanh chóng lan lên khuôn mặt, lên khóe miệng, cuối cùng Dương Siêu như trầm mình vào trong vui sướng như điên.

Dị năng hệ lửa!

Người dị năng hệ lửa cấp cao! Có thịt chín ăn!!

Không chờ Lý Phỉ nói, Dương Siêu đã nhảy dựng lên, chạy đến một cửa hàng lớn. Mười phút sau, cậu ta mang ra một rổ mua sắm đựng hai túi ni lông xanh, một túi gồm que xiên inox chuyên dụng cho đồ nướng, tiêu, muối, bột gừng, còn một túi là vỉ nướng chuyên dụng.

“…”

Mặc dù ở Thế giới Bị Từ Bỏ, mọi người không cần trả tiền, thấy căn nhà nào là chạy vào cầm quần áo mặc luôn, nhưng cái kiểu chuẩn bị nướng thịt ăn dã ngoại này rất quá đáng!

Lý Phỉ ngẩng đầu nhìn tên cửa hàng lớn, Dương Siêu đã bắt đầu dùng muối xát thịt.

“Thứ gì không phải cậu mang theo vào Thế giới Bị Từ Bỏ, thì dùng cũng không có tác dụng đâu…”

“Không sát khuẩn thì có cảm giác không tốt lắm.” Dương Siêu cặm cụi làm.

“Cứ xát muối như thế, thì lúc ăn xong, về lại thế giới thực, cậu sẽ có cảm giác mình sắp bị mặn chết.” Lý Phỉ vung tay lên, chai gia vị lại bay về rổ mua sắm.

“Cái này cũng không cần.”

Hộp vỉ nướng inox mới tinh còn chưa mở ra đã bị trả về.

“Có cái này là đủ rồi.” Cuối cùng Lý Phỉ chỉ lấy que xiên nướng.

Dương Siêu đành phải xách rổ về cửa hàng.

Lòng tràn đầy mong chờ có thể ăn được thịt nướng chín, kết quả chờ đợi của Dương Siêu là mười mấy cục than cháy khét. Lý Phỉ không kịp hủy thi diệt tích, trông đã biết là sát thủ phòng bếp. Anh cũng không xấu hổ, thong dong nói với Dương Siêu: “Tiếp tục xiên đi.”

Người dị năng hệ lửa cấp S, trình độ kiểm soát dị năng rất cao – cũng không có nghĩa là, lần đầu tiên ra tay đã có thể làm ra thịt nướng.

Dương Siêu: “…”

Yên lặng cắt thịt, tiếp tục xiên vào, lần này Dương Siêu thấy một ngọn lửa bay giữa không trung, mấy que xiên nướng treo ở trên chuyển động, tốc độ đều đều, lửa cũng không to lắm, nhưng trông rất thành thục.

Nhớ đến đống thịt lần trước, Dương Siêu cảm thấy là do thịt có vấn đề, chứ chẳng liên quan gì đến kỹ thuật của Lý Phỉ.

Thịt từ từ chuyển màu, mười phút sau chuyển hẳn sang màu đen, không có mùi thịt chín chỉ có mùi khói khét.

Dương Siêu khó khăn nói: “Anh Lý, em nghĩ là nướng được một nửa thì phải cắt mấy dao lên miếng thịt…”

Đề nghị này nghe không sai.

Lần thí nghiệm thứ ba, bên cạnh ngọn lửa có thêm một con dao, thường bay qua bay lại giữa khối thịt, lần này rốt cuộc có mùi thịt bay ra, nhưng mùi khét càng nồng hơn.

Dương Siêu không chờ Lý Phỉ mở miệng, đã yên lặng bắt đầu xiên xiên thịt thứ tư.

***

“Mùi gì vậy?” Giản Hoa hít một hơi thật sâu, vẻ mặt nghi hoặc.

Đi qua dòng xe cộ chen chúc, thấy nấm mọc đầy đất, Giản Hoa biết ngay là từng có quái vật đến.

Có mùi kỳ lạ, Giản Hoa cũng biết lý do là gì. Đây là ngày thứ năm họ ở Thế giới Bị Từ Bỏ, phần lớn đồ ăn nước uống họ mang vào đã sắp hết, xác quái vật sẽ thành nguồn lương thực mới. So với những người khác chỉ có thể ăn sống, có dị năng hệ lửa ít nhất cũng có thể ăn chín.

– Sau khi nhìn thấy một đống da lông xương khỉ xếp cạnh Dương Siêu hai mắt đờ đẫn, và một đống than đen bên cạnh Lý Phỉ, Giản Hoa cảm thấy mình có khi phải nuốt lại câu nói kia rồi.

Biết chơi lửa thì có ích gì ngay cả thịt cũng không nướng được!

“Anh Lý, đây hai cơ hội cuối cùng.” Dương Siêu trong lòng run sợ, nhắc nhở.

Cậu ta cảm thấy thịt sống ăn cũng được, ít nhất thì vẫn có thể ăn.

Giản Hoa càng đến gần, mùi khét càng nồng, cậu không thể chịu đựng được nữa, hỏi: “Hai người đã nướng bao lâu rồi?”

Lý Phỉ đang hết sức chăm chú, suy nghỉ cẩn thận mối liên hệ giữa lửa và thịt, lần sực tỉnh này, anh mới phát hiện khóm nấm đã được xử lý sạch sẽ, trong phạm vi tầm nhìn đã không còn xác tay chân khỉ tay dài, mà da lông chất bên cạnh Dương Siêu đã ít nhất một mét.

“Đến khi học được cách nướng chín thì thôi.” Lý Phỉ giải thích hàm súc.

Lần này họ bị nhốt ở Thế giới Bị Từ Bỏ năm ngày, lần sau thì sao? Nếu là mười ngày, một tháng, thì phải làm thế nào?

Nếu không làm được việc này, Lý Phỉ nghĩ sau này mình đi ra ngoài không thể chạy Porsche Cayenne được nữa mà phải chạy xe tải.

Mặt Giản Hoa không hề thay đổi, hỏi: “Vậy anh nướng chín chưa?”

“…” Mới học được một cách làm khét thịt khỉ nướng thôi.

Lý Phỉ dời mắt, hiếm hoi lắm mới lộ ra dấu vết chột dạ. Giản Hoa thở dài trong lòng, nếu Lý Phỉ không phải bạn cậu, thì cậu đã chẳng thèm khuyên: “Dù anh có thể nướng chín thịt thì sao, dạ dày của anh ăn được mấy thứ này à?”

Rõ ràng ngay cả quán mì hồn đồn sủi cảo bánh bao ở cổng bệnh viện cũng không ăn được!

Một câu của Giản Hoa đã chọc trúng tử huyệt, Lý Phỉ đơ ra một giây, thịt trên xiên lại bị nướng khét.

“Tôi không ăn được, nhưng có người ăn được.” Lý Phỉ vẫn giữ bình tĩnh, trả lời, chuyển đề tài sang chỗ Dương Siêu, “Đồ ăn ở Thế giới Bị Từ Bỏ thiếu thốn, muốn hoàn thành mục tiêu của hai ta, thì không thể để người khác chết đói.”

Về phần tính toán ban đầu của anh, muốn học được tay nghề nấu nướng, miễn cho Giản Hoa khi đang đói bụng lại còn phải ra ngoài đối diện với sự lựa chọn khó khăn giữa khỉ và chuột, Lý Phỉ một chữ cũng đều không muốn nói.

“Anh Joe, anh khuyên đi… Thịt thật sự không còn nhiều lắm.” Dương Siêu muốn khóc.

Giản Hoa cố ý giấu tên, Lý Phỉ trước mặt người ngoài gọi tên tiếng Anh của cậu, hoặc “Jody”.

Tuy Dương Siêu không biết hai người này có quan hệ gì, nhưng chuyện này không ngăn cậu ta đoán ra được rằng Giản Hoa cũng là một người dị năng có thực lực rất mạnh. Ở Thế giới Bị Từ Bỏ, kính sợ kẻ mạnh đã là không sai, chứ đừng nói đến việc Giản Hoa và Lý Phỉ có ơn cứu mạng cậu ta.

Dương Siêu mong chờ nhìn đám thịt, muốn nói lại thôi.

Không biết là nhờ sự hi sinh của những xiên thịt trước, khiến kỹ thuật của người nào đó từ lượng biến thành chất, hay là do Giản Hoa kích thích Lý Phỉ, lần này khi xiên thịt rút ra khỏi ngọn lửa, tỏa ra mùi hương đặt biệt của thịt. Bên ngoài khối thịt là mười vết rạch song song chính xác tỉ mỉ, từ trong ra ngoài thịt màu sắc đều rất đẹp còn bóng mỡ.

Đây là không thành công thì thôi, đã thành công thì nhất định phải khiến người khác ngạc nhiên!

“Tiểu Dương.” Lý Phỉ ý bảo Dương Siêu đeo găng tay chống nóng rồi nhận xiên thịt.

Cậu ta luống cuống chân tay, suýt thì mơ màng trong hương thơm.

“Chờ nguội rồi ăn đi.”

“A?” Dương Siêu giật mình.

Có Lý Phỉ và Giản Hoa ở trước, sao xiên đầu tiên này lại đến phiên cậu ta?

“Tôi đã ăn ở bên ngoài rồi.” Giản Hoa đang nói thật, dù chưa ăn, cậu cũng sẽ không động đến số đồ ăn có hạn.

Về phần Lý Phỉ, là không thể…

Dương Siêu đói bụng nửa ngày, vất vả lắm mới đợi được thịt nguội một tí, kích động cắn một miếng, sau đó cả mặt cậu ta nhăn tít lại. Khóe miệng Giản Hoa giật giật, có linh cảm chẳng lành.

Sau khi cố gắng nuốt xuống, Dương Siêu ngẩng đầu, đưa ra đáp án cho Lý Phỉ: “Không bị khét.”

“Chỉ thế thôi à?”

“So… So với thịt sống tốt hơn nhiều.” Dương Siêu bấm bụng tìm ra một lời khen.

Trời mới biết sự kích thích miếng thịt này tạo ra cho đầu lưỡi của cậu ta!

Sau khi nướng chín, mùi tanh của thịt sống không còn nữa, cũng có thể cắn được dễ dàng, rất tốt cho răng, nhưng chẳng tốt hơn cho đầu lưỡi chút nào! Vị khô cằn đắng ngắt, như vị sau khi nướng cháy hết mỡ rồi nấu cùng Hoàng Liên* ba tiếng liền.

*Hoàng Liên: một vị thuốc Đông y rất đắng

Đắng đến nỗi mắt Dương Siêu cũng phải nhắm tịt lại.

“…Khó ăn thì đừng ăn.” Lý Phỉ không định đầu độc chết tay sai tương lai của Hắc Uyên.

“Không phải đâu. Anh Lý, dễ ăn hơn thịt tươi thật mà.” Chỉ là hơi đắng, vị hơi sai sai một tí, nhưng so với thịt sống ngửi mùi đã muốn nôn thì vị tốt hơn nhiều.

Hai người dùng vẻ mặt vi diệu nhìn Dương Siêu ăn hết xiên thịt nướng này, không lãng phí tí gì.

Mà Dương Siêu cảm thấy mình ngay cả thở ra cũng có vị Hoàng Liên…

Đáng sợ nhất là, Dương Siêu cảm thấy mình chưa ăn no, cậu ta đau khổ nhìn về phía thịt sống xiên trên que.

Lúc này mặt đất bỗng hơi đung đưa, Dương Siêu nhảy dựng lên, cái loại may mắn “được cứu” này, như sắp biến thành thực thể đập vào mặt cậu ta.

“Dọn đồ vào trong xe, xác quái vật không cần nhét vào!”

Độ mạnh của chấn động, liên quan đến tính ổn định của Thế giới Bị Từ Bỏ.

Lý Phỉ và Giản Hoa chạy đến cạnh ô tô, khi mở cửa xe ngồi vào trong còn có thời gian thắt dây an toàn cho mình. Lúc này, họ mới cảm nhận được bóng tối quen thuộc, trước mắt tối mịt, sau đó tiếng còi, tiếng ầm ĩ lại trở về.

Ngày giờ hiển thị trên xe là ngày 25 tháng 12.

“Lần này cậu ra ngoài, tìm Corgi và cô bé kia à?” Chỉnh lại ghế lái phụ, Lý Phỉ nghiêng đầu hỏi.

Thời gian Thế giới Bị Từ Bỏ duy trì lần này quá dài, người dị năng có thể sẽ chết đói. Giản Hoa từ ngày thứ ba đã bắt đầu đi ra ngoài tìm kiếm, cô bé từng nhắc đến việc nhà mình ở gần đây.

“Ừ, tìm được rồi. Chúng chạy đến chỗ cách sông Lô Châu năm kilomet.” Giản Hoa đeo găng tay lái xe, nói, “Trong sông xuất hiện một loài quái vật mới. Trông giông giống cua, chúng dựa vào việc ăn cái con đấy để sống. Tôi đã nếm thử, vị cũng được. Dương Siêu đúng là mất công chịu khổ.”

“…”t

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.