Tội Này, Tôi Không Nhận

Chương 81: Yêu thầm



Vụ đấu súng tại tiệc tối giao thừa của Giải trí Tinh Thiên rất ồn ào.

Ảnh chụp xuất hiện trên mạng bao gồm cả ảnh vết đạn trên cửa sổ thủy tinh, hội trường lộn xộn, và bục phát biểu tan nát.

“Người biết chuyện” còn lộ ra việc đèn treo trang bị cơ quan nỏ tên, tin tức làm người nghe kinh sợ xuất hiện liên tiếp. Người trong giới giải trí thay nhau ra mặt nói về vụ mưu sát này, các phóng viên chạy tin tức cả đêm.

Một vài tài khoản tin tức giải trí, tài khoản marketing có mấy chục vạn người hâm mộ, bắt đầu phát liên tiếp các tin tức thật giả lẫn lộn. Trong đó có bàn tay của bộ phận quan hệ xã hội Giải trí Tinh Thiên, dẫn đường dư luận. Cũng có những kẻ cầm tiền của Tập đoàn Quang Thế, ra sức hắt nước bẩn lên người Lương Quân.

Lương Quân trong nghề coi như là một người khá khiêm tốn.

Tuy ông có sự nghiệp thành công, gia đình mỹ mãn, coi như là người chiến thắng cuộc đời, nhưng ông không phải một trong những người giàu nhất, con trai không chơi bời đàn đúm, con gái cũng không phải minh tinh lớn. Đầu năm nay theo đuổi thần tượng, có fan còn không biết thần tượng của mình thuộc công ty nào, chứ đừng nói đến việc biết bộ dạng Tổng giám đốc tròn méo ra sao.

Lần này, Tập đoàn Quang Thế không định chế giễu, bỏ đá xuống giếng, mà luôn ám chỉ rằng cấp cao của Giải trí Tinh Thiên có tác phong hủ bại, có giao dịch tiền quyền với Tổng cục Điện ảnh. Trong đó có con trai một cổ đông họ D, đã ngủ với nhiều minh tinh nhỏ, người mẫu nhỏ đến mức đếm không hết, người “không nghe lời” sẽ bị phong sát. Trong bài viết còn nói linh tinh về một nữ diễn viên “giấc mộng ngôi sao tàn lụi, tự sát cũng chưa nguôi lòng”, bịa chuyện bạn trai vứt bỏ cô ta, bố mẹ cắt đứt quan hệ với cô ta, muốn cẩu huyết bao nhiêu thì có bấy nhiêu, câu chữ nào cũng ám chỉ đến tấm màn đen của giới giải trí. Xem thì thấy lạc đề vạn dặm, nhưng mục đích của nó là dẫn hướng chú ý của công chúng lệch đi!

Cấp cao của công ty Giải trí Tinh Thiên không sạch sẽ → từng có nữ diễn viên vì tuyệt vọng mà tự sát → chẳng lẽ là do người chủ mưu bí quá hoá liều?

Có người đưa ra ý kiến này, nhanh chóng bị cư dân mạng sáng suốt phun vào mặt: Kẻ chủ mưu ngay cả súng ngắm cũng có, phù hợp với hình tượng “người bị hại đến bước đường cùng” à?

Tập đoàn Quang Thế thấy không ổn, ngay lập tức chuyển đề tài sang hướng CEO Lương Quân không được lòng người. Việc lắp cơ quan trong đèn treo này, chắc chắn chỉ có nhân viên trong công ty mới có thể làm được!

Điểm khớp này, mọi người không có gì để tranh cãi.

Người của Quang Thế trong bóng tối chuyển trọng điểm bàn luận cuối cùng lên người nhân viên phục vụ, cho kẻ này đội cái mũ “có nỗi khổ trong lòng”, tẩy não những người còn ồn ào “vì sao không giết người khác mà lại cố tình nhằm vào Lương Quân”. Không cần biết súng từ đâu đến, thân phận thật của nhân viên phục vụ là gì, dù sao thì không có ruồi bọ thì sao có giòi, cái này gọi là oán hận chất chứa từ lâu!

Tổng giám đốc của công ty giải trí khác cũng không bị ám sát!

Cứ có chuyện là phải tìm lỗi trên người bị hại – Lần này Quang Thế coi như đánh chuẩn vào tâm lý của đa số cư dân mạng không mang theo đầu óc, dư luận bỗng trở nên phức tạp.

Fan đau lòng thần tượng nhà mình bị hoảng sợ, bị giẫm đạp bị thương, lại không có được tin tức của hung thủ, nên chuyển ánh mắt sang người Lương Quân. Fan có tính cách kích động trực tiếp mẳng chửi, còn ai bình tĩnh lý trí hơn cũng hiểu rằng Giải trí Tinh Thiên không thể trốn tránh trách nhiệm. Ít nhất việc đổi đèn treo, hung thủ ngụy trang thành nhân viên phục vụ này, thật sự là do công ty quản lý không nghiêm mà tạo thành.

Khinh địch để cho chúng trà trộn vào, hôm nay là kẻ có thù oán với Tổng giám đốc, ngày mai nhỡ là kẻ não tàn căm hận thần tượng nhà mình thì sao? Tuyệt đối không được! Phải kháng nghị!

Bảo vệ và tầng quản lý của công ty Giải trí Tinh Thiên oan đến mức muốn khóc.

Phụ trách việc lau dọn đèn treo là công ty vệ sinh đã cùng hợp tác với họ nhiều năm. Nếu là lần đầu lau dọn, bình thường sẽ có người vì lo lắng đèn treo bị phá hỏng mà giám sát rất chặt chẽ. Nhưng đã lau dọn nhiều lần như vậy, thì chỉ cần kiểm tra thành quả sau khi trang thiết bị được lau dọn xong thôi, ai mà giám sát được toàn bộ quá trình người ta lau dọn đèn treo như thế nào? Người dọn vệ sinh còn làm cả việc lau kính thủy tinh trên cao, có cần cùng trèo lên hóng gió luôn không?

Về phần nhân viên phục vụ uống thuốc độc tự sát trong hội trường, cũng không phải người xa lạ trà trộn vào! Chính là bạn nhảy công ty giao cho nghệ sĩ nhỏ! Đầu năm nay người mới chờ ra mắt rất nhiều, một người trẻ tuổi điều kiện bình thường không có gì đặc sắc, chỉ biết nhảy street dance, cơ bản là không có cơ hội lộ mặt. Người này phải luồn cúi rất lâu, mới nhận được cơ hội làm nhân viên phục vụ trong hội trường, có người cười nhạo trong lòng, nhưng không ai nghi ngờ. Ai có thể ngờ rằng một người trẻ tuổi không có tiền đồ, lại trong chớp mắt trở thành sát thủ, còn chờ trong Giải trí Tinh Thiên hơn nửa năm?

Sau khi điều tra ra việc này, người đại diện quản lý đám vũ công cấp thấp bị dọa cho ngất xỉu ngay tại chỗ. Về việc hắn có bị liên lụy vào vụ án hay không, Giải trí Tinh Thiên cũng không biết, vì nhân viên liên quan bao gồm cả người quản lý công nhân vệ sinh, đều đã bị cảnh sát mời đi phối hợp điều tra.

Giải trí Tinh Thiên có khổ cũng nói không nên lời.

Khi thấy Lương Quân trên đầu đội mũ đen, trên lưng vác cái nồi, bị nước bẩn tạt đến mức sắp chết đuối, người của bộ phận quan hệ xã hội rốt cuộc tìm được cơ hội chuyển hướng dư luận – từ đám fan ít đến mức đáng của Tổng giám đốc.

Trên mạng mắng như tát nước vào mặt, fan của Tổng giám đốc hoảng hốt, lao ra còn chưa kịp biện bạch vài câu đã bị sóng xô biển lớn đập về, càng bại càng muốn đánh.

Họ không là ai cả, nói chuyện cũng không ra tiếng, nhưng bộ phận quan hệ xã hội của Giải trí Tinh Thiên có tiếng nói!

Ảnh chụp CEO bị rụng tóc, nửa khuôn mặt đen xạm lại, bị phóng viên truy đuổi, chặn đường đều đăng trong bài viết, nhìn thôi đã thấy thương! Nhưng chắc chắn chưa đủ, phải lấy tài nguyên sưu tầm các fan của Tổng giám đốc vất vả tích góp ra, mua  ngay một tài khoản marketing bắt đầu phát weibo “Tư liệu về vị Tổng giám đốc này chói mù mắt tui”, “Tinh Thiên tuyển CEO cũng nhìn mặt sao”, “Kỳ tích hồi xuân, năm tháng như dao cũng không chém được người ấy”.

Số lượng chuyển tiếp bùng nổ.

Một nửa đám người đang cãi nhau, mắng chửi, bỗng im hơi lặng tiếng, chạy đi thưởng thức bộ sư tập nhiều năm của fan Tổng giám đốc.

Không có biện pháp, thế giới này chỉ nhìn mặt.

Rất nhiều ảnh chụp là khi Lương Quân mở cửa xe, đứng trong góc nói chuyện với người khác trong lễ trao giải, nói chuyện với người đứng đầu công ty điện ảnh… Hiệu quả chụp hình ngang ngửa đứng tạo dáng trong studio chuyên nghiệp, tố chất này không phải trên người nghệ sĩ nào cũng có

Mọi người quay đầu xem lại video đọc diễn văn trong tiệc giao thừa. Khi bốn phía tối đen như mực, một luồng chiếu sáng lên mặt Lương Quân, trong hình ảnh có thể nhìn ra phong thái. Đương nhiên lúc ấy phóng viên chụp ảnh và người xử lý ánh sáng bị mắng như tát nước vào mặt.

Trong một đêm, Tổng giám đốc bỗng “hồng” đến khắp mọi miền đất nước, ảnh chụp trở thành đầu đề của rất nhiều tạp chí.

Ừ, so với đa số nghệ sĩ đã ký hợp đồng với công ty Giải trí Tinh Thiên còn hồng hơn! Cái tên nóng nhất trên weibo, mang theo độ nóng của người bị hại trong vụ án động trời, tỷ lệ tìm kiếm đi lên ổn định, số lượng từ khóa chuyên chúc được nhấn xem vô số lần.

Fan Tổng giám đốc toàn bộ nghẹn họng trân trối. Họ ngồi im lặng tự xem tự vui biết bao lâu nay, ai ngờ được sẽ có một ngày như vậy, số người theo dõi weibo tăng lên vô số, xông vào quét sạch toàn bộ tài nguyên, truyện ngắn, lôi văn họ nhiều năm vất vả sinh ra.

Trong nháy mắt tranh vẽ và truyện ngắn tràn ngập khắp nơi.

Lương thực có nhiều quá, cứ cảm thấy không thực.

Đáng sợ nhất là, trong số người mới gia tăng nhanh như vận tốc ánh sáng, có ít nhất một nửa là fan “Quân Phỉ”, sức sản xuất cũng tập trung vào CP(couple) này.

Điểm đen Tổng giám đốc quy tắc ngầm ảnh đế, tập đoàn Quang Thế còn chưa nghĩ đến, chờ đến khi người của họ kịp phản ứng chạy đi bôi đen, thì kết quả liều mạng cố gắng bôi đen của họ lại thành ra người mắng rất nhiều, nhưng người bị manh còn nhiều hơn… Tình thế phát triển theo xu hướng rất ly kỳ, sóng triều dư luận chạy như điên theo phương hướng không biết tên, chín trâu cũng không kéo lại được.

Sau khi Trương Diệu Kim nghe được tin đồn, bẻ gãy một cái bút bi.

Về phần Lý Phỉ, ảnh đế đang dùng tâm trạng phức tạp nhìn fan cuồng của mình, phẫn nộ phản đối chuyện nam thần của mình nằm thôi cũng trúng đạn.

“Quân Phỉ ở đâu ra! Nói hưu nói vượn! Mắt Dean đâu có mù, Tổng giám đốc người ta cũng đã hơn năm mươi rồi!”

“Dean của chúng ta mà cần bị quy tắc ngầm, nực cười, anh ấy giờ có thể quy tắc ngầm người khác được rồi!”

“…”

Lý Phỉ theo phản xạ có điều kiện nhìn về phía Giản Hoa trong phòng bếp.

– Quy tắc ngầm gì đó, chắc Giản Hoa sẽ không đồng ý.

Giữa trưa Giản Hoa đi đến siêu thị nhỏ trong khu mua một ít rau dưa hoa quả, và bàn chải, cốc nước, đồ dùng cho mấy hôm tới. Sau khi trở về vẫn bận rộn đến tận giờ, Lý Phỉ không dám chắc là đối phương đã nhìn thấy mấy tin đồn trên mạng hay chưa.

Nghĩ lại thì tổ chức tình báo của các quốc gia đến đây bắt cóc ám sát, lại thành ra kết quả như vậy, chắc cũng được.

Nửa tiếng sau, Lý Phỉ đối mặt với một bàn đồ ăn gia đình, chủ động ám chỉ với Giản Hoa rằng trên mạng xuất hiện “phát ngôn kỳ lạ”.

Ngoài dự kiến của ảnh đế, Giản Hoa hóa ra đã lướt weibo, biết hết mấy chuyện này.

Chủ nhân căn phòng dùng chiếc đũa khều thịt tôm, không hề để ý nói: “Ai bảo anh công khai tuyên bố là yêu thầm một người, còn nói người kia thích người khác!”

Ai đáng để ảnh đế yêu thầm mà không dám nói?

Lúc ấy rất nhiều người đoán là phụ nữ đã có chồng, người đoán lúc ấy là thẳng nam. Giờ đối chiều thì thấy, trừ tuổi tác và giới tính, Lương Quân rất phù hợp với điều kiện này, người “bỗng dưng hiểu ra” không ít.

“Vì chặn Tiêu Nhã Cầm, mà anh lại thuận miệng nói linh tinh, giờ tự ăn quả đắng…”

Vẻ mặt Lý Phỉ kỳ lạ, ra vẻ nghi ngờ: “Tiêu Nhã Cầm?”

“Sao? Ngoài cô ta ra còn có ai quấn chặt anh không buông à?”

Giản Hoa tập trung nhớ lại chuyện xấu liên quan đến Lý Phỉ, nữ ngôi sao không ít, nam nghệ sĩ thì một người cũng không có. Tiêu Nhã Cầm coi như là người bám riết không tha nhất trong số đó, thường xuyên muốn hâm nóng nhắc nhở công chúng, quan hệ giữa cô ả và Lý Phỉ không bình thường.

Trong vụ nổ ở Khách sạn Trân Châu, Tiêu Nhã Cầm còn thiếu mỗi việc dán nhãn nói cô ả và Lý Phỉ đi thuê phòng. Ngày thứ ba, Giải trí Tinh Thiên mời phóng viên đến họp báo, Lý Phỉ lại nói ra tiếng gió có đối tượng thầm mến, không phải là để quét sạch dư luận, thoát khỏi Tiêu Nhã Cầm thì là gì?

Giản Hoa không có hứng thú với việc này, cậu hỏi chính sự: “Điều tra được thân phận của nhân viên phục vụ và tay súng bắn tỉa chưa?”

“Việc này phải nói thế nào đây, người bị tấn công không phải là CEO của Giải trí Tinh Thiên, kế hoạch ám sát liên hoàn cũng không phải là của CIA.” Lý Phỉ nói giống như lạc vào sương mù, anh chậm rãi lột vỏ tôm.

Đồ ăn chắc chắn chưa đạt trình độ của bếp trưởng nhà hàng, nhưng lấy theo tiêu chuẩn gia đình, thì đã là quá đủ.

“Cậu từng học nấu ăn à?” Lý Phỉ nói một câu ngoài đề, giờ người biết làm cơm rất ít, chứ đừng nói đến những người trong giới làm công việc cả ngày cả đêm như họ. Lý Phỉ đến nay chỉ thấy một vài nữ ngôi sao biết nấu canh, hoặc là nướng bánh quy, làm món ngọt tráng miệng.

“Chưa từng học. Tiền học nấu ăn rất đắt, có thể ăn là được.” Giản Hoa không giấu diếm, nói với anh.

Trước mặt ảnh đế đi xe ô tô tám con số, hầu hết mọi người đều nghèo, không thiếu mình cậu.

“Không phải tổ chức tình báo của nước Mỹ, là do quốc gia khác tại đục nước béo cò vu oan hãm hại?”

“Theo tin tức của Hồng Long, tay súng bắn tỉa cầm hộ chiếu nước Mỹ đến Trung Quốc, vũ khí cũng rất giống cái đặc công CIA dùng, nhưng trên vai của cái xác có vết đốt xóa hình xăm. Dựa vào phần còn lại của đồ án để phân tích, rất giống dấu hiệu của một tổ chức mafia trong cảnh nội Mexico.”

Giản Hoa nghe thấy thì nhíu mày, không còn tâm trạng ăn cơm, truy hỏi: “Người nhân viên phục vụ kia thì sao?”

“Không phải nhân viên chính thức của Giải trí Tinh Thiên, làm bạn nhảy với ca sĩ nhỏ, thỉnh thoảng nhận làm nhân vật nền cho MV. Tư liệu đăng ký là từ Hàn Quốc trở về. Chứng minh thư là thật, nhưng ảnh chụp không giống với người.”

Lý Phỉ vừa nói như vậy, Giản Hoa đã hiểu ngay, chắc là dùng chứng minh thư của người khác, về phần mặt mũi, từ Hàn Quốc trở về còn phải nói gì à? Việc này mọi người trong giới đều lười hỏi.

Mấy người ở tầng dưới chót kiếm cơm ăn, tiền lương chỉ đủ sống, thu nhập cũng không đủ để nộp thuế. Không cần ký hợp đồng, nên Giải trí Tinh Thiên đương nhiên không biết những thứ như văn bằng, bằng cấp, hồ sơ, số phúc lợi xã hội của đối phương. Mà những thứ này cũng đều có thể làm giả được, không hiếm gì, mà công ty sẽ chẳng vì những nhân vật nhỏ như vậy mà kiểm tra độ thật giả, xem có mạo danh, đóng giả người khác không.

“Công ty phục vụ vệ sinh kia thì sao?”

“Chủ công ty tự thú với cảnh sát, có phóng viên nói muốn chụp lén tiệc tối đón giao thừa của Giải trí Tinh Thiên, đặt một số đồ ngụy trang trong đèn treo là được. Hắn mang hai người lạ vào. Ngày đó, một nhân viên vệ sinh khác đi cùng không thấy được chuyện xảy ra với đèn treo, nhưng nhớ rõ là có người lạ mặt. Biết không giấu được nên hắn đành báo cáo với cảnh sát. Đã thu trước tiền đặt cọc hai mươi vạn, vốn nói sau khi chụp xong, hoàn thành công việc, sang năm mới sẽ đưa tiếp hai mươi vạn còn lại.”

Rõ ràng là không định trả khoản còn lại.

“Mới là giai đoạn một liên hoàn ám sát, đã trực tiếp ném ra hai mươi vạn, xác suất thành công cũng không cao. Cơ quan tình báo nước nào hào phóng như thế?” Giản Hoa suy nghĩ sâu xa.

Lý Phỉ mỉm cười nâng cốc với cậu, tỏ vẻ tư tưởng lớn gặp nhau.

Chẳng qua thứ trong cốc thủy tinh là sữa đậu nành…

“Thiếu tá Trương nhắn với tôi, dù là nước nào cũng không có kinh phí hào phóng như thế. Việc mà có thể dùng một đặc công là làm được, thì đừng mơ họ dùng nhiều tiền. Cho dù có kinh phí, thì đặc công làm nhiệm vụ cũng sẽ trăm phương nghìn kế móc ra, tự mình giải quyết vấn đề, sau đó tự mình nhận tiền.”

Cho nên CIA cũng vác nồi.

Thế giới Bị Từ Bỏ hàng lâm chưa được hai tháng, mà đã chôn sâu một quân cờ như vậy, theo thời gian mà nói thì tổ chức tình báo của các quốc gia đều không có đủ.

“Xem ra kẻ xuyên sách ở nước ngoài rất có tiền đồ.” Giản Hoa chán ghét nói.

“Không phải chúng trà trộn vào CIA, mà chúng đã thành lập một tổ chức sát thủ riêng, mời chào người thường. Lực khống chế mạnh đến mức có thể khiến kẻ thực hiện sau khi hành động thất bại, ngay lập tức tự sát.” Lý Phỉ vuốt ve khóe môi, đăm chiêu suy nghĩ,“Nói như vậy, tôi bỗng thầy đồng cảm với cậu nhân vật chính mười bốn tuổi kia.”

Giản Hoa không muốn để ý tới cuộc đời của một cậu thiếu niên ngoại quốc.

“Đúng rồi, chuyện yêu thầm là thật, tôi không nói đùa.” Lý Phỉ bỗng nói.

Giản Hoa giương mắt theo bản năng, muốn nói hai tháng này cậu cùng với Lý Phỉ như hình với bóng, đối phương có đang yêu hay không, có thích ai hay không, chẳng lẽ cậu không nhìn ra sao?

Kết quả là, cậu chống lại ánh mắt sâu sắc của Lý Phỉ.

Lý Phỉ bình tĩnh nhìn cậu, không cười, nhưng vẻ mặt và ánh mắt tiết lộ quá nhiều thứ.

“Cạch.” Ý thức được có gì không đúng, chiếc đũa trong tay Giản Hoa rơi mất.

Tin tức ảnh đế thổ lộ mình yêu thầm, là ngày thứ ba sau khi Khách sạn Trân Châu nổ, cũng là sau ngày anh gặp Giản Hoa ở quán cà phê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.