Lý Phỉ nhún vai, hành động phản kích này, khiến Giản Hoa không nói được gì.
“Vì thế sau khi ký hợp đồng, tôi đưa ngay tạp chí có tấm áp phích phim cho cậu.”
Giản Hoa quay đầu nhìn phòng ngủ như phản xạ có điều kiện, cậu nghi rằng bí mật giấu dưới nệm đã bị bại lộ.
“Cậu thích nhân vật tôi diễn… À không, phải là nhân vật chúng ta cùng diễn mới đúng!” Giọng điệu Lý Phỉ thoải mái, tâm trạng Giản Hoa lại phức tạp. Cậu còn chưa dám tin nhìn chằm chằm Lý Phỉ.
Tuy rằng Giản Hoa trong lòng cũng cho là như vậy, bóng dáng Ô tướng quân trên màn ảnh, cũng có một phần nhỏ thuộc về cậu, nhỏ đến mức không đáng kể, nhưng thật sự có. Không có sự thật nào làm một fan của nhân vật là cậu thỏa mãn hơn. Nhưng loại thỏa mãn này Giản Hoa chỉ có thể tự nghĩ mà thôi, tự mình vui vẻ, chứ không thể nói nên lời.
Chưa nói đến chuyện Lý Phỉ thuộc phái thực lực, dù có là một bình hoa chỉ biết trườn mặt ra trước ống kính, nhân vật cũng là do họ diễn. Đi đến đâu cũng đều là cái lý này, trên phần phụ đề cuối phim cũng thể hiện rõ ràng, đóng thế thì tính là gì? Không biết xấu hổ nói nhân vật là do cậu diễn? Có khi còn bị đuổi ra khỏi giới giải trí, bị người ta cười nhạo.
“Cậu xem hiểu được tôi diễn thế nào, còn nắm bắt được thần vận.”
Đây không phải hoàn thành công việc, mà là sáng tạo nghệ thuật.
“Cậu khác những người khác.” Lý Phỉ khom lưng nhặt đũa lên, anh có dị năng có thể khiến cho đũa tự động bay lên, nhưng anh không làm như vậy.
Giản Hoa không đưa tay nhận, Lý Phỉ tiếc nuối đẩy chiếc đũa sang bên cạnh, ngón tay giao nhau, vẻ mặt nghiêm túc: “Cậu là người đáng để tôi chú ý.”
“…Chuyện này anh đã từng nhắc tới rồi. Anh chú ý tới tôi từ lúc đó, và liên hệ với tôi để ký hợp đồng.”
Giản Hoa thấy hơi bất ổn, thái độ của Lý Phỉ rất cứng rắn, không chỉ đơn giản là muốn làm rõ mọi chuyện. Vốn không định mở miệng, nhưng khí thế trên người Lý Phỉ quá mạnh, cậu không tự chủ được mà phải tiếp lời.
Lý Phỉ mỉm cười: “Khi tôi nhìn thấy cậu, đã phát hiện cậu khác những người khác.”
Câu này đã lặp lại lần hai. Giản Hoa nhíu mày muốn nói gì đó, nhưng có một luồng sóng nhiệt như đập vào mặt, trong lòng rung động mạnh, giống như có một con hung thú hỏa diễm, đang xuyên qua ánh mắt của Lý Phỉ nhìn cậu.
Không phải nhìn chằm chằm con mồi, mà là vui sướng khi gặp được đối thủ, vội vàng muốn cắn xé kẻ địch, chinh phục cường địch. Đó là ánh mắt hỗn hợp của dục vọng và khát vọng! Liều lĩnh, muốn đạt được bằng mọi giá.
Sắc mặt Giản Hoa thay đổi, cậu rất không thoải mái, lạnh lùng nói: “Là cảm ứng với người dị năng cấp cao sao? Tôi trong mắt anh, đúng là khác với người khác thật.”
“Tôi đã tự hỏi rất lâu.” Lý Phỉ tự mình nói, hoàn toàn không thèm để ý đến vẻ mặt của Giản Hoa, “Quyết định yêu thầm trước rồi nói sau.”
“…”
Người vinh dự nhận được tình yêu thầm lặng của ảnh để, vẻ mặt ngơ ngác, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt vào.
Không khí trong phòng khách trở nên kỳ lạ, Giản Hoa cảm thấy một áp lực vô hình, Lý Phỉ lại giống như không có chuyện gì, nói chuyện thong thả: “Cậu thích kiểu người đồng tính như thế nào?”
“Tôi không thích đồng tính.”
“Trước khi gặp tôi à?”
“…”
Giản Hoa nhịn rồi lại nhịn, mới kiềm chế được cảm xúc, không dọn hết bát đĩa, đuổi vị ảnh đế này đi ăn không khí.
– Thời tiết Hoài thành hôm nay có mưa tuyết, gió Tây Bắc thổi mạnh.
Lý Phỉ thong thả nói: “Tôi đã từng hỏi chính mình vấn đề này vô số lần. Tôi thích kiểu người đồng tính như thế nào, giống như thể người nào thời niên thiếu cũng sẽ có một chút khát khao ảo tưởng về đối tượng kết hôn tương lai của mình.”
Mặt Giản Hoa không hề thay đổi: Không, cậu thì không.
Vì khi đó, cậu không có hứng thú gì với chuyện cùng chung sống với một người khác, cùng nhau trải qua một đời!
Không đợi Giản Hoa nghĩ xong, Lý Phỉ đã lại nói: “Tôi đã thử nghĩ về rất nhiều tiêu chuẩn, rất nhiều loại hình.”
Ánh mắt Giản Hoa hơi tiêu cực.
“…Nhưng vẫn không có nhận định chính xác, mãi đến gặp cậu.”
Nghe xong câu cuối, bỗng Giản Hoa lại muốn cười. Tiêu chuẩn của mấy lời ngon tiếng ngọt này đúng là quá thấp, ném cho biên kịch trong giới điện ảnh thì chỉ đạt trình độ hạng hai thôi.
“Cho nên, anh thích kiểu người như tôi?” Giản Hoa không định bỏ qua cho Lý Phỉ.
Cậu bị người người đàn ông này hấp dẫn là một chuyện, hiện thực lại là một chuyện khác. Giản Hoa còn chưa nghĩ ra nên xử lý đoạn tình cảm đến bất ngờ này như thế nào, đã bị Lý Phỉ trực tiếp vạch trần, còn cứng rắn bảy tỏ tình cảm “yêu thầm đã lâu”.
Cảm giác này từng bước ép sát này, khiến trong lòng Giản Hoa không vui.
Có thứ gì đã rời khỏi khống chế…
“Trước đấy chúng ta đã từng nói về khả năng này, anh biết rất rõ rằng thay đổi giữa quan hệ của chúng ta sẽ mang đến bao nhiêu nguy hiểm và trói buộc.” Giản Hoa cố bình tĩnh lại, cố gắng quên đi cảm giác khác thường cậu dành cho Lý Phỉ, “Bạn bè không thích hợp để trở thành người yêu, bạn đồng hành lại càng không cần pha tạp quá nhiều loại tình cảm.”
Lý Phỉ muốn nói gì đó nữa, nhưng bị Giản Hoa ngăn lại:
“Tôi không nhìn thấy tình yêu của anh, không phân biệt được lời nào của anh là giả, lời nào là thật. Chúng ta cũng không có thời gian nói về mấy chuyện này.”
Làm thế nào để sống sót ở Thế giới Bị Từ Bỏ, sinh tồn ở thế giới thực, mới là chuyện quan trọng nhất.
“Chúng ta có thể không nói chuyện tình cảm.”
Giọng nói trầm thấp tràn ngập ý vị mê hoặc không nói nên lời, Giản Hoa không kịp phản ứng, cậu nghi ngờ nhìn Lý Phỉ.
“Sự thật hiện giờ là, chúng ta thu hút lẫn nhau.”
“…Biểu hiện của anh mới giống như bị tôi thu hút.” Giản Hoa sửa lại.
Kỹ thuật diễn xuất của người nào đó rất tốt, dù có biểu hiện ra là tình sâu nghĩa nặng, Giản Hoa cũng khó mà nhanh chóng tin tưởng.
Lý Phỉ ngả người dựa vào ghế, quần áo mặc trên người anh đã nhăn nhúm, cánh tay đặt ở nửa quần áo bên phải, cục cổ áo sơ mi để mở, lộ ra xương quai xanh và cần cổ trắng nõn.
Khi nói chuyện hầu kết hơi di động, khóe miệng cong cong ý cười.
Rõ ràng anh không làm động tác dư thừa nào, nhưng Giản Hoa vẫn cảm thấy mình đã phải ngừng thở ba giây.
Lý Phỉ sâu sắc nhìn cậu: “Chúng ta có thể không nói chuyện tình cảm, chỉ nói về cảm giác.”
Ánh mắt Giản Hoa nhìn anh đầy nguy hiểm.
Đồ ăn trên bàn đã không còn hơi nóng, trên mặt canh đóng một lớp váng dầu nhợt nhạt.
Thành phố phương Nam không cung cấp sưởi, điều hòa cũ kỹ cũng không có ích mấy. Hơi lạnh men theo hai chân tràn lên trên. Cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo len lọt vào tận xương tủy, dù cửa sổ có đóng chặt, thì vẫn có luồng gió lạnh thổi quanh phòng.
Một bàn tay lạnh lẽo, phủ lên mu bàn tay Giản Hoa.
Trên người hai người đều rất lạnh.
Lạnh đến mức gần như không có độ ấm.
Giản Hoa rụt tay lại theo bản năng, kết quả khớp xương ngón tay vô tình cọ vào lòng bàn tay Lý Phỉ, ngay sau đó bàn tay run lên, bị Lý Phỉ nắm lấy toàn bộ.
Hơi ấm ùn ùn không dứt thẩm thấu qua tiếp xúc giữa hài bàn tay, rót vào làn da.
Hiệu quả so với lò sưởi còn tốt hơn, độ ấm vừa đủ, Giản Hoa phải dùng ý chí rất mạnh, mới rút tay mình về được.
Đám tơ lẻn qua, lớp sau tiếp lớp trước bò lên bàn tay Lý Phỉ – nào có lò sưởi gì, rõ ràng là dị năng hỏa, nấm tham lam sao có thể bỏ qua? Nếu chủ nhân đã từ bỏ, thì chúng ăn luôn năng lượng này cũng không có việc gì nhỉ?
“Thả ra!” Giản Hoa thấy không ổn, nhanh chóng ra lệnh cho nấm dời đi.
Đám tơ bò xung quanh bồi hồi không nỡ.
– Lương thực dự trữ đã nuôi lâu như thế! Mà sờ một cái, cũng không cho!
Hóa ra là vật tư hữu của chủ nhân!
“Anh điên rồi, dị năng của tôi, sẽ cắn nuốt sức mạnh của anh!” Giản Hoa phát hiện sự thật “lò sưởi” là Lý Phỉ dùng dị năng lửa để sưởi ấm cho cậu.
“Tôi có chừng mực.”
“…”
Người có chừng mực sẽ hỏi bạn mình thử làm bạn tình à?
“Cài cúc áo hẳn hoi vào.” Giản Hoa bực mình nhắc.
Lý Phỉ không thèm để ý nói: “Không người dị năng hệ hỏa nào bị chết cóng đâu.”
“Anh!”
Giản Hoa dùng cánh tay đỡ trán, vô lực đi về phòng ngủ, rầm một tiếng đóng cửa phòng lại.
Nước mưa tạt lên mặt thủy tinh, hoa tuyết bé xíu nhanh chóng tan thành nước, chảy xuôi xuống cửa sổ.
Cách một cánh cửa, loáng thoáng nghe được tiếng động bên ngoài, chắc là Lý Phỉ đang dọn bàn ăn, phòng bếp vang lên tiếng xả nước.
Mùng một tháng Giêng, trong khu phố cũ có thể nghe thấy tiếng pháo vang. Các hộ gia đình trong tiểu khu người đến người đi, ồn ào chơi Bài Cửu, tiếng trẻ con khóc, tiếng thú cưng kêu, ầm ĩ không ngớt.
Do sướng lâu rồi khổ không chịu được, ngủ quen nệm cao cấp trong phòng cho khách ở biệt thự, giờ Giản Hoa nằm trên giường trong nhà mình, lại thấy không thoải mái, gần như mỗi khối cơ đều đang ghét bỏ cái giường này.
Xương cổ đang oán giận, lưng eo đang kháng nghị, ngay cả bả vai cũng bắt đầu đau nhức.
Giản Hoa bắt mình nhắm mắt lại, xem nhẹ cảm giác không thích ứng này.
Nhưng mà vừa nhắm mắt lại, gương mặt Lý Phỉ đã xuất hiện trước mặt Giản.
– Không còn là người khi gặp ở quán cà phê, người xa lạ có ánh mắt quen thuộc.
Trước đây Lý Phỉ trong lòng Giản Hoa giống như một tờ giấy trắng, ngoài nhân vật Ô tướng quân có màu sắc rõ ràng, những chỗ khác trên giấy chỉ có những đường cong do bút chì phác thảo, không sinh động mà xa lạ.
Theo thời gian, trên tờ giấy có thêm một vài màu sắc khác, nhợt nhạt hơn Ô tướng quân, nhưng cũng không tệ.
Cuối cùng Giản Hoa phát hiện tờ giấy trong tay không còn là giấy trắng nữa. Nó có được phẩm chất kiệt xuất, lúc này màu sắc trên giấy trở nên loá mắt, không giống bình thường.
Giờ muốn Giản Hoa tìm kiếm bóng dáng Ô tướng quân trong vẻ ngoài của Lý Phỉ, đã càng ngày càng khó.
Cậu bị chính Lý Phỉ, và những điểm đặc biệt khác quấy nhiễu sự chú ý.
Giản Hoa tâm phiền ý loạn lấy áp phích dưới nệm ra.
Cậu phát hiện bóng dáng, vẻ mặt Ô tướng quân trong trí nhớ của mình trở nên mơ hồ. Cậu bắt đầu không phân biệt được ai là “Ô tướng quân”, ai là Hạ Ngưng nam chính trong “Trúc đen”, vì khi hai nhân vật này trùng điệp cùng một chỗ, cuối cùng sẽ xuất hiện gương mặt của Lý Phỉ.
– Anh là tất cả những người đó, lại khác xa so với họ.
Giản Hoa lại dán áp phích lên trên tường.
Cậu mở cửa, đến đứng trước sô pha trong phòng khách, ánh mắt mệt mỏi nói với Lý Phỉ: “Kể cho tôi về người nhà của anh đi.”
Lý Phỉ có chút ngoài ý muốn.
Anh mạnh bạo, đều là vì muốn bắt Giản Hoa đối mặt với phần tình cảm này.
Vì dựa theo tính tình của Giản Hoa, nếu anh không chủ động, Giản Hoa có thể vẫn chờ đến khi Thế giới Bị Từ Bỏ biến mất, thế giới trở lại bình thường, mới mở miệng.
“Người nhà của tôi? Họ hơn hai mươi năm trước đã có gia đình mới rồi. Một người cho rằng tôi đang làm nhân viên kinh doanh bảo hiểm, một người cho rằng tôi thuộc tộc đi làm chín giờ sáng, về nhà năm giờ chiều.” Lý Phỉ cười tự giễu.
“…Chẳng lẽ họ không xem tin tức giải trí gì?” Giản Hoa không dám tin.
Khuôn mặt này của Lý Phỉ rất hút màn ảnh, người xa lạ thì thôi, chứ chẳng lẽ bố mẹ ruột lại không nhận ra?
“Họ chỉ từng thấy khi tôi năm tuổi, giờ chắc không còn ấn tượng gì. Khoảng vài năm trước tôi có tìm đến họ. Chỉ vừa kịp nhấc máy, há mồm đã nói với tôi rằng, tuổi tác của tôi hình như không còn nhỏ nữa, chắc là cần mua phòng kết hôn, nhưng họ không có tiền. Có cũng phải cho con trai con gái, bảo tôi đừng tới tìm họ.” Lý Phỉ lười biếng nói, “Ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không cho tôi. Nên tôi đành thôi.”