Tội Này, Tôi Không Nhận

Chương 97: Di ngôn



Địa động quanh co khúc khuỷu, giống như đường hầm.

Bên trong còn có đồ để chống đỡ, thanh chắn ô tô, ghế hỏng,…

Thông đạo tuy hẹp, nhưng không khí bên trong không khó thở, Lý Phỉ nghi rằng nơi này có lỗ thông gió thoáng khí.

Con côn trùng khổng lồ rít gào, trần vách động chấn động không ngừng, có đất cát lăn xuống người, nhưng đường hầm không có vẻ gì giống như sắp sụp. Nghệ thuật xây dựng công trình đất đá bậc này, thật sự khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên.

“Bên trong có một người dị năng.” Giản Hoa nói.

“Em tỉnh rồi à?”

“Ừ.” Giản Hoa hơi mất tự nhiên đẩy ra Lý Phỉ, không gian địa động nhỏ hẹp, không thể không sát vào nhau.

Tên gầy theo sau họ chui vào, lẳng lặng quay đầu.

Hai anh lính đặc chủng tiếp ứng ở bên ngoài, cũng ghìm súng lại rồi thuận lợi lui về. Không chờ họ hợp lực đẩy tảng đá lên chặn cửa, đám tơ đã phủ một lớp lên cửa động, rồi nhanh chóng biến thành một cây nấm béo mập, mũ nấm hướng ra ngoài.

Đây là loại quái vật gì? Người bị dọa nhảy dựng suýt thì dùng tay xé nấp.

“Đừng động, đây là dị năng!” Tên gầy đúng lúc lên tiếng ngăn cản.

Bộ đội đặc chủng mặc đồ ngụy trang: “…”

Tuy biết rằng trên đời này có dị năng, nhưng nấm gì đó, vẫn vượt qua phạm vi nhận thức. Gió, lửa gì đó còn dễ hiểu, đất và nước cũng có thể tưởng tượng ra, nhưng nấm thì…

“Chẳng lẽ có thể ăn được?”

“Không thể!” Tên gầy vội vàng giải thích,“Chúng là một dạng dị năng cắn nuốt, chỉ là trông giống nấm thôi.”

Hai vị lính đặc chủng phụ trách tiếp ứng vừa rồi cũng thấy được “cái mũ lông tơ trắng” trên đầu con côn trùng khổng lồ, hiếu kì đảo mắt nhìn ba người đầy thân cát bụi. Họ nhanh chóng nhận ra tên gầy mới là quân nhân quốc gia tinh thông ám hiệu Cú Đêm, hai người còn lại hoàn toàn không giống chiến sĩ đã trải qua chiến hỏa nguy hiểm. Không cần nói gì nhiều, chỉ nhìn màu da và vết sẹo trên người là đã biết.

“Hai vị này là người dị năng?”

“Vâng, tôi là thành viên Hồng Long, biệt hiệu Hải Âu.” Tên gầy định lấy giấy chứng nhận ra, nhưng sờ mãi không thấy, vì quần áo anh ta đã rách tả tơi, có gì trong túi thì tất nhiên cũng không còn.

“Hồng Long!” Cậu lính đặc chủng cầm súng tiểu liên, mắt sáng lên, “Có khua tay múa chân như chúng tôi không!”

“Được rồi đấy!” Một vị quân nhân đứng tuổi hơn vội quát bảo dừng lại.

Hồng Long, ngành bí mật quốc gia, trừ nghiên cứu kỹ thuật, những người lính đặc chủng khác đều là tay lính có biểu hiện nổi trội xuất sắc lấy ra từ trong quân đội địa phương, bộ đội đặc chủng. Những hiểm nguy đã trải qua nhiều không đếm được, vì phải giữ cơ mật nên bình thường không thể để lộ tính danh.

“Đừng thể hiện, cậu mới lập công vài lần, không chừng quân hàm của người ta còn cao hơn đội trưởng của chúng ta đó, chỉ không nói ra mà thôi!”

“Nhìn ra được, thế mà thắt nút được cả con côn trùng kia!” Người nói chuyện tâm phục khẩu phục tên gầy Triệu Văn.

Tên gầy lại có hơi mất tự nhiên, anh ta vội ho một tiếng, chuyển hướng đề tài: “Hai vị này là Hồng Long mời đến. Là người dị năng cấp cao cùng tôi điều tra chuyện kỳ lạ ở quốc lộ này.”

Lúc này, nấm chặn cửa động bị đâm vào một đoạn.

Hai khẩu súng tiểu liên lập tức hướng ra bên ngoài, đám tơ từ trong nấm vươn ra nhiều hơn, đi quấy rối con côn trùng.

Con côn trùng khổng lồ không cam lòng, đập phá ở cửa động, cuối cùng phải tránh thoát đám tơ, mà hậm hực rời đi.

Người bên trong động đều thở phào nhẹ nhõm.

“Con côn trùng chết tiệt này! Nếu có cơ hội thì chắc chắn phải nổ nó thành bã.” Cậu lính đặc chủng nói thầm.

“Được rồi, chúng ta vào đi thôi!”

Động rất sâu, họ bò qua một đoạn đường hầm nhỏ hẹp, phía trước rộng mở sáng sủa hơn, đáy động rộng khoảng ba mấy mét vuông, những vị lính đặc chủng khác cầm súng cẩn thận quan sát người mới đến.

Đường hầm không cách âm, lời tên gầy nói lúc trước, người bên trong đều nghe thấy.

“Gặp nhau trong này, không biết nên nói là vui sướng hay bất hạnh.” Người đàn ông đứng đầu cơ bắp cuồn cuộn, cánh tay để trần băng bó treo trên cổ, sau lưng còn có hai vết thương đang rỉ máu, hắn cười trừ, đi đến bắt tay tên gầy.

Cửa động thì tốt, nhưng trong này thì lại nóng nực.

Giản Hoa nhìn quanh một vòng, phát hiện họ hoàn toàn đem nơi này tạo ra thành một pháo đài dưới lòng đất.

Không, khung cảnh bên trong giống như địa đạo chiến tranh, một “phòng” trống để đồ ăn và nước uống, số lượng tồn trữ rõ ràng không nhiều lắm, có một vài thứ  chắc là nhặt được trong xác ô tô gặp chuyện không may, khoai lát và đồ ăn quân đội đóng gói bằng giấy bạc được phân chia rõ ràng.

“Mọi người đã ở trong này bao lâu.” Tên gầy nghiêm túc hỏi.

“Còn chưa được một ngày.” Người đàn ông có cánh tay bị thương trả lời, “Phán đoán bằng độ khép lại của miệng vết thương.”

Lý Phỉ và Giản Hoa trao đổi ánh mắt nghi ngờ, suy nghĩ sâu xa: Thế giới Bị Từ Bỏ này có thời gian giống như bên ngoài?

“Hang động này?”

“À, là kiệt tác của một người dị năng. Anh ta là người dị năng hệ thổ, nếu không có hang động này, chúng tôi đều đã chết trong miệng con côn trùng kia.” Người đàn ông treo cánh tay lộ ra vẻ mặt cảm khái.

“Người dị năng?” Tên gầy nghi ngờ, ngày hôm qua nhóm bộ đội đặc chủng đi vào đường quốc lộ không có người thường, cũng càng không có người dị năng.

“Tình hình của anh ta không tốt lắm…” Giản Hoa nhỏ giọng nói.

Dị năng có thể cảm nhận được hơi thở sinh mệnh của người trong “phòng ” rất mỏng manh.

“Xin hỏi cậu là bác sĩ à?”

“Xin lỗi.” Giản Hoa lắc đầu, nói rõ, “Tôi chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của người dị năng và quái vật.”

Đám người lộ ra vẻ mặt thất vọng, họ rời đi để ba người mới tới đi chào hỏi người dị năng hệ thổ hấp hối trong “phòng”.

Một người đàn ông trung niên không có đùi phải nằm trên đống quần áo đơn sơ trải dưới đất.

Miệng vết thương tỏa ra mùi thuốc, còn có mùi máu.

“Anh ta là người lần trước Hồng Long phái đến xem xét tình hình, kết quả lại gặp chuyện không may. Lúc rửa miệng vết thương, anh ta tỉnh lại được hơn mười phút. Nghe nói lúc trước vì bị nhốt trong chiếc xe lật nghiêng, nên anh ta dùng dị năng đào một đường hầm. Kết quả người trên xe chui ra chưa được bao lâu, Thế giới Bị Từ Bỏ đã xuất hiện, họ bị côn trùng tấn công, đành phải trốn dưới lòng đất một lần nữa… Khi chúng tôi  nhận được báo cáo nhiệm vụ, cũng cho rằng sinh vật tấn công đến từ lòng đất, không ngờ rằng đường hầm kia là nơi người dị năng ẩn nấp.”

“Chính là nơi này?”

“Ừm… Hẳn là sau khi đi vào Thế giới Bị Từ Bỏ, dùng dị năng để mở rộng, không trùng với vị trí các địa huyệt lớn nhỏ trong bản vẽ do vệ tinh cung cấp. Khi chúng tôi đến bên trong địa động có hai người, một người đã tắt thở, chúng tôi chôn anh ta ở ‘phòng’ bên cạnh. Miệng vết thương của người dị năng này cũng bị nhiễm trùng nghiêm trọng, sốt cao không dứt, dù chúng tôi giúp anh ta rửa miệng vết thương, cắt bỏ thịt thối, thế nhưng…”

Đội trưởng nhóm bộ đội đặc chủng lắc đầu, ý tứ rất rõ ràng.

Không chờ được bao lâu nữa.

Lý Phỉ nhíu chặt mày, sự việc xảy ra trên quốc lộ này ngày càng ly kỳ, kéo người không có dị năng vào Thế giới Bị Từ Bỏ thì thôi, thế nhưng mà nơi này vẫn chưa ổn định!

– Vì thời gian những người đến Thế giới Bị Từ Bỏ gặp nhau có sự khác biệt, cộng thêm anh, Giản Hoa và Triệu Văn, đã có ba đợt người. Hơn nữa, khác với sự việc lần trước ở trường quay Bắc đô, hai nhóm người bên kia chỉ cách nhau vài phút, bên này thì ngược lại, cách nhau vài ngày!

“Vì không ngờ rằng sẽ tiến vào Thế giới Bị Từ Bỏ, nên chúng tôi không mang theo vũ khí có lực sát thương mạnh.” Đội trưởng tiểu đội đặc chủng suy nghĩ nát óc cũng không hiểu được, “Đội của chúng tôi đã trải qua thí nghiệm, từng thí nghiệm ở điểm trùng lặp cố định nào đó, xác định không có thiên phú dị năng.”

Tên gầy thì thầm: “Đây đúng là một điều bí ẩn.”

Lúc này, người đàn ông trung niên đang hôn mê thì thào, các quân nhân không nghe rõ anh ta đang nói cái gì, trong lòng ba người Giản Hoa lại chấn động.

“Nuốt… Kẻ Cắn Nuốt.”

Ánh mắt Lý Phỉ híp lại, vẻ mặt trở nên nguy hiểm.

Anh vội giấu đi cảm xúc, xóa bỏ vẻ mặt khác thường, tốc độ cực nhanh, ngay cả tên gầy cũng bỏ qua.

Bởi vì tên gầy sau khi nghe đến câu này, dành càng nhiều lực chú ý tập trung trên người Giản Hoa.

Giản Hoa không giỏi che giấu cảm xúc như Lý Phỉ, biểu hiện ngạc nhiên trong nháy mắt kia không phải giả vờ, trong mắt tên gầy, đủ để nói lên nhiều điều.

Giản Hoa lại xác nhận người dị năng hệ thổ suy yếu trước mắt không thể đứng lên được, cậu đến gần hai bước, nhìn chằm chằm đối phương, muốn nghe rõ hơn.

“Chỉ có Kẻ Cắn Nuốt… nói cho anh ta…”

Tiếng của người đàn ông trung niên đứt quãng, sau đó lại lặp lại.

“Khi anh ta mê man, còn nói gì nữa?” Tên gầy truy hỏi.

Sau khi đi vào hầm, Lý Phỉ và Giản Hoa đều nói chuyện không nhiều lắm, vì Triệu Văn mới là người của hệ thống quân đội, nên để anh ta trao đổi với bộ đội đặc chủng thì tốt hơn, tùy tiện chen vào nói vừa không sáng suốt vừa không có ý nghĩa gì.

Trước mắt, quan hệ giữa Hắc Uyên và Hồng Long khá tốt, Triệu Văn lại là người họ quen, không có xung đột mâu thuẫn gì, hơn nữa đối với bản lĩnh của tên gầy, trong lòng họ cũng bội phục.

Người dị năng mạnh, tố chất cơ thể cao, thân thủ tốt đến mấy, thì xét cho cùng lúc trước vẫn là người thường, khác hẳn với bộ đội đặc chủng và người chấp hành nhiệm vụ bí mật như tên gầy. Dù là cấp S như Giản Hoa và Lý Phỉ, cũng không thể chỉ trong một đêm mà đã có kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Người dị năng trong thời gian ngắn các hạng mục tố chất phản ứng đều kém những người chuyên nghiệp một khoảng!

Nhưng kẻ xuyên sách với lòng tự tin bành trướng kia, khi có được dị năng, đã quên luôn mình họ gì.

Dị năng không đề cao tố chất cơ thể họ, mà ngược lại lại ảnh hưởng đến chỉ số thông minh của họ.

Sai lầm như thế, Lý Phỉ đương nhiên sẽ không phạm phải, mà Giản Hoa khi có Lý Phỉ ở cùng, thì cũng lười ra mặt.

Đội trưởng tiểu đội đặc chủng do dự liếc nhìn Lý Phỉ và Giản Hoa, tên gầy lập tức hiểu ý hắn, giải thích: “Quan trọng nhất lúc này là làm thế nào để sống sót rời khỏi nơi này, dùng chung tin tức, có lợi cho việc diệt trừ con côn trùng khổng lồ kia. Độ nguy hiểm của nó cùng cấp với khủng bố, trong lòng chúng tôi đều hiểu rõ.”

Đội trưởng gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

“Kẻ Cắn Nuốt chắc là biệt hiệu của một người. Khi anh ta mê man nói là chỉ có Kẻ Cắn Nuốt mới có thể giải quyết con côn trùng kia, còn mê sảng nhắc tới nguy hiểm xuất hiện, toàn thế giới bị phá hủy linh tinh.”

“…”

Nhưng nấm không thể hấp thu con côn trùng!

Giản Hoa còn đang suy tư, Lý Phỉ đã không kiềm được nhỏ giọng nói: “Anh ta là ‘người biết chuyện’?”

Đội trưởng không hiểu ý nghĩa của từ này, tên gầy rùng mình, ánh mắt Giản Hoa nhìn kẻ sắp chết cũng thay đổi, cậu rất khó có cảm tình với kẻ xuyên sách.

“Sao lại nói thế?”

“Trực giác.” Vẻ mặt Lý Phỉ không hề thay đổi, nhằm vào thuộc tính dị năng của Giản Hoa không buông, người dị năng bình thường không có thói quen này. Loại tin tưởng mù quáng này chỉ có người lý giải triệt để về nguyên tác mới có. Người dị năng bình thường chẳng phải sẽ hiếu kỳ người dị năng cấp cao và mình khác chỗ nào, khoảng cách lớn bao nhiêu sao?

Đoàn người ra khỏi ‘phòng’, ăn chút gì đó, khi trải bản đồ ra tiếp tục bàn bạc chiến thuật, người phụ trách chăm sóc người dị năng hệ thổ chạy đến nói cho họ biết là người đã tỉnh.

Lại đi vào, Giản Hoa liếc nhìn đã hiểu người đàn ông trung niên này đang hồi quang phản chiếu.

Sắc mặt bỗng tốt hơn nhiều, thậm chí còn nửa ngồi dậy, bác ta đang nói gì đó với đội trưởng, khi ngẩng đầu nhìn thấy Lý Phỉ, vẻ mặt bỗng hoang mang.

– Lý Phỉ cố ý lau sạch sẽ bụi bẩn trên mặt.

Mặt anh, đối với người hàng năm sống trong quân doanh nhân thì không có sức tấn công gì, đối với người dị năng bình thường cũng không khiến người ta ngạc nhiên, khiếp sợ lắm, nhưng với kẻ xuyên sách thì khác. Dù là kẻ xuyên sách hoàn toàn không có dã tâm gì, sau khi đến thế giới này cũng sẽ “biết” người dị năng cấp S Quỷ Lửa trông như thế nào.

Phản ứng của người đàn ông trung niên đã nói lên tất cả.

Bác ta run rẩy toàn thân, như sợ hãi, lại như vui sướng.

“Lửa… Ngài Lý, tôi có một chuyện quan trọng!” Ánh mắt người dị năng hệ thổ ánh lên vẻ cầu xin, gian nan vươn tay.

Mọi người không hiểu lắm, nhường đường cho Lý Phỉ.

Giản Hoa đặt thêm một đống tơ trên người Lý Phỉ, mới yên tâm để Lý Phỉ đến gần người dị năng kia.

Nhưng lo lắng của cậu là dư thừa, người đàn ông trung niên không dám chạm vào Lý Phỉ, lại rụt tay về, vẻ mặt sợ hãi.

“Anh quen biết tôi?” Lý Phỉ nói ra bốn chữ này với rất nhiều ý vị, giống như cảnh cáo, lại giống như hứng thú.

“Vâng! Tôi biết tất cả… Biết tương lai.” Người đàn ông trung niên mơ hồ thừa nhận thân phận của mình, rồi vội vàng nói, “Mong anh chuyển lời đến Kẻ Cắn Nuốt, con côn trùng khổng lồ trên bầu trời không phải là quái vật bình thường xuất hiện ở Thế giới Bị Từ Bỏ, Laniakea chưa từng miêu tả về nó… Dựa theo tình tiết, mười năm sau khi Thế giới Bị Từ Bỏ xuất hiện, khắp các nơi sẽ lục tục xuất hiện ‘Thế giới Rỗng’. Đây là nơi được tạo ra khi Thế giới Bị Từ Bỏ và thế giới thực trùng lặp với nhau trong một thời gian dài, mà sự trống rỗng chính là dấu hiệu của việc thế giới bị phá hủy. Tôi cảm thấy tình huống nơi này rất giống với động rỗng, tôi không thể nói rõ ràng, nhưng…”

Màu đỏ ửng trên mặt người đàn ông trung niên biến mất, bắt đầu nói lộn xộn, “Dị năng rất mạnh, nhưng cuối cùng đều sẽ vô dụng… Tôi cho rằng mình còn mười năm, không ngờ rằng sẽ chết ở chỗ này. Hóa ra là dù có xuyên việt thì vẫn không sống được bao lâu… Động rỗng sẽ dẫn đến thế giới bị phá hủy, Quỷ Lửa… Xin cậu thuyết phục Kẻ Cắn Nuốt, dị năng không đáng gì, chỉ có từ bỏ dị năng, chúng ta mới có thể…sống…”

Tiếng bác ta càng ngày càng thấp, hơi thở mỏng manh.

Vài giây sau, đội trưởng ngồi bên cạnh đưa tay che đôi mắt vô hồn của người đàn ông trung niên, vuốt mắt cho người chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.