Tôi Ném Bạn Trai Lên Bàn Mổ

Chương 16



Vì không thể tu tiên được nữa nên Diệp Uẩn Ninh phải có sự nghiệp riêng, cô cho rằng ngành giải trí cũng không tệ.

Dù sao hiện tại cô có rất nhiều tiền chưa dùng đến, cô hoàn toàn có thể tự tìm kịch bản đầu tư, cũng có thể quay những bộ phim điện ảnh hay truyền hình mà cô thích.

Cô muốn công ty của mình không tồn tại bất kỳ quy tắc ngầm nào và cũng không cần những chiêu trò thu hút sự chú ý để tô điểm bên ngoài, mọi người nên tự thể hiện bằng chính thực lực của mình, làm đến nơi đến chốn, thành thật vững vàng mà vươn lên.

Mỗi người ở mỗi vị trí sẽ làm tốt nhất có thể nhiệm vụ của mình, quản lý thì làm đúng theo quy định trong ngành, tận tâm làm hết trách nhiệm, người mới thì ổn định tâm tình trau dồi kiến thức và kỹ năng, coi “diễn viên” là một môn học nghề nghiệp cơ bản cần thực hành, nếu chỉ đơn giản muốn bước chân vào ngành này vì sự hào nhoáng, vì ước mong một bước lên trời thì có thể hủy hợp đồng trước.

Bên cạnh đó, cô cũng sẽ xóa bỏ những lo lắng cho mọi người trong công ty và cố gắng hết sức tạo cơ hội cho họ để họ có thể thể hiện hết tài năng của mình.

Mục tiêu của cô là đôi bên cùng có lợi, tôi vui và anh cũng vui, có kiếm được tiền hay không sẽ tính sau.

“Tôi sẽ soạn thảo lại nội quy của công ty, sau đó sẽ triệu tập một cuộc họp. Nếu ai muốn rời đi thì công ty sẽ đồng ý chấm dứt hợp đồng.”

Diệp Uẩn Ninh thuận tiện giải thích, nhờ cô ấy giúp đỡ thông báo cuộc họp.

“Dạ, vâng, sếp Diệp.” Quý Thanh Sương lắp bắp, vui mừng vì người đại diện đáng ghét của mình đã bị sa thải.

“Ừ, vậy cô đi trước đi.” Diệp Uẩn Ninh gật đầu.

Sau khi những người khác đi ra ngoài, Diệp Uẩn Ninh lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

Gần như vừa kết nối đã có người nhấc máy, đầu dây bên kia vang lên tiếng nói dồn dập của một người phụ nữ: “Diệp Uẩn Ninh, là cậu à Uẩn Ninh? Cậu có biết mình đã gọi cho cậu bao nhiêu lần rồi không, tại sao cậu không nghe máy? Giờ cậu đang ở chỗ nào? Mình sẽ đến ngay lập tức?” Diệp Uẩn Ninh gần như không có cơ hội để nói, và người đối diện đã nói một hơi không ngừng, lộ ra sự lo lắng không thể che giấu.

Trong đôi mắt đen của cô hiện lên một tia hoài niệm, trong đầu tưởng tượng ra bộ dạng bạn mình, vẻ mặt lạnh lùng của Diệp Uẩn Ninh thoáng dịu đi một chút, cô cười nhẹ: “Tiểu Ngu Nhi, đến gặp mình đi!”

Vừa nói cô vừa cho địa chỉ của mình.

Ngu Tịch Lam là một trong số ít bạn bè của cô, có thể coi là bạn từ tấm bé cùng nhau lớn lên, cô ấy đã kết hôn từ lâu. Cô ấy luôn không thích sự thờ ơ của gia đình họ Diệp đối với con gái lớn Diệp Uẩn Ninh, và cô cũng không thích Diệp Uẩn Thanh vạn nhân mê, cô ấy tức giận đến mức phổi gần như nổ tung khi nghe tin thằng khốn Trần Diệp đã phản bội bạn mình.

Diệp Uẩn Ninh nhớ lại nội dung tiểu thuyết cô đã đọc, Ngu Tịch Lam luôn đứng về phía cô, nhưng không thể thắng được hào quang của nhóm nhân vật chính, sau đó cô ấy bị chồng ép buộc đưa ra nước ngoài và không bao giờ xuất hiện nữa.

Ngu Tịch Lam rất nhanh liền đi tới, một tiếng rầm lớn và cửa phòng hội nghị bị đẩy ra, một cô gái tóc xoăn quấn khăn choàng xinh đẹp hấp tấp bước vào.

“Tiểu Ngu Nhi.” Diệp Uẩn Ninh đứng lên nghênh đón cô ấy, tính cả thời gian sống ở thế giới tu tiên thì đã gần một ngàn năm cô chưa gặp bạn cũ.

“Uẩn Ninh.” Ngu Tịch Lam sải bước về phía trước, không nói lời nào mà ôm chặt lấy cô: “Muốn thì khóc đi!”

Sau khi nhắm mắt lại, Diệp Uẩn Ninh từ từ mở mắt ra.

Cô không còn nước mắt để rơi, sự yếu đuối là thứ vô dụng nhất, tất cả đau buồn và hận thù đều được khắc thành một con dao khát khao trở về trả thù, cô đã ném nó ra phía sau rất xa và không bao giờ nhặt lại nữa.

Vì vậy, cô sẽ không đau lòng và cũng sẽ chẳng rơi lệ.

Tuy nhiên, sâu thẳm trong trái tim cô vẫn có dòng nước ấm nhẹ nhàng chảy, đó là sự ấm áp của tình bạn.

“Ngốc ạ, Trần Diệp xứng đáng để mình khóc ư? Đừng lo lắng, mình thật sự ổn mà.” Diệp Uẩn Ninh ngập ngừng vỗ vai bạn mình và an ủi cô ấy.

Làm sao cô ấy thật sự ổn được chứ?

Ngu Tịch Lam ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của bạn mình, trong veo sâu thẳm đến mức gần như có thể nhìn thấy đáy, không có gợn sóng, cũng không nhìn thấy một tia cảm xúc nào.

Nhưng càng như thế, Ngu Tịch Lam càng đau lòng, phát hiện ra người yêu nhiều năm phản bội và lừa dối mình từ lâu thì sao có thể không đau lòng cơ chứ?

Đau buồn đến mức nào mà biến cảm xúc con người ta thành hồ nước tĩnh lặng? Thằng khốn Trần Diệp này, Ngu Tịch Lam chửi rủa dữ dội trong lòng.

Diệp Uẩn Ninh không khóc được, nhưng mũi cô lại chua xót đến mức cô chỉ muốn khóc thay cho bạn mình.

Cô ấy nghẹn ngào nói: “Cậu nói đúng, đồ khốn nạn như Trần Diệp không đáng để cậu vì gã ta rơi một giọt nước mắt, đừng khóc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.