Tôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Chồng Tôi

Chương 5



5,

Rầm.

Cửa phòng được đóng lại.

Trình Tiêu lập tức thả tôi ra.

Vẻ mặt anh bình tĩnh, mắt đen láy nhìn tôi: “Em ngủ trên giường đi, anh ngủ dưới nhà cho.”

“Vừa rồi mình nói thế, vậy mà lại chủ động muốn nằm đất!”

“Mình rất muốn tát mình vài cái, tại sao phải giả vờ giữ hình tượng lạnh lùng chứ?”

“Vợ à, anh ngủ trên giường được không?”

Tôi vô cùng bình tĩnh ngồi xuống giường: “Trình Tiêu, em muốn nói chuyện với anh.”

Anh ấy không nhúc nhích, lông mày nhướng lên, nhìn chằm chằm vào tôi: “Em muốn nói gì?”



“Anh muốn ngủ trên giường?”

“Em yêu, có thể lên giường nói chuyện được không?”

Tôi hít một hơi thật sâu: “Anh…”

Còn chưa nói xong, điện thoại của tôi vừa có thông báo Wechat:

“Chồng cô không yêu cô, người anh ấy yêu là tôi.”

Tôi đã thêm nick Wechat này khá lâu.

Sau khi cô ấy thêm tôi, chưa bao giờ gửi tin nhắn cho tôi.

Tôi cũng không xóa cô ấy vì công việc.

Nhưng tôi không ngờ rằng tin nhắn đầu tiên cô ấy gửi cho tôi lại là nói với tôi rằng chồng tôi không yêu tôi.

Sau đó, cô ấy lại gửi cho tôi một bức ảnh khác.


Trong ảnh, cô gái có vẻ bề ngoài ngọt ngào nghiêng đầu, tựa vào mỹ nam bên cạnh cười.

Người đàn ông này là Trình Tiêu.

Nhưng mà, nếu để ý kĩ, sẽ thấy vẻ mặt chán ghét và thiếu kiên nhẫn của Trình Tiêu.

“Cô đã xem rồi chứ?”

“Tôi còn có ảnh thân mật hơn, nhưng vì mặt mũi của cô, tôi sẽ không cho cô xem.”



“Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, nếu cô thức thời, hãy ly hôn với chồng cô ngay đi!”

Nếu theo tính cách trước kia của tôi, nhìn thấy bức ảnh này, tôi sẽ ly hôn với Trình Tiêu mà không do dự.

Nhưng bây giờ, tôi lại nghe thấy tiếng lòng của Trình Tiêu.

Tôi đã biết anh ấy là một chàng trai lạnh lùng nhưng trong lòng thì…

Tôi nghĩ anh ấy lạnh lùng như vậy có lẽ là do anh ấy quá yêu tôi, nên anh ấy luôn thận trọng và dè chừng.

“Trình Tiêu.”

Tôi cầm điện thoại lắc lắc: “Lại đây em cho anh xem cái này.”

“Được thôi.”

Trình Tiêu gật đầu, mặt không đổi sắc trả lời.

“Vợ yêu muốn cho mình xem cái gì? Sẽ không phải là hình ảnh xấu hổ đi?”

“Nếu là ảnh xấu hổ, vậy mình phải phản ứng thế nào?”

“Thẹn thùng? Nhưng như vậy thì cô ấy có nghĩ mình chưa trải qua chuyện đời không?”

“Vậy mình phải mừng như điên sao? Không được không được, vợ yêu nhất định sẽ nghĩ mình thấy sắc mà ham.”

Đợi anh ấy đến gần, tôi mở hình ảnh: “Xin hỏi, anh định giải thích với em thế nào?”

Trình Tiêu nhăn mày, giọng nói lạnh nhạt: “Ảnh này cắt ra từ ảnh chụp nhóm, cô gái trong ảnh là học sinh của anh.”

Vài giây trôi qua, vô số giọng nói lo lắng vang lên:

“Chớt tiệt, tức chớt mình rồi!”

“Người phụ nữ này tâm thần à? Không biết xấu hổ mà thổ lộ với mình, lúc khai giảng mình cũng đã nói mình có vợ, cấm tới gần!”

“Cô ta cứ mặt dày đòi chụp ảnh nhóm, lúc chụp ảnh còn dán lên người mình.”

“Thật hối hận, đáng ra lúc đấy nên đạp cho cô ta một cước!”

“Con mụ này thật ghê tởm, nhất định phải cho con mụ này trượt môn! Từ giờ phải tránh xa, không bao giờ gặp lại!”

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”

“Làm sao mới khiến vợ tin tưởng mình bây giờ? Thật tuyệt vọng!”

“Mẹ nó, không tính toán nữa, phải ngả bài, không muốn giữ cái hình tượng lạnh lùng này!”

“Mình muốn nói cho vợ biết, mình rất yêu em ấy, hận không thể móc tim ra cho em ấy xem.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.