Tôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Người Chồng Thực Vật

Chương 4: Hoàn



10.

Những lời của mẹ Lâm đã khiến tôi suy nghĩ thật lâu sau khi trở về.

Tôi thật sự đã yêu Lâm Viễn?

Ban đầu, tôi từng nghĩ rằng sẽ không thể xảy ra khả năng này.

Tiếp cận Lâm Viễn, hoàn toàn đều là kịch bản đã được an bài, nịnh nọt Lâm Viễn cũng là để bảo vệ bản thân khỏi cái chếc.

Nhưng lại bắt đầu thay đổi từ khi nào?

Có lẽ là từ khi Lâm Viễn quấn lấy tôi để nói chuyện, hoặc là khi anh ấy nói "Cảm ơn vợ" với tôi.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Viễn như biến thành người khác, nhưng tôi lại luôn không khỏi nghĩ đến Lâm Viễn của khi đó.

Tôi tự hỏi nếu “Lâm Viễn khi đó” tỉnh dậy, liệu anh ấy có cư xử như một đứa trẻ với tôi không, liệu anh ấy có quấy rầy tôi để tôi ở cùng anh ấy không?

Mãi cho đến đêm hôm đó Lâm Viễn say khướt, anh ấy ôm tôi và nói rất nhớ tôi, trái tim tôi như bị treo hồi lâu mới rơi xuống.

Thực ra tôi cũng muốn nói rằng... tôi cũng nhớ anh ấy.

Nhưng loại tình cảm này, tôi chưa xác thực được?

Lâm Viễn về nhà, tôi liền ôm gối chạy vào phòng ngủ của anh ấy.

"Có chuyện gì không?"

"Không có, em chỉ muốn ngủ với anh thôi."

“Đừng được một tấc lại muốn thiếc một thước (*).”

(*) nghĩa là “được voi đòi tiên"

Tôi cong khóe mắt: “ Đây gọi là có qua có lại.”

Khóe miệng Lâm Viễn hiện lên một chút mỉa mai, "Lý Ngũ, cô không nhận thức được thân phận của mình sao? Cô chỉ thay chị mình gả vào, đợi dư luận chìm xuống, chúng ta liền ly hôn.”

"Nói như vậy, anh muốn ở cùng Lý Mộng Đình?"

Tôi như tỉnh ngộ, lấy điện thoại ra: “Vậy bây giờ em gọi cô ta tới giúp anh.”

Vừa nói, tôi vừa bắt đầu gọi: "Chị ơi, em là Lý Ngũ. Lâm Viễn nói..."

Tôi còn chưa nói xong, Lâm Viễn đã lao tới và giật điện thoại của tôi.

Liếc nhìn màn hình tối đen, anh ấy nhận ra mình đã bị lừa.

Tôi ôm eo Lâm Viễn, chớp chớp mắt: "Ừm, bác sĩ nói không sai."

Sau đó hạ giọng nói: "Anh thật sự đã hồi phục rất tốt."

Trong nháy mắt, mặt Lâm Viễn đỏ lên, nhất thời im lặng.

Anh ấy đờ người bước vào phòng tắm rồi đóng sầm cửa lại.

Tôi cười lớn.

Lúc này, cuối cùng tôi đã xác nhận rằng tôi thích anh ấy!

Tôi đã yêu Lâm Viễn!

Sau khi nhận thức rõ tình cảm của mình, tôi không hề câu giờ nữa mà ngày đêm bám lấy anh.

Ban đầu Lâm Viễn còn ra dẻ, luôn giả vờ giả vịt đẩy tôi ra.

Sau đó lại để tôi làm bất cứ điều gì tôi muốn.

Một hôm, tôi cảm thấy có chút không khỏe, chỉ muốn nằm một chỗ, không hề cử động.

Không nghĩ tới buổi tối, Lâm Viễn lại chủ động tới tìm tôi.

Thấy tôi liền cau mày nói: “Lý Ngũ, không lẽ em là người thích bỏ cuộc giữa chừng?”

Lời này có chút khó hiểu.

Nghĩ nghĩ một hồi, tôi mới nhận ra Lâm Viễn kỳ thực đang ám chỉ mình.

"Bà dì tôi tới, cảm thấy không khỏe nên nghỉ một ngày."

Sau khi nói xong, cửa phòng ngủ liền bị đóng sầm lại một tiếng.

Làm tôi giật cả mình ….

Trong lòng có hơi khó chịu, nói thế nào thì cũng coi như quan hệ “bạn giường" đi, hung hãn như vậy làm gì?

Kết quả chưa được vài phút, cửa lại mở ra.

Lâm Viễn vẻ mặt ngơ ngác bước vào, trên tay cầm một chiếc bình giữ nhiệt màu hồng.

"Nước đường đỏ."

Nói xong, dùng sức đặt nó lên bàn cạnh giường: “Mẹ bảo tôi đưa cho em.”

“Ồ, thế thì cảm ơn mẹ nhé.”

Lâm Viễn đứng đó nhìn tôi một lúc rồi mím môi rời đi.

Tôi đợi đến 12 giờ, đang nằm trên giường xem phim thì cửa lại mở.

Thoạt nhìn là Lâm Viễn.

"Không khỏe thì không nên thức khuya."

Cuối cùng tôi cũng cảm thấy phiền, nhịn không được nói: “Đây cũng là mẹ dặn anh nói thế à?”

Lâm Viễn không trả lời tôi, chỉ đi tới lấy iPad, cúi xuống ôm cả chăn lẫn tôi vào lòng.

"Anh làm gì thế?"

Anh không nói gì, đi thẳng về phòng ngủ, sau đó đặt tôi nằm ở bên cạnh nơi tôi thường ngủ, mặt không biểu cảm nói: “Nhắm mắt ngủ đi.”

Câu nói này có chút quen tai nhỉ ….?

Đây không phải là câu tôi hay nói để dỗ anh ấy ngủ sao!

11.

Không thể không nói, "chiến lược ngủ" của tôi rất hiệu quả.

Tôi cảm nhận rõ sự thay đổi trong thái độ của Lâm Viễn đối với tôi.

Mặc dù không nói nhảm như khi còn thực vật, nhưng ít ra đã giống người bình thường hơn.

Ngay khi cuộc sống đang vô cùng thuận lợi, những bức ảnh của tôi và Trương Minh bị lộ.

Chính Lý Mộng Đình là người đã đổ thêm dầu vào lửa cho việc này.

Cô ta đã nhận lời phỏng vấn truyền thông trước tôi một bước.

Đối diện với ống kính, cô ta khóc lóc: "Tôi thật có lỗi với tiểu Ngũ, con bé đã thay tôi kết hôn với Lâm Viễn. Nếu không phải do tôi cố ý trốn đi, con bé sẽ không phải chia tay người mình thích, cũng sẽ không kết hôn với Lâm Viễn, muốn mắng tôi thì cứ mắng tôi, đừng mắng em ấy."

Cư dân mạng đều nổ tung.

"Gả thay? Đây là chuyện còn diễn ở thế kỷ 21 sao, giới hào môn cũng quá hỗn loạn rồi.”

"Marketing cũng quá ghê tởm, chỉ là diễn ngoài mặt vậy mà cũng có thể lập CP. Kiếm tiền từ cư dân mạng, sau đó chơi theo cách của mình?"

“Tôi nhất thời không biết ai đau lòng cho ai, nhưng vẫn là đau lòng cho mình trước, số tiền bỏ ra để gặm CP lúc đó như hoá thành nước mắt lúc này.”

Ngay sau đó:

# Vu Uyên Chi Cảnh BE

# Lý Ngũ kết hôn

trở thành xu hướng tìm kiếm hàng đầu, thậm chí

# Lý Mộng Đình

cũng lên hot search.

Mặt tôi tái mét.

Trên mạng đều là mắng chửi tôi thủ đoạn.

"Con ngoài giá thú chính là con ngoài giá thú, tôi cảm thấy Lý Mộng Đình là người rộng lượng, không giống như Lý Ngũ."

"Sao tôi lại cảm thấy ở đây thuyết âm mưu? Lý Ngũ thay chị mình gả đi là do âm mưu cả, cô ta chính là làm dâu hào môn.”

"Tính toán cũng tốt thật, gả cho chồng thực vật, để vừa có tiền vừa có danh vọng, nhưng vẫn không cản trở việc qua lại với tình nhân nhỏ. Nào ngờ được, chồng cô ta lại tỉnh dậy."

Lâm Viễn đi tới, thu điện thoại của tôi: "Đừng xem."

"Em không sao, chỉ là cảm thấy nó khá thú vị. Dù gì cũng chỉ là người bình thường, chẳng có tài đức gì mà lại được cả mạng xã hội bàn tán.”

"Là anh xử lí không tốt." Lâm Viễn ngồi bên canh:, "Anh giúp em chuẩn bị bản thảo làm rõ, sắp xếp các mốc thời gian. Nếu cần thiết, mình sẽ tổ chức một cuộc họp báo khác."

“Anh cũng chuẩn bị bài phát biểu à?”

"Ừm."

Tôi suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Quên đi, em không muốn đối mặt với camera nữa.”

Lâm Viễn im lặng một lát: “Đừng sợ, anh sẽ đích thân đến làm người phát ngôn cho buổi họp báo này.”

Khi đó, tôi không nhận ra được điều kỳ lạ trong lời nói của Lâm Viễn.

Sau vài phút, tôi dò dẫm lại cuộc trò chuyện và nhận ra: "Lâm Viễn, anh nhớ ra điều gì à?"

“Anh nhớ cái gì?” Lâm Viễn nhìn máy tính không dời mắt, “Tính cách lúc anh nằm viện à?”

Anh ấy nhớ lại rồi!!!

Tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đứng lên: “Anh nhớ được khi nào?”

Lúc này Lâm Viễn mới dừng lại, trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Sau khi say."

Vậy là đã nhớ lại được khá lâu!

"Vậy sao anh không nói cho em biết, còn chờ em mỗi đều phải tìm anh ngủ!"

Anh ấy có vẻ xấu hổ: “Anh cũng đi tìm em mà.”

Tôi nghiến răng quyết định đơn phương chiến tranh lạnh với anh.

Lâm Viễn đứng dậy kéo tôi vào lòng: “Anh xin lỗi vợ.”

Rồi hạ giọng: “Anh cũng cần thể diện chớ.”

Nghĩ đến lúc đó, tôi lại không nhịn được cười, r3n rỉ: “Những chuyện kia anh từng làm, rất không có mặt mũi.”

Tất cả các bằng chứng đều được sắp xếp theo từng mốc thời gian rồi đăng tải trên mạng xã hội.

Điều này khiến Lý Mộng Đình gần như không còn lý do để chống trả.

Sau khi thảo luận, Lâm Viễn và tôi cùng nhau tổ chức một cuộc họp báo trực tuyến để giải thích toàn bộ câu chuyện với cư dân mạng.

Có phóng viên hỏi: "Có đúng là gả thay không?"

Lâm Viễn không hề né tránh, "Là thật."

Thanh âm lạnh lùng: "Hôn ước với Lý gia là do cha mẹ tôi lập, nhưng tôi không thích Lý Mộng Đình nên đã định từ chối. Không ngờ còn chưa giải quyết xong thì xảy ra tai nạn. Mẹ tôi vì sốt ruột nên muốn cùng Lý gia thương lượng tổ chức hôn sự sớm hơn. Mà Lý gia không muốn gả con gái cho người thực vật nên đã cho đổi người, là vợ của tôi, Lý Ngũ, để tôi kết hôn với cô ấy."

Lâm Viễn mỉm cười: “Tôi rất biết ơn bố mẹ vợ đã đưa ra quyết định này, cho phép tôi tìm được người mình thực sự yêu thương.”

“Tôi có thể hỏi anh thích gì ở vợ mình không?”

Lâm Viễn suy nghĩ một lúc, sau đó nói từng chữ một, "Tốt bụng và ngay thẳng, thông minh và hơi mưu mẹo một chút."

Mỗi lời thốt ra dường như ẩn chứa vô vàn câu chuyện.

Bị ấn tượng bởi ánh mắt của Lâm Viễn, phóng viên đều nhất thời im lặng rồi hỏi tôi: "Lý tiểu thư, chúng tôi thực sự đã hỏi cô một câu tương tự, tôi tò mò là bây giờ Lâm tổng đã tỉnh lại, cô có muốn trả lời lại không?"

Tôi cười lắc đầu: “Không, Lâm Viễn vẫn luôn sôi nổi và hoạt bát.”

Chân tướng rõ ràng, Lý gia đã trở thành chủ đề mắng chửi của cư dân mạng.

Sau đó, có người lần theo manh mối, phát hiện một vụ tranh chấp kinh tế, liên quan đến cha của nguyên chủ trong vụ kiện.

Khi đó Lâm Viễn đã tận lực chèn ép, cố ý hướng mũi dư luận nên Lý gia cũng theo đó mà ngày càng sa sút

Tôi có chút bất ngờ, nhân vật chính mới là Lý Mộng Đình, sao bây giờ lại thành ra như này?

Cái này, gọi là... sự chiến thắng của trùm phản diện?

Lúc này, tôi mới hậu tri hậu giác (*) mà nhận thức được một vấn đề.

(*) sau khi xem xét kỹ càng mới nhận ra điều gì đó

Nếu Lý Mộng Đình là nữ chính, vậy nam chính là ai?

Tại sao một chút ấn tượng tôi cũng không có?

"Lý Mộng Đình sắp kết hôn."

Hôm đó Lâm Viễn về nhà, mang theo tin lớn.

"Là ai?"

"Ông chủ của doanh nghiệp Châu Sang."

Tập đoàn Châu Sang, nghe tên thì có vẻ là một công ty lớn.

Tôi đoán có thể là nam chính đã xuất hiện, lại hỏi thêm: “Chắc là đẹp trai lắm nhỉ?”

Dù sao cũng là nam chính.

Lâm Viễn liếc nhìn tôi, sau đó tùy ý bấm bấm điện thoại, “Đây này.”

Tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông bụng phệ ít nhất đã 60 tuổi và hói đầu: "Không đúng, là một ông già à?"

"Tình hình Lý gia không mấy lạc quan, vừa hay có người sẵn sàng giúp đỡ thì bọn họ liền gả cô ta đi thôi.”

Tôi không bỏ cuộc: “Vậy ông ta có đứa con trai nào không, cái dạng dáng dấp đẹp trai ấy.”

Sắc mặt Lâm Viễn nháy mắt trở nên âm trầm, "Hiện tại người chồng thực vật của em không thể thỏa mãn được em nữa nên em bắt đầu mong nhớ người khác rồi à?"

“Ý em không phải vậy đâu, nghiêm túc mà nói …”

Tôi chưa kịp nói xong thì Lâm Viễn đã nhào tới.

Mấy tiếng sau, Lâm Viễn cuối cùng cũng chịu buông tôi ra: "Bây giờ còn dám mơ tưởng người khác nữa không?"

Tôi thậm chí còn không có nhớ thương gì ai!

Quá lười để nói chuyện với anh ấy, tôi trợn mắt.

Lâm Viễn nghiêng người nói: "Bảo bối, có một điều anh luôn tò mò."

"Ừm?"

"Lần đầu tiên anh cho em xem mông của mình, em cảm thấy thế nào?"

Tôi nhớ lại ….

Khóe miệng không khỏi nhếch lên.

"Trắng nõn."

"Trắng cực kỳ."

“Giống như một chiếc bánh bao lớn.”

Lâm Viễn: “......”

—— HOÀN TOÀN VĂN ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.