Tôi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Sếp

Chương 4



4.

Thẩm Nghiên thật sự rất đẹp, không phải là kiểu vẻ ngoài quyến rũ, kiều diễm mà là kiểu rất khí chất, rất thu hút.

Mặc chiếc váy dài, cao ráo và duyên dáng.

Cô ấy đi đến từ phía đối diện, tôi lặng lẽ tán thưởng một lúc.

Sau khi lên xe, Thẩm Nghiên mỉm cười và chào hỏi với tôi rồi vô cùng thân thiết nắm tay Tạ Dữ và tán gẫu.

Tên đầu gỗ Tạ Dữ câu được, câu chăng trả lời Thẩm Nghiên, hết sức qua loa lấy lệ.

Trong lòng không ngừng thúc giục:

‘Lâm An An đang chần chừ cái gì, sao không mau mau vượt qua cái xe trước mặt.’

Thật bất lịch sự.

Thực hiện xong nhiệm vụ lái xe tạm thời, đưa hai người đến nơi hẹn, tôi quyết định tìm một chỗ giet thời gian, đến giờ rồi làm việc tiếp.

Tùy tiện tìm một quán ăn gọi vài món.

“Con gái, bao giờ con về.”

“Sao lại chia tay với Tiểu Trương? Cậu ta không tốt chỗ nào, công việc nhà nước, vừa ổn định vừa có thể diện, con nói h@m muốn kiểm soát của cậu ta mạnh đến mức biế.n th.ái, đâu có khoa trương như vậy, chẳng phải đàn ông đều thế sao? Mẹ còn không phải vì tốt cho con à.”

Từng dòng tin nhắn nhảy ra, h@m muốn kiểm soát quá giới hạn sắp từ mấy hàng chữ tuôn ra ngoài, mục đích muốn trói chặt tôi.

Trong lòng tôi rất buồn rầu, không để ý đến chữ “rượu” đã đánh dấu trên thực đơn.

Gà được ủ bằng rươu, tửu lượng của tôi vẫn luôn kém đến không thể tưởng tượng nổi.

Ăn cơm xong, tôi hơi chóng mặt.

Dần dần đầu óc hỗn loạn, chuyện đưa Tạ Dữ về nhà trở nên vô cùng rõ ràng.

Đúng, tôi còn phải đưa Tạ Dữ về nhà.

Tôi dựa vào cảm giác đi tới bãi đậu xe, nhưng lại bị một vòm ng ực rộng lớn cản lại.

Thơm quá, thoang thoảng hương muối biển.

“Lâm An An, sao cô lại chạy đi uống rượu?”

Giọng nói Tạ Dữ hơi trầm xuống, tôi không phận biệt được đây là giọng thật hay tiếng lòng.

Vùi trong ngực anh, đột nhiên tôi hơi tủi thân.

“Xin lỗi, đừng trừ tiền lương của tôi được không, tôi sẽ cố gắng làm việc.”

Tạ Dữ cúi đầu nhìn tôi, vỗ vỗ lưng.

Lúc này, ánh mắt anh không giống màu hổ phách mà giống hai đầm nước sâu.

“Được, không trừ.”

“Tôi đưa cô về trước.” Tạ Dữ nói với Thẩm Nghiên.

Thẩm Nghiên khẽ mỉm cười, thái độ và cách xưng hô lạnh nhạt hơn nhiều so với khi mới tới.

“Không cần đâu, tôi gọi xe, Tạ tổng cứ đưa cô Lâm về trước đi.”

Sau khi đi theo Tạ Dữ lên xe, ý thức của tôi dần trở nên mơ hồ, nghĩ gì nói đó, hoàn toàn buông thả bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.