Tôi Nghi Ngờ Ông Xã Ngoại Tình

Chương 37



Hai người kia dù sao cũng là sinh viên, không có kinh nghiệm xã hội.

Bị luật sư thân kinh bách chiến trước dùng đạo lý thuyết phục, sau lại tạo áp lực đè ép, dọa cho sợ đến nỗi cái gì cũng khai hết.

“Tôi…… chúng tôi thật sự chưa làm gì cả.”

“Là một vị mỹ nữ cho chúng tôi mỗi người hai ngàn tệ, để chúng tôi đỡ hai người họ vào phòng, sau đó lại rời khách sạn vào năm sáu giờ sáng hôm sau.”

Luật sư hỏi: “Không cho các cô làm chuyện gì khác sao?”

“Không có, không có, chúng tôi bảo đảm.”

“Vậy các cô ở trong phòng làm gì.”

Trong đó có một nữ sinh nói: “Hai người chúng tôi ngồi trên sô pha chơi game.”

Luật sư nghi hoặc: “Chơi game?”

“Đúng vậy, bọn tôi là hai cô gái đỡ được hai người bọn họ vào phòng cũng mệt chết rồi, còn có thể làm gì.”

“Hơn nữa chúng tôi còn lo lắng bọn họ sẽ làm bậy đấy.”

“Đúng vậy, yên lặng là bởi vì sợ người đàn ông kia, người ở trong phòng tôi đó, hai người chúng tôi có thể làm chứng cho nhau, chúng tôi thật sự chơi game cả đêm.”

Luật sư nói: “Nói xem tại sao lại như vậy.”

“Chính là lúc ăn cơm, Thượng tổng để chúng tôi rót rượu cho bọn họ, trong đó có một người đàn ông gọi là Lục tổng vẫn luôn lạnh mặt, bọn tôi vừa đến gần đã bị anh ta lườm cho rồi, ánh mắt kia thật sự đáng sợ lắm.”

Nghe đến đây, khóe miệng Vu Chi không khỏi nhếch lên, cô ngước mắt nhìn thoáng qua Lục Bách Sâm.

Phát hiện đúng lúc anh cũng đang nhìn mình.

Cô lập tức hạ sắc mặt, hung hăng trừng mắt nhìn anh.

“Sau khi tôi đỡ được anh ta vào phòng, anh ta vẫn luôn ngồi trên giường nhìn tôi, ánh mắt kia thực dọa người, Trân Trân liền gọi tôi đến phòng cô ấy vì người đàn ông ở trong phòng cô ấy ngủ say như chết vậy.”

Nghe được lời này, Tề Đan Đan tức giận vỗ mạnh một cái xuống sô pha: “Tào Cảnh Ngôn!”

Tào Cảnh Ngôn đang nâng chậu nước quỳ gối trên bàn phím kêu to: “Anh cái gì cũng chưa làm nha, các cô ấy đều nói anh ngủ rồi, bọn họ chỉ ở phòng anh chơi game cả đêm thôi, anh oan mà.”

“Sao anh không học theo Sâm ca người ta kia, khẳng định là anh hái hoa ngắt cỏ khắp nơi, chỗ nào cũng vương vấn tình cảm.”

Cảnh Ngôn mang vẻ mặt đau khổ giải thích: “Anh không có.”

Đối với dáng vẻ lúc say rượu của Lục Bách Sâm, Vu Chi vẫn có chút kinh nghiệm.

Ở ngoài anh sẽ không để bản thân uống say, cho dù có say, anh cũng sẽ căng hết dây thần kinh ra giữ cho mình tỉnh táo, người không thân quen căn bản sẽ không nhìn ra được anh uống nhiều hay ít.

Nhưng chỉ cần về phòng đóng cửa lại, anh có thể ngay lập tức nằm liệt trên mặt đất.

Bút ghi âm không còn âm thanh gì nữa, Lục Bách Sâm đưa tay lấy về, bấm nút tắt.

Anh đứng dậy cất bước đi đến bên cạnh Vu Chi, ngồi xuống, nắm lấy bàn tay mảnh mai của cô, dịu dàng hỏi: “Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng rồi, còn tức giận không?”

Vu Chi rút tay về, không để ý đến anh.

Cô nhìn bộ dáng tức giận của Tề Đan Đan, biết rằng cô nàng muốn đánh cho Tào Cảnh Ngôn một trận cho hết giận.

Hai người bọn họ ở lại đây cũng không tốt, cô liền đứng dậy nói: “Nếu đã biết tất cả sự việc ra sao rồi thì hai người các cậu từ từ nói chuyện đi, bọn tớ đi trước.”

Nói rồi, Vu Chi lập tức đi ra ngoài.

Người đàn ông phía sau cũng đi theo, anh đưa tay bắt được cổ tay mảnh khảnh của Vu Chi, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta cũng nói chuyện?”

Vu Chi hất tay anh ra, tức giận nói: “Bây giờ em không muốn nói chuyện về vấn đề này.”

Tuy rằng đã biết rõ ngọn ngành mọi chuyện nhưng trong lòng cô vẫn còn tức giận.

Lục Bách Sâm mím môi nhìn về bóng dáng phía trước, anh khẽ thở dài, cất bước đuổi theo.

Vu Chi bực bội nói: “Đừng đi theo em, em muốn yên tĩnh một mình.”

Nói rồi, cô chạy chậm về phía xe của mình.

Lục Bách Sâm đứng đơ người tại chỗ, nhìn cô.

Vu Chi nhìn qua từ cửa sổ xe, vậy mà cô lại cảm thấy anh có chút đáng thương.

Buổi tối, Vu Chi vẫn ở lại khách sạn, Lục Bách Sâm gửi cho cô mấy tin nhắn trên WeChat mà cô vẫn chưa trả lời.

Ngày tiếp theo, bởi vì ngủ dậy muộn mà cô đi làm muộn.

Vừa đến công ty cô liền nghe được một tin tức giật gân.

Lục tổng muốn hủy bỏ hợp tác cùng công ty Mẫn Văn.

Tập đoàn Thụy Hoa đã hợp tác cùng công ty Mẫn Văn mười mấy năm nay, nếu như dừng hợp tác, hai nhà tổn thất ít nhất cũng phải vài tỷ.

Vu Chi nghe được tin tức này, cô lập tức nhăn mày, xoay người đi lên tầng 16.

Cô bước ra từ thang máy, đang định đẩy cửa đi thẳng vào văn phòng Lục Bách Sâm thì bị trợ lý Trương ở phía sau gọi lại: “Chị Vu, Lục tổng bị chủ tịch gọi đi rồi.”

Cô không cần nghĩ cũng biết là vì chuyện gì.

Cô cố gắng ổn định tâm tình, ngồi ở khu nghỉ ngơi chờ Lục Bách Sâm trở lại.

Khoảng hơn mười phút sau, Lục Bách Sâm lạnh mặt từ thang máy đi ra, tay phải không ngừng lôi kéo cà vạt trên cổ, có thể thấy được tâm tình anh lúc này rất bực bội.

Có điều đến khi nhìn thấy cô, gương mặt vốn đen sì của anh lập tức nhu hòa đi rất nhiều, khóe miệng anh còn treo lên ý cười, anh đi tới nắm lấy tay cô, thanh âm ôn nhã hỏi: “Đã ăn sáng chưa?”

Vu Chi không trả lời anh, đi theo anh vào văn phòng.

Cửa phòng vừa khép lại, Vu Chi liền lập tức mở miệng hỏi: “Anh muốn dừng hợp tác hoàn toàn với công ty Mẫn Văn sao?”

Lục Bách Sâm ôm cô vào trong lòng ngực, ngửi mùi hương nhẹ nhàng quen thuộc trên người cô, lười biếng ‘ừ’ một tiếng.

Đôi tay Vu Chi chống trước ngực anh, cô cố gắng bảo trì khoảng cách với anh: “Anh điên rồi sao?”

“Không điên, bọn họ chính là chắc chắn rằng công ty chúng ta không dám giải ước với bọn họ, cho nên lần này bọn họ mới quá đáng mà chỉ đích dang anh đi bàn chuyện gia hạn hợp đồng, anh không thích bị động, huống chi sau này không hợp tác thì anh sẽ không phải gặp lại người phụ nữ Thượng Tiêu Tiêu kia, như vậy em sẽ không suy nghĩ miên man nữa.”

Vu Chi nhìn đôi mắt bị che kín bởi tơ máu hồng của anh, cô không dám tin hỏi: “Anh đây là làm cho em xem?”

Lục Bách Sâm nhìn cô bằng đôi con ngươi đen như mực, anh gật đầu: “Đúng vậy.”

Cô vốn còn mang một bụng hỏa khí, giờ đây bởi vì những lời này của anh mà lập tức tan thành mây khói.

“Như vậy thì công ty sẽ phải tổn thất một số tiền rất lớn, đáng giá sao?”

“Đáng giá.”

Tin tức này vừa tuôn ra, buổi chiều liền có người từ công ty Mẫn Văn bay đến để thương lượng.

Người tới không phải ai khác, chính là Thượng Tiêu Tiêu.

Một tên tình địch chưa biết dáng vẻ ra sao, Vu Chi còn khá tò mò đối với cô ta.

Sau khi cô ta tới liền muốn tìm Lục Bách Sâm nói một chút về chuyện hợp tác.

Dù sao thì cũng liên quan đến tổn thất của hai nhà, quyết định của Lục Bách Sâm đã trực tiếp làm đối phương hoảng sợ.

Nhưng dường như Lục Bách Sâm thực sự quyết tâm muốn dừng hợp tác, Thượng Tiêu Tiêu ngồi đợi ở công ty bọn họ cả một buổi trưa cũng không nhìn thấy được mặt Lục Bách Sâm, chỉ có vài vị quản lý cấp cao ra mặt thay.

Thượng Tiêu Tiêu không thấy được Lục Bách Sâm, chỉ có thể xuống tay từ Vu Chi.

Ngày tiếp theo, khi Vu Chi đang vội vàng sửa sang lại tài liệu thì có một người phụ nữ xinh đẹp, trang điểm gợi cảm, giọng nói ngọt ngào, từ ngoài văn phòng đi vào.

“Xin chào, xin hỏi tiểu thư Vu Chi có ở đây không?”

Nghe được tên của mình, Vu Chi ngẩng đầu lên, nhìn người phụ nữ trang điểm tinh xảo đang đứng ở cửa.

Trong quán cà phê:

Vu Chi ngồi bên cửa sổ, tay cô chậm rãi khuấy cốc cà phê trước mặt.

Đối diện với người phụ nữ đang không ngừng đánh giá mình, Vu Chi đều coi như không thấy.

So về sự kiên nhẫn, ngoại trừ Lục Bách Sâm, Vu Chi thật sự chưa sợ một ai.

Cuối cùng vẫn là Thượng Tiêu Tiêu bại trận, mở miệng trước: “Vu tiểu thư, tôi là Thượng Tiêu Tiêu.”

“À, đã nghe qua.”

Ánh nắng buổi sáng không quá nóng, chiếu xuống khuôn mặt trắng nõn của cô, làm tăng thêm vài phần khí chất trầm tĩnh.

So với Thượng Tiêu Tiêu trong lòng đang giấu chuyện, Vu Chi lại bình thản hơn nhiều.

Thượng Tiêu Tiêu mở miệng nói thẳng vào chủ để: “Hôm nay tôi tới là muốn cùng cô nói chuyện về việc hợp tác của công ty.”

Vu Chi cười thành tiếng, cô nghiêng đầu nhìn cô ta: “Cô tìm nhầm người rồi, việc hợp tác của công ty thì phải đi tìm Lục tổng, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ của bộ phận Tiêu thụ mà thôi.”

“Lục phu nhân.” Thượng Tiêu Tiêu cau mày hô lên.

Vu Chi nhướn mày nói: “A, vẫn còn biết tôi là Lục phu nhân sao, vậy mà cô còn dám nhớ thương chồng của tôi.”

Thượng Tiêu Tiêu không phục nói: “Là tôi quen Bách Sâm trước.”

“Nhưng Sâm ca thích tôi, hơn nữa chúng tôi đã kết hôn rồi, là vợ chồng hợp pháp được quốc gia bảo vệ, hiện tại cô chen vào thì chính là kẻ thứ ba.”

Thượng Tiêu Tiêu nắm chặt tay, cắn răng, gân xanh hai bên thái dương đều nổi lên, giọng điệu cứng đờ: “Hôm nay chúng ta không nói việc này, tôi tìm cô chính là muốn để cô khuyên nhủ Bách Sâm, làm việc gì thì phải suy nghĩ kỹ rồi hãy làm, công ty hai nhà chúng ta đã hợp tác lâu như vậy rồi, bây giờ đột nhiên muốn ngưng hợp tác……..”

Không đợi cô ta nói xong, Vu Chi đã ngắt lời, cô lộ ra vẻ mặt nghi hoặc: “Không đúng rồi, Sâm ca nói với tôi rằng lúc trước các người chỉ mặt điểm tên nói muốn chính Sâm ca phải đi gia hạn hợp đồng, nếu không các người sẽ suy xét về việc có tiếp tục gia hạn hợp tác nữa hay không, không phải bây giờ anh ấy đã theo ý các người rồi sao, các người phải nên vui vẻ mới đúng chứ.”

Thượng Tiêu Tiêu bị chọc tức đến nỗi khóe miệng run rẩy, mặt đen như đít nồi.

Lúc trước Thượng Tiêu Tiêu nói như vậy, sở dĩ là vì muốn để Lục Bách Sâm tự mình đi Lâm Châu.

Cô ta cứ đinh ninh rằng Lục Bách Sâm sẽ không bởi vì chút chuyện này mà từ bỏ hợp tác giữa hai nhà.

“Cô muốn như thế nào?” Thượng Tiêu Tiêu cắn răng hỏi.

Vu Chi mỉm cười nhìn cô ta: “Thật không biết là cô ngốc thật hay ngốc giả, thế nhưng lại muốn xuống tay từ chỗ tôi, thật là ngại quá, từ trước đến nay, tiền đối với tôi không phải là một thứ quan trọng, thiếu vài tỷ không tạo nên ảnh hưởng gì đối với tôi, dù sao thì tôi cũng có một người chồng kiếm tiền rất lợi hại, nhưng Thượng tiểu thư vậy mà lại thấp hèn tới cầu xin tôi, người phụ nữ không có ai đau lòng, thật là đáng thương.”

Vu Chi vốn không phải là bạch liên hoa gì, càng sẽ không giống như trong phim truyền hình khóc lóc cầu xin cô ta cách xa chồng mình ra một chút.

Đồ của cô, người khác không được phép mơ tưởng.

“Rầm.”

Thượng Tiêu Tiêu tức giận vỗ mạnh xuống bàn, khiến cho tách cà phê mà Vu Chi còn chưa uống vương vãi hết ra bàn, âm thanh này cũng thu hút sự chú ý của không ít người.

Vu Chi vẫn ngồi tại chỗ, cô ngửa mặt bày vẻ vô tội nhìn cô ta: “Nha, tức giận đấy à?”

Nói rồi cô đứng dậy, đối diện với cô ta: “Lúc cô tính kế chồng tôi, có nghĩ đến việc tôi có thể tức giận hay không?”

“Tôi đối với loại phụ nữ tiểu tam như cô, sức chịu đựng bằng không.”

Vu Chi lớn tiếng nói câu này, mọi người xung quanh nghe được xong bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.

Thượng Tiêu Tiêu tức giận đưa tay muốn đánh lên mặt Vu Chi, Vu Chi đã sớm có phòng bị, cô lập tức bắt được tay cô ta, trở tay cho cô ta một cái tát.

“Chát.”

Một cái tát này của Vu Chi đánh xuống rất nặng tay, mang theo oán khí cùng phẫn nộ mấy ngày nay của cô.

So với người phụ nữ trước mắt suýt nữa hủy hoại hôn nhân của cô. Vu Chi cảm thấy, cô tát cho cô ta một cái vẫn còn rất nhẹ.

“Cô tung tin đồn Sâm ca ngoại tình, còn đặc biệt để phóng viên đưa tin, thật ra chính là muốn bức tôi cùng Sâm ca ly hôn chứ gì, nếu tôi ly hôn, vừa lúc đúng ý cô. Nếu tôi không ly hôn, người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng tôi vì muốn được tiếp tục làm con dâu nhà giàu mà nín nhịn chịu đựng, vậy cô còn có hậu chiêu đúng không, có phải sau đó cô muốn đưa tin, tôi bởi vì tâm tình không tốt mà chạy đến quán bar say xỉn mua vui, sau đó lại là tin tức Sâm ca bị cắm sừng?”

“Thực ra trong lòng cô cũng sợ hãi Sâm ca đúng không, nếu không thì sao cô không trực tiếp hạ xuân dược rồi ngủ với anh ấy chứ.”

Vu Chi nhìn dáng vẻ Thượng Tiêu Tiêu mở to hai mắt nhìn mình, bàn tay in hằn trên má trái vô cùng dễ thấy.

Vu Chi hất tay cô ta ra, mỉm cười nói: “Lại nói tiếp, tôi cũng muốn cảm ơn vì hôm nay cô đã tìm tôi ra ngoài, nhìn dáng vẻ không thể không nén giận vì công ty của cô làm tôi vô cùng sung sướng.”

Nói xong, cô mím môi cười với cô ta, cầm lấy túi xách nghênh ngang rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.