*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trích nhật ký Vương Tiểu Mị: Hôm nay nói thế nào nhỉ? Ài… Tôi chỉ muốn nói tôi là một con cương thi chết lâu rồi, thế mà sống lại còn bị tiêu chảy, sau đó tôi bị cả đám anh em thuộc hạ vây xem, các người có tin không?
Đêm hôm khuya khoắt, bụng Vương Tiểu Mị bất chợt vang lên tiếng kêu quen thuộc!
Hắn ôm bụng ngồi dậy, sắc mặt nhăn nhó như vừa ăn phải con ruồi.
“Huynh sao thế Miên Đăng?” Văn Phong Tẫn không ngủ, cho nên chỉ cần người bên cạnh có chuyện gì là gã có thể nhanh chóng nắm được.
“Ôi ôi ôi! Hình như tôi bị đau bụng… Đệt mẹ cương thi còn có cứt à?!” Vương Tiểu Mị khóc không ra nước mắt: “Anh mở hộ tôi cái nắp quan tài nhanh lên!!!”
Vương Tiểu Mị gấp lắm rồi, hắn muốn đi nhà xí!
Văn Phong Tẫn nhanh nhẹn làm theo sau đó nhăn mày: “Địa cung không có cầu tiêu.”
Vương Tiểu Mị: “…”
Đúng vậy, ai lại đi xây nhà xí ở phần mộ của mình? Chưa nói đến chuyện người cổ đại ỉa xong thì dọn thế nào, mẹ kiếp nhà nó ai dám đi ỉa trong mộ của người ta?
Không một nhà kiến trúc sư nào thông minh đến mức tính được chuyện nửa đêm chủ mộ dậy muốn đi ỉa cả.
“Làm, làm sao bây giờ???” Vương Tiểu Mị kẹp chặt hai chân, khuôn mặt vặn vẹo như quả mướp đắng: “Đại ca anh nghĩ cách gì giúp tôi đi mà!!!!”
Không ổn, không ổn, không hề ổn! Cứ tiếp tục như vậy hắn sẽ chết mất, ông trời ơi cứu!!!
Lần đầu tiên Văn Phong Tẫn gặp được gương mặt ‘dữ tợn’ như vậy của Vương Tiểu Mị, ‘khụ’ một tiếng rồi đưa tay lên che miệng: “Nơi này có rất nhiều cơ quan nhưng ngoài địa cung thì ít hơn, hồi đó mấy người xây dựng cũng đào cái, ờm, nhà xí ở đó.”
“…”
Mẹ kiếp anh tưởng anh che cái mỏ lại mà tôi không thấy cái mặt tớn lên của anh khi thấy người gặp họa á?
Vương Tiểu Mị cắn răng nói: “Thế còn chờ gì nữa, đi thôi!!!”
“Nhưng mà… địa cung này rộng quá, từ nơi này cưỡi ngựa đi phải mất hai canh giờ (4 tiếng), còn nếu đi bộ thì…” Dưới ánh mắt chờ đường sống của Vương Tiểu Mị, Văn Phong Tẫn mỉm cười nói lảng sang chuyện khác.
“Tuy địa cung khổng lồ nhưng ta có thể mang huynh đi, chỉ cần huynh chờ nửa canh giờ.”
Vương Tiểu Mị không rõ tức hay nghẹn: “Anh rảnh quá à đâu mà làm cái mộ to như gì thế! Mẹ kiếp mau đưa tôi đi —— tôi muốn —— “
Nói đến đây, sắc mặt Vương Tiểu Mị biến đổi trong nháy mắt, hắn nhanh chóng kẹp chặt chân, để Văn Phong Tẫn ôm công chúa bế lên dùng phép thuật lao thẳng ra ngoài.
Cảnh vật xung quanh bắt đầu hỗn loạn, Vương Tiểu Mị nằm trong ngực gã đầu tóc tung bay như tổ quạ.
Chờ đến khi gã buông Vương Tiểu Mị xuống, hắn phải dựa vào tường mới có thể vỗ vai Văn Phong Tẫn: “Brother, you drive a good car… oh… — nôn….”
The speed is two hundred miles, and the mood is like a sea- oh!— Nôn—(*)
(*) Đọc rap ạ Vương Tiểu Mị phun xong, dưới ánh mắt khó hiểu của Văn Phong Tẫn xua tay: “Đại ca anh ra ngoài đi, tôi ngồi xổm tí. Đề phòng lát không có giấy chùi đít phiền anh đi tìm trong đống balo của mấy tay trộm mộ xem có cái gì mềm mềm màu trắng không.”
“Được.” Văn Phong Tẫn gật đầu đang định đi bỗng nhiên dừng lại nhìn Vương Tiểu Mị cười tươi như đóa hoa cúc: “Sư huynh sẽ không phải vì muốn bỏ ta mà giả vờ đau bụng đúng không?”
Động tác kéo quần đi ỉa của Vương Tiểu Mị cứng lại, hắn lạnh lùng đứng thẳng như cây bạch dương trước gió, giơ ngón giữa với Văn Phong Tẫn.
“Cút nhanh lên, không tí nữa tôi bắt anh nhìn cho anh ghê chết luôn đấy anh tin không?”
Văn Phong Tẫn cười nhẹ một tiếng rồi nói với hắn: “Địa cung nguy hiểm, ta đã kêu Mộc Nhất đến đây ngồi với huynh rồi, huynh yên tâm đi, nó là kẻ giữ mộ trung thành nhất, đáng yêu nhất trong đám thuộc hạ của ta.”
Vương Tiểu Mị vừa ngồi ỉa vừa lẩm bẩm.
Anh không tin tôi thì anh nói mẹ ra đi, lắm chuyện.
Nhưng mà nói cái gì đấy?! Mộc Nhất trung thành đáng yêu? Ủa có đáng yêu như tôi không? Vương Tiểu Mị mặt dày nghĩ.
Mà từ từ đã, Văn Phong Tẫn từng nói không có sinh vật sống nào trong địa cung…. Đcm cương thi thì nuôi thú cưng gì? Chó Husky à?
Lịt pẹ làm ơn nuôi cái gì nó nghiêm túc tí đi!
Vương Tiểu Mị sợ hãi run lẩy bẩy, trong lòng hô to lão đại anh về thương tôi một lần đi mà.
Mười phút sau, Văn lão đại vẫn chưa trở lại yêu thương hắn, bởi lẽ lúc này gã ma đầu đang đối diện với mấy cuộn giấy vệ sinh không thấm nước, tự hỏi xem người yêu mình dùng loại nào.
Thứ lỗi cho cái bánh chưng quê mùa, Văn lão đại thực sự chưa từng nhìn qua giấy vệ sinh nào tiên tiến đến thế.
Đầu bên này Vương Tiểu Mị mặt lạnh ngồi thẳng sống lưng tàn nhẫn véo cánh tay khô héo, hắn có đặc điểm càng sợ thì càng bình tĩnh, lúc nào mặt lạnh nghiêm túc tức là bị dọa sắp ngất, mau đến hộ giá.
Chính xác là như vậy.
Vương Tiểu Mị nhìn ‘con thằn lằn’ trụi lông ‘máu chảy đầm đìa’ trước mặt, nghĩ đến thú cưng nhỏ ‘đáng yêu’ Văn Phong Tẫn quảng cáo, có xúc động muốn alo chú cảnh sát.
Tự nhiên không muốn ỉa nữa.
Hắn im lặng nửa ngày nhìn con thằng lằn bò trên đầu mình, liều mạng gọi nhỏ một tiếng: “Mộc Nhất?”
Đỉnh đầu con thằn lằn bỗng nhiên vỡ ra một vết nứt sau đó lan rộng đến mang tai giống như đang cười, còn phát ra tiếng ‘cak cak cak’ cái đuôi sau mông cũng quẫy quẫy trông có vẻ khá vui.
Đệt con mẹ nó đây là con thú cưng đáng yêu à?
Đáng yêu quá, đáng yêu chết mất luôn a lô ha!
Mấy con vật nhỏ nhà anh lớn lên thật độc đáo, thật đặc biệt!
Vỗ tay!
Nhưng đây không phải điều kinh khủng nhất, kinh khủng hơn chính là cục phân của hắn kẹt trong người cuối cùng cũng ra được, rơi cái ‘tõm’ xuống. Vương Tiểu Mị có thể nghe được nó một cách rõ ràng, thậm chí cả ngôi mộ cũng chuyển động giống như cổ vũ ‘cố lên, cố lên con trai’.
Mộc Nhất đáng yêu dễ thương cũng phát ra tiếng ‘ha ha ha’ khủng bố chả khác nào mấy cô ma nữ áo đỏ, cộng thêm tí hiệu ứng quay tròn trên đầu hắn giống như đang đề phòng gì đó, vừa quay vừa nhìn chằm chằm Vương Tiểu Mị,
Ý muốn nói: Người anh em, sao anh khum đứng dậy, anh gặp nguy hiểm à?
Vương Tiểu Mị tụt quần ngồi đi ỉa: “…”
Không người anh em, tôi không đứng dậy là bởi vì tôi không có giấy chùi đít.
Vương Tiểu Mị nắm chặt cạp quần, đang phân vân có nên kéo lên luôn không cần chùi hay không.
Coi như hắn là đồ đáng xấu hổ, là đồ vứt bỏ lời dạy của cô giáo mầm non.
Vương Tiểu Mị đang định kéo quần lên, liếc qua đỉnh đầu.
Mở ngoặc đơn – Không biết nếu vật nuôi của mình chết trong hố phân thì chủ nhân như Văn Phong Tẫn có thò tay xuống vớt nó ra không nhỉ – đóng ngoặc đơn.
Đã thế đúng vào lúc này trên đỉnh đầu bỗng vang lên tiếng nổ ầm trời! Phiến đá trên đầu hắn bỗng nhiên nổ tung theo sau đó là cánh cửa màu đen xuất hiện rồi có tiếng đàn ông xa lạ kêu la thảm thiết.
Có người anh em như cái bao tải lăn xuống đất cái ‘rầm’ cách chân Vương Tiểu Mị khoảng 20 cm.
“Ái dồi ôi… Cái địa cung ma quỷ này chỗ nào cũng có bẫy…” Người anh em xương cứng bò dậy sau cú ngã dập mặt, híp mắt đưa cánh tay lên kiểm tra khỏi động đúng lúc đối diện với con cương thi mặt dày chuẩn bị kéo quần.
Hai người nhìn nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Anh nhìn lại tôi, tôi vẫn nhìn anh.
Tôi lại nhìn anh, anh…
Vương Tiểu Mị túm quần: “Ờm… người anh em ơi anh có giấy vệ sinh không?”
Người anh em thanh tú đẹp trai: “…”
Hai người nhìn nhau nửa ngày, bỗng nhiên cậu ta hét ầm lên: “Đú má tổ tiên thánh thần ơi — Có con cương thi áo đỏ! Tổ sư má nó còn biết nói — Anh ơi cíu em!!!!”
“…”
Vương Tiểu Mị điếc hết cả tai: Tôi đi WC trong mộ của mình, trên trời bỗng rơi xuống một người đàn ông, đã thế còn hét ầm lên làm tôi sợ không kéo nổi quần. Mấy người nói xem, tôi trêu chọc ai nào?
Hết chương 11