Từ lần trước Trinh Bắc tới, Vương Tiểu Mị đã phát hiện ra một sự thật siêu thú vị.
Vương Tiểu Mị: “Oa, tính tình Trinh Bắc tốt quá, tôi muốn…”
Văn Phong Tẫn cắn môi, mặt sưng mày xỉa.
Vương Tiểu Mị: “Anh nói xem nếu chúng ta có thằng con như Trinh Bắc…”
Văn Phong Tẫn hết hồn, yết hầu nhanh chóng chuyển động.
Vương Tiểu Mị: “Nếu—á á—này…”
Văn Phong Tẫn dùng tay bịt miệng hắn, nửa ngày sau mới dám mở miệng nói: “Tiểu Mị…ngoan.”
Vương Tiểu Mị cười hì hì, trườn như con cá chạch chui vào lòng gã cọ lên cọ xuống, đôi mắt tinh ranh chuyển động xung quanh.
“Nếu anh không nói sao mình ghét Trinh Bắc, tôi sẽ tiếp tục khen đấy!”
Văn Phong Tẫn ghét Trinh Bắc, đây là sự thật hôm qua Vương Tiểu Mị mới phát hiện ra, bằng không sao cứ mỗi lần nhắc tới cậu ta là gã đàn ông biểu cảm như hệt ăn phải con bọ! Nhưng kỳ lạ ở chỗ bọn họ mới gặp nhau hai lần, Tiểu Văn Tử bình thường lạnh lùng không để ý đột nhiên lùng tung lên, Vương Tiểu Mị tò mò lắm mà chưa có lời giải đáp.
Hỏi kiểu gì thì cũng là hỏi, cưỡng bức cũng được, chỉ cần Văn Phong Tẫn chịu mở cái mỏ hến nhà gã ra trả lời.
Văn Phong Tẫn bất lực nhìn ánh mắt linh động cùng gương mặt ‘tôi rất tò mò’ của người yêu, lông mày nhíu lại dần dãn ra, tuy gã ghét nhắc tới con bọ kia nhưng cũng hơi buồn cười, nửa ngày mới mở miệng: “Tiểu Mị, huynh cách xa nó ra một chút, tên đó không đơn giản như gương mặt huynh thấy đâu.”
“Thì anh cũng phải nói cậu ta xấu chỗ nào để tôi còn kết luận chứ!” Vương Tiểu Mị trợn mắt.
Hắn nhanh chân ngồi cạnh người đàn ông dựa đầu vào vai gã, Văn Phong Tẫn thuận thế ôm hắn vào lòng, dùng chất giọng lạnh nhạt ẩn chứa chán ghét cực độ kể cho Vương Tiểu Mị nghe câu chuyện về một Sếp lớn nằm nhà cần cù chăm con tang thi đại sư huynh ngủ say, ngày nào cũng phải đối phó với mấy tên trộm mộ hò hét ‘Ma quân chết đi!’.
Trong số đám người có một thanh niên Văn Phong Tẫn cực kỳ cực kỳ ghét, nói là bóng ma tâm lý của gã đàn ông cũng chả sai!
“Ta đã giết nó tổng cộng hai mươi chín lần, sai thuộc hạ truy sát sáu lần, đâm kiếm xuyên qua tim bảy lần, phế kinh mạch võ công mười lần, thậm chí có vài lần ta tức quá chặt luôn đầu nó.”
“Nhưng tất cả đều vô dụng, truy sát nhảy xuống vực nó nhặt được bảo vật, xuyên tim xong mới phát hiện tim nhảy từ bên trái sang bên phải, phế kinh mạch gặp được thần y…cuối cùng chém đứt đầu mọc lại được.”
“Ta làm thế nào nó đều sống sót một cách thần kỳ, sau đó khỏe mạnh đứng trước mặt ta.”
Nói tới đây mặt Văn Phong Tẫn xoắn lại như cái bánh bao, nhấp môi muốn nôn một bãi cho đỡ tức.
Ngay cả Vương Tiểu Mị ngồi trong lòng gã cũng cảm thấy sởn cả da gà da vịt.
Lịt pẹ!
Khiếp hào quang nhân vật chính Full Vip đúng không? Không, không phải hào quang nhân vật chính, hào quang này chắc chắn là hào quang ông tổ của nhân vật chính mới đúng!
Khó trách Văn bánh chưng lớn buồn nôn, nếu một ngày đẹp trời bạn phát hiện ra thằng bạn giết đột ngột xuất hiện trước mặt bạn…trời má, ớn thực sự!
Có khác gì quỷ ám đâu cơ chứ?!
Người bình thường nếu chết nhiều lần như thế đã sớm hỏng nhưng tên kia cứ như được lập trình sẵn, phảng phất sinh ra là để giết chết Văn Phong Tẫn.
Văn Phong Tẫn nói: “Nó không giống như người bình thường mà giống đồ vật bị yểm bùa hơn, mỗi lần ta nhìn thấy nó đều nở nụ cười giống như một lớp mặt nạ ‘chính nghĩa’ được chủ nhân của nó sơn lên.”
“…”
“Cái tên Trinh Bắc kia rất giống nó, thậm chí cả nụ cười cũng làm ta buồn nôn.”
“…”
Nghe tới đây đầu Vương Tiểu Mị tê rần, hắn bỗng nhớ tới nếu năm đó mình được hệ thống giao cho nhiệm vụ giáo dục Văn Phong Tẫn thành người tốt thì sau khi nhiệm vụ thất bại, hệ thống sẽ làm gì?
Sẽ giết chết Văn Phong Tẫn! Đù má!
Càng nghe càng ớn, càng nghe càng tởm…
Buồn nôn quá!
“…Anh tiêu diệt được nó cũng đỉnh đấy.” Vương Tiểu Mị vừa dứt lời Văn Phong Tẫn đã lắc đầu.
“Cuối cùng ta không giết được nó.”
“Hở?! Vậy sao anh—” Sống được tới giờ hay vậy?
Văn Phong Tẫn cười: “Vì ta bất tử, còn nó chỉ sống được đến năm 150 tuổi.”
Vương Tiểu Mị: “..”
…Thì ra sống lâu cũng là một ưu thế hả? Bỗng nhiên hắn nhớ tới chương trình nọ, bà lão nói với mấy anh quay phim “Năm tôi còn tung hoành ngang dọc mấy anh còn chưa ra đời đâu!”
Không ngờ kết thúc của đôi kẻ thù không đội trời chung lại thế này…
Mọe vớ vẩn vãi!
“Tiểu Văn Tử ~ sau khi tôi chết anh làm gì á?” Làm gì mà con quỷ hệ thống kia không tiếc tiền nạp full vip cho nhân vật chính quay lại vả chết anh, không vả chết được thì cũng phải khiến anh buồn nôn cả đời.
Vương Tiểu Mị tò mò nhìn gã bánh chưng.
Văn Phong Tẫn cứng đờ, nửa ngày sau tặng cho Vương Tiểu Mị nụ cười tự tin đơn thuần như trai chưa mười tám: “Ta không biết, ta ở mộ chăm sư huynh suốt.”
Giết người ya ~ tàn sát toàn bộ môn phái ya~ cuối cùng khiến cho Bắc quốc bao phủ trong bóng tối một trăm năm ya ~
Đấy là ai làm chứ Văn bánh chưng nhỏ nằm trong quan tài hổng biết gì hết á! Wink~
“…”
Hệ thống năm đó thất bại trở về: Tao mà tin mấy lời mày nói tao nằm chổng ngược hoa cúc lên trời!
Nói ngắn lại Vương Tiểu Mị hiểu rõ, Văn Phong Tẫn ghét hào quang nhân vật chính full vip chứ không thực sự ghét Trinh Bắc (gã bánh chưng: không ta ghét nó).
Thể hiện rõ ràng câu nói ‘một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng’.
Vương Tiểu Mị được thỏa mãn lòng hiếu kỳ xong dễ chịu thoải mái há miệng ngáp: “Đúng rồi, Trinh Bắc bảo tuần sau đến đào mộ.”
Hầy, xã hội văn minh công nghệ phát triển, đào mả nhà người ta còn có thể hẹn trước.
“Ừ.” Văn Phong Tẫn gật đầu ngồi dưới tán cây ôm chặt Vương Tiểu Mị điều chỉnh tư thế: “Huynh ngủ đi.”
“Được…Nhưng mà dạo này tôi thấy cái cây sạc điện này không tốt nữa.” Vương Tiểu Mị đáp. Trước kia ‘sạc năm phút dùng một giờ’ hắn rất ít khi ngủ ngày.
“Còn chuyện đám trộm mộ thì sao?”
“Huynh đừng lo, ta tự có sắp xếp.” Văn Phong Tẫn cười cười, mùi hoa đào vởn quanh mũi bọn họ, mấy cánh hoa rơi xuống áo hỷ đỏ như máu trông cực kỳ diễm lệ.
Người bên gối đã ngủ, gương mặt trắng nõn tuy không hề nghe thấy tiếng tim đập nhưng khó làm người khác liên tưởng tới đây chỉ là một thi thể.
Bỗng nhiên trên mặt thiếu niên xuất hiện nốt đen khác thường lan rộng ra gương mặt, cuối cùng biến mất dưới cằm.
Đây được gọi là ‘thi đốm’.
“Lão phu từng nói, không có bất kỳ linh hồn nào có thể giữ mãi trong thân thể, muốn cố định hồn phách của người đó không khó, dùng Định Hồn Châu và Tương Tư thụ kết hợp chỉ có thể duy trì bề ngoài…một khi rời khỏi, linh hồn sẽ vỡ tan thành mảnh nhỏ.”
“Vậy làm thế nào để ‘sống lại’?”
“Cần một thứ.”
“Nói!”
“Là…”
Giọng nói khàn khàn mang theo âm hưởng Bắc Quốc vang lên trong não gã đàn ông. Văn Phong Tẫn ôm Vương Tiểu Mị đặt lên đùi, sau đó cởi áo ngoài đặt cổ mình chạm vào miệng hắn.
Mùi máu trộn lẫn với hương hoa đào, ‘cương thi’ trong lòng Văn Phong Tẫn mở bừng mắt lao lên như con dã thú, không ngừng hút lấy cổ gã.
Có lẽ bởi vì suy yếu, Văn Phong Tẫn nhẹ nhàng ngâm nga giai điệu Bắc Quốc dần run rẩy, ngón tay gã đưa lên luồn qua mái tóc người yêu dịu dàng xoa nắn.
Nửa ngày sau, làn da Vương Tiểu Mị trở lại bình thường.
Cặp mắt đỏ tươi nhắm chặt, cau mày nằm trong ngực Văn Phong Tẫn. Gã bánh chưng lau vết máu dính trên khóe miệng hắn, rồi lại dùng nó đè trán Vương Tiểu Mị: “Không sao, không sao… chỉ một chút nữa thôi, đợi ta lấy được món đồ cuối cùng, trời cao biển rộng, huynh sẽ được tắm trong ánh nắng ban mai, huynh đi nơi nào, ta theo nơi đó.”
Gã đàn ông rũ hàng lông mi dày, dùng ngón tay miêu tả đường nét gương mặt Vương Tiểu Mị. Mắt gã dần đỏ lại, màu đỏ đậm như máu: “Xin lỗi sư huynh ta lại nói dối, những kẻ đó, một kẻ ta cũng phải giết.”
Nhà họ Trinh.
Trinh Bắc cõng balo chạy thẳng vào căn nhà bán đồ cổ phía trước, vừa tới nơi đã nở một nụ cười xán lạn.
“Anh hai!” Người đàn ông tựa vào cánh cửa màu đỏ ngẩng đầu, y mặc bộ quần áo màu đen, đôi mắt sắc bén nhìn thấy Trinh Bắc dịu dàng hơn rất nhiều.
“Về rồi? Không rên không hử một tiếng đã chạy đi lêu lổng? Anh bảo em thành thật ở nhà nghiên cứu cổ vật em không nghe vào sao?”
Trinh Bắc cười ha hả: “Anh còn nói em, anh cũng thế mà! Hơn nữa có anh cả trấn giữ, em học chỉ tổ phí sức.”
“Nói bậy gì vậy, em có thiên phú.” Nụ cười trên mặt Trinh Mộc phai bớt, y chạy lại ôm vai em trai mình: “Mấy hôm nữa anh cùng anh cả xuống mộ, đi ăn với nhau bữa cơm đã kẻo chẳng có thời gian.”
Trinh Bắc nheo mắt nhìn anh hai: “Nói cứ như anh không trở lại thế! Anh mời em nhé.”
Trinh Mộc cười hai tiếng, bất đắc dĩ nâng cánh tay đầy sẹo xoa đầu em trai: “Nhóc thối, anh trai em đã để em trả tiên bao giờ? Đi thôi.”
“Dạ dạ, anh hai thương em nhất.” Hai người vừa cười vừa chạy tới phòng khách nhà họ Trinh.
Người đàn ông hệt như đeo một tấm mặt nạ ngồi trên ghế, bên cạnh hắn ta là người đàn ông hơn ba mươi tuổi, trông có vẻ dịu dàng Trinh Hạo.
“Ông có chắc chắn không?” Hai người cùng nhau nghiên cứu tấm lụa mềm mại, Trinh Hạo hỏi người đàn ông.
Hắn ta gật đầu: “An tâm, bản đồ này thật hay giả cậu còn không nhìn ra? Những thứ khác có thể là giả nhưng thứ này tuyệt đối không thể.”
“Hai thằng em của cậu còn vào, mang về cả Ngư Châu. Nếu lời em út cậu nói là đúng, chủ mộ có ký ức của con người thì truyền thuyết chắc chắn là sự thật. Chỉ cần có những người tôi chọn và cậu cùng xuống thì mấy con quái vật trong đó có đáng là gì. Nhờ vào bản đồ chúng ta hoàn toàn có thể tránh được nguy hiểm.”
“Uy lực của Ngư Châu cậu cũng đã tự mình trải nghiệm qua, mà những đồ cậu chưa từng thấy…thậm chí còn tuyệt vời hơn Ngư Châu rất nhiều. Cậu không muốn nhìn sao?” Người đàn ông lạnh lùng cong môi.
Trinh Hạo nghe vậy nắm chặt tay, nheo mắt lại nói: “Được, chuẩn bị tốt rồi cùng nhau xuất phát!”
Người đàn ông vừa lòng gật đầu: “Đúng rồi, mang theo hai thằng em của cậu, nhưng cậu chắc bọn nó sẽ không phản bội chứ?” Bảo bối trước mặt, nào ai còn quan tâm tới tình cảm gia đình?!
Trinh Hạo cười ha hả: “Yên tâm, bọn nó là mấy con chó…rất ngoan.”