Trải qua hai ngày đi thám thính tình hình, tuy chỉ có Trinh Mộc từng đi xuống mộ nhưng có bản đồ của lão Nghiêm nên về cơ bản cách phá các loại bẫy đều được tính toán tỷ mỉ.Ngày thứ bảy, đoàn người cảm thấy đã ổn quyết định tiến vào địa cung thêm một lần nữa.
“Tiếp đến chúng ta sẽ tới nơi sâu nhất địa cung.” Trinh Mộc dừng lại nhìn về phía sau: “Lần trước tôi gặp nữ quỷ tóc dài ở chỗ này…”
Cả đoàn nhìn về phía người đàn ông họ Nghiêm.
“Đại ca, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Tiểu Lý cười hì hì xoay người hỏi.
Người đàn ông cứng đờ lấy ra tấm bản đồ, cẩn thận soi xét còn Trinh Hạo không nói năng gì nhăn mày lại: “Làm sao hả? Đương nhiên là tiếp tục chạy về phía trước! Nghiêm tiên sinh chả bảo có thể tránh bẫy, hai ngày rồi có chết ai đâu mà sợ?”
“Cái thứ đó vốn chả phải là cương thi bình thường, nó là ‘người canh mộ’.”
“Cậu đừng nóng vội.” Người đàn ông liếc Trinh Hạo một cái, có vẻ là do cơ mặt hắn không cử động được nên trông vô cùng lạnh nhạt, hắn gật đầu với Tiểu Lý và Trinh Mộc: “Chúng ta đi tiếp, trên bản đồ chỉ đánh dấu một số điểm có bẫy chứ không phải toàn bộ, thậm chí chưa có thông tin gì về ‘người canh mộ’ nên cũng khá phiền phức. Tuy nhiên vẫn câu cũ, việc này khó chứ không đáng sợ.”
Giọng nói bình tĩnh của hắn làm cả đám ổn định lại tâm trạng.
Trinh Hạo xụ mặt im miệng tiếp tục tiến về phía trước, chị Lôi theo sau nheo mắt cười nhạo, Tiểu La thấy thế cũng quay đầu lại nhìn Trinh Hạo, ánh mắt mang theo chút trào phúng.
“Thầy, thằng ngu kia khả năng sẽ làm hại chúng ta, hay là..”
“Không được hành động nóng vội ~”
“…Ò.” Tiểu La cúi đầu, chị Lôi đưa tay lên xoa ót cậu làm động tác an ủi.
Người có thể phơi hết ngạo mạn và kiêu canh lên mặt trên thế giới này còn được mấy người, cậu cả họ Trịnh này quả nhiên… ‘đơn thuần’ không chịu nổi.
“Địa cung lớn quá, cả đám đã đi được bao lâu rồi?” Xuân Lôi thấp giọng hỏi.
Thiết Tử gật đầu: “Chúng ta không chỉ phải căn cứ vào điểm đại ca đã đánh dấu mà còn phải tránh cả người canh mộ.”
“Nhưng mà thực sự có quái vật hả, đi mãi rồi mà có thấy con quỷ tóc dài nào?” Thiết tử sờ mặt: “Ơ, mạch nước ngầm hay rỏ giọt từ đâu xuống vậy? Chui hết cả vào miệng ông rồi!”
Nước? Ừ cũng đũng, nơi này nằm dưới chân núi có mạch nước ngầm không phải là lạ.
Hơn nữa…Lôi Xuân trợn mắt lên với gã: “Tại miệng mày rộng đấy thằng ngu ạ.”
“Cút cút cút!” Thiết Tử nhổ mấy ngụm nước bọt, đặt ba lô xuống đất tìm chai nước súc miệng thì đột nhiên Trinh Hạo đi đằng sau va phải gã, thiếu chút nữa hất chai nước xuống đất.
“Cút xa ra đừng cản đường tao!”
Mặt Thiết Tử nháy mắt vặn vẹo, đang muốn nói gì đó thì Xuân Lôi đã nhanh chân hơn cản lại: “Đừng gây chuyện.”
Hắn lắc đầu, dùng ánh mắt bảo: “Đại ca đang nhìn mày đấy.”
Thiết Tử nhổ ngụm nước bọt vào bóng lưng Trinh Hạo, cắn răng thấp giọng rít gào: “Tổ sư cha, tao chờ thằng Trinh Mộc đập nó một trận!”
Gã vừa dứt lời trên đầu lại rỏ xuống vài giọt nước, lần này Thiết Tử bực quá nên cũng chả chú ý, rỏ thì cứ rỏ, mấy giọt nước chứ có phải cái mẹ gì to tát đâu!
Đúng lúc này Trinh Mộc và Tiểu Lý đi trước bỗng dừng lại nói vọng ra sau: “Trước mặt là đường chết!”
“Đường chết…” Nghiêm tiên sinh vừa tiến lên vuốt vách tường, Trinh Hạo đằng sau đã oang oang cái mỏ: “Ơ kìa?! Nghiêm tiên sinh ông cầm bản đồ mà lại bị mù đường sao?”
“……….”
Không nói thì thôi, nói rồi trong lòng mọi người chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Mả cha thằng khùng này hết thuốc trị rồi.
Trinh Mộc nhăn mày thở dài, chị Lôi tươi cười liếc người đàn ông mặt cứng: đại ca, nên vứt nó ở lại cho chó nhai không?
Nghiêm tiên sinh không nói gì, hắn lấy bản đồ ra tỉ mỉ vuốt ve vách tường kín kẽ tìm cơ quan.
“Chậc.” Xuân Lôi và Thiết Tử hối hận quay đầu lại.
Còn Trinh Hạo tức giận trong lòng: Họ Nghiêm dám làm lơ anh ta, sau khi ra ngoài anh ta phải cho hắn đẹp mặt.
Trinh Bắc đứng đằng sau cả đám, ở nơi ánh sáng không chiếu tới cậu ta ngẩng đầu nhìn lên đỉnh mộ, chậm rãi nở một nụ cười ngọt ngào.
Ôi ~ Tới đi.
“Đúng rồi, bên ngoài ai canh mộ thế?” Vương Tiểu Mị quay đầu nhìn gã đàn ông đang ôm chặt mình từ phía sau.
“Hửm? Là Mộc Thập và Mộc Cửu.” Văn Phong Tẫn thấp giọng nói, không ngừng dùng môi mình cọ sát vào cổ Vương Tiểu Mị.
Vương Tiểu Mị ngứa lắm, uất ức đẩy gã đàn ông ra sau đó lẩm bẩm hỏi: “Hai cái đứa giống nhau hả?” Vừa mềm vừa dính, thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng ‘chít chít’ đáng yêu.
“Bọn nó biến thành chất lỏng rồi thẩm thấu qua da người, kẻ thù sẽ không cảm thấy đau đớn nhưng sâu bên trong từ nội tạng, ruột, cuối cùng đến máu, mỡ sẽ bị ăn hết.. tuy nhiên cả hai đứa lại không thích ăn da, vậy nên cuối cùng…”
“Cũng chỉ còn lại bộ da mềm mượt.”
“……….”
Vương – vừa khen chúng nó đáng yêu – Tiểu Mị lạnh nhạt nuốt ngụm nước bọt.
Văn Phong Tẫn ôm hắn khẽ nhếch môi, gương mặt đẹp trai âm trầm không buông tha bất kỳ chỗ nào trên cổ hắn, hệt như con nghiện vớ được chút ke.
“……Sao hôm nay anh dính người quá vậy! Hay là tối qua tôi không tắm…có mùi lạ à?” Vương Tiểu Mị thực sự không chịu được, quay đầu đưa tay lên bóp cổ gã đàn ông, làm động tác kiểu như muốn đánh gã.
Văn Phong Tẫn cúi đầu nhìn, ý cười trong mắt hoàn toàn có thể hóa thành thực thể.
Vương Tiểu Mị: Đỏ mặt, đã chết.
Hắn nhịn không được nhe răng gầm gừ: “Anh, anh muốn nói gì?! Đừng có như con chó ngửi được cục xương ngon nữa!”
“Chó ngửi xương sao…Cách so sánh này hay thật.” Gã bánh chưng vuốt ve tay người thương rồi lè lưỡi ra liếm: “Không biết sư huynh có cho con chó ăn không?”
Chậc, cái mặt damdang này là sao?
Vương Tiểu Mị: “……….”
Tiểu Văn Tử nhà tôi chắc chắn hôm nay bị, yểm, bùa!
“Đừng đến gần tôi! Khai Minh nóng lên, rốt cuộc anh có ý gì!!!”
Văn Phong Tẫn thấp giọng cười ha ha vài tiếng, không nhanh không chậm chạy theo đuôi hắn.
Ý xấu? Ừ, chắc là ý dâm đi.
Văn Phong Tẫn quét đôi mắt hẹp dài hết nhìn cây Tương Tư rồi lại nhìn Vương Tiểu Mị, đề phòng nghĩ…
Nào…tới đây nhanh lên.
Ta chờ không kịp.
Ta cần trái tim của nó…sư huynh của ta đói rồi, phải có một tế phẩm mới.
Bên ngoài địa cung.
“Tiểu Lý, mày với Trinh Mộc đi xung quanh vách tường nhìn xem.” Họ Nghiêm vừa nói xong đã để balo xuống lấy ra một mảnh giấy gấp.
Tiểu Lý và Trinh Bắc(*) liếc nhau, mỗi người đi một bên, từng ngọn nến thắp lên theo đường đi của họ.
(*) Tác giả để và Trinh Bắc nhưng theo tui thấy Trinh Mộc hợp lý hơn.
Một cách tự động.
Ở huyệt mộ bất kỳ đồ vật nào cũng có thể làm thành cơ quan, so với đèn pin, ánh sáng chiếu ra từ nến còn kinh khủng hơn nữa.
Nhìn Nghiêm tiên sinh không nói không rằng chìm vào nghiên cứu, Xuân Lôi và Thiết Tử quyết định không đi nữa, ngồi phệt xuống đất nghỉ chân một lát.
Trinh Hạo câm như hến, khoanh tay dựa vào bức tường, gương mặt dịu dàng không che đậy được sự lo lắng.
Chị Lôi cầm theo con dao dài khoảng nửa cánh tay cũng ngồi theo, đôi mắt một mí đảo qua tất cả các bức tường xung quanh. Trên đó có được khắc thành hoa văn những vệt nước chưa khô, chuyện huyệt mộ lưu giữ dấu hiệu của tín ngưỡng hoặc để dọa sợ đám trộm mộ hoặc là khắc lên cuộc đời của chủ mộ, ngày thành tiên gì đó thì chị ta biết…
Nhưng quá kỳ lạ.
Tiểu La không dám buông balo xuống nghỉ ngơi, cậu cảnh giác nhìn một vòng xung quanh rồi mới nhẹ nhàng đứng cạnh Trinh Bắc.
Tuy thầy nói cậu ta có vấn đề nhưng ai lại đành lòng để một nhóc con ngoan ngoãn tủi thân được cơ chứ, thế là Tiểu La vỗ vai cậu ta.
Trinh Bắc ngạc nhiên quay đầu lại: “Sao thế?”
“Không sao…” Tiểu La có chút xấu hổ, nửa ngày sau mới nghẹn ra một câu: “Nơi này rất nguy hiểm…cậu cẩn thận một chút.”
Trinh Bắc ngẩn người, chớp mắt lộ ra nụ cười xán lạn: “Cảm ơn cậu, tôi nhớ rồi.”
Tiểu La tưởng thứ Trinh Bắc nhớ chính là lời dặn của mình nhưng thực chất, câu cảm ơn là để chỉ lòng tốt của Tiểu La, mà túi tiền thỉnh trên núi ban nãy là thứ cứu cậu và thầy một mạng.
“Mẹ, sao càng ngày càng nhiều nước thế?” Xuân Lôi vuốt tay mình, tuy có quần áo bảo vệ nhưng vẫn cứ cảm thấy rát da.
“Thật…” Thiết Tử ngẩng đầu lên nhìn, có giọt rơi trúng mắt làm gã phải đưa tay lên dụi: “Đ*t mẹ!”
Lúc này đột nhiên có cơ quan bất ngờ hoạt động, phát ra tiếng ‘cạch, cạch, cạch’!
Mọi người – bao gồm cả Trinh Hạo Trinh Bắc nháy mắt từ trạng thái lười biếng biến thành con dao sắc bén.
Tuy nhiên nếu nhìn kỹ thì có thể lấy Trinh Mộc và Tiểu Lý khởi động một hòn đá bình thường, còn Nghiêm tiên sinh đứng cạnh gật đầu chỉ đạo.
Bởi vì cơ quan được kích hoạt cho nên nước từ trên trần nhà rơi xuống theo bụi đất tạo thành một cái ao nhỏ lõm xuống, trong cái ao có cái đầu thú điêu khắc có thể chuyển động những viên thạch xung quanh tạo thành một cái đồng hồ hình tròn.
“Mật mã? Ha ha ha, chủ ngôi mộ này cũng chịu cập nhật xu thế gớm, tôi còn đang tưởng phải cho Xuân Lôi nổ tung mới vào được kìa.” Tiểu Lý cười bảo.
Mà những người khác cũng vội vàng chạy tới trầm trồ nhìn cơ quan lạ.
“Nghiêm Tiên sinh, chúng ta không biết mật mã, nhỡ nghĩ sai thì sao?” Có chết không?
Trinh Mộc vừa dứt lời, đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên tiếng ‘ù ù’ lớn, ngay cả mặt đất cũng bắt đầu rung chuyển.
“Làm sao vậy? Mau! Là cơ quan! Cơ quan đang sập xuống – á á – đây là cái gì!”
“Chuyện gì thế?” Nghiêm tiên sinh đẩy đám người ra chạy lại, sau khi nhìn thấy đống đồ vật trên đất, đồng tử hắn co chặt lại, ngay cả chị Lôi và Trinh Mộc cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Mẹ kiếp là da người!
Dựa trên quần áo rõ ràng chính là Thiết Tử!
“Thiết Tử — chết rồi!”
“Sao lại thế này?! Chẳng nhẽ các người không thấy sao? Sao nó lại chết?” Nghiêm tiên sinh hét lớn vào mặt Xuân Lôi, mọi người theo bản năng cách xa bộ da người một chút.
Xuân Lôi dại ra, ngẩng đầu nói: “Tôi, tôi không biết, nãy tôi với nó còn bảo nhau tới nhìn cơ quan… á, bụng, bụng tôi nóng quá, á, yết hầu, yết hầu tôi á – á!!!”
Hắn trừng lớn mắt liều mạng hé miệng gào lên, sau đó dưới ánh mắt mọi người ngã xuống biến thành một tấm da người…