Từ ngoài cửa sổ mưa bụi từng hạt từng hạt phiêu phiêu bay vào làm ướt bản thiết kế trên mặt bàn, vài hạt đọng trên gọng kính, tầm mắt...... có chút mơ hồ.
Diệp Sâm dừng bút, ngồi trước bàn, ngửa đầu ngơ ngác nhìn về phía đường chân trời vô định, xuyên qua mắt kinh tiêu cự có chút mờ mịt, tựa hồ như đang tìm kiếm thứ gì đó, thế nhưng ngay chính bản thân anh cũng mơ hồ không biết mình rốt cục là đang chờ đợi cái gì.
Một, hai hạt mưa bụi rơi xuống khuôn mặt, nhắm mắt lại vẫn có thể ngửi được một mùi hương trong trẻo nhưng lạnh lùng, là mùi hương của mưa.
Mưa mùa thu, khác với những mùa khác, mang theo một loại thê lương riêng, tựa như dùng sinh mệnh mà tạo thành, lại giống như bầu trời xanh thâm trầm mà tĩnh mịch.
...... Trời mưa thật cũng không tồi.
...... Vì yêu sao?
...... Hay bởi vì vẫn có thể ôm ngươi như vậy......
Anh mạnh mở mắt ra, đồng tử sau mắt kính trong nháy mắt chợt co rút lại, giống như bị khối băng lạnh ngắt xuyên trúng trái tim, dòng máu nóng bỏng nhất thời đông cứng, sinh mệnh bắt đầu cảm nhận được một loại đau xót vô cứu vô tận.
Ngón tay mảnh khảnh bắt đầu hơi hơi phát run, thân thể thon gầy, cũng bắt đầu co lại......
Miệng vết thương, làm ơn tê dại đi!
m thanh trái tim bị bàn tay người bóp vụn, trong tiếng mưa rơi, lại càng thêm rõ ràng.
Diệp Sâm si ngốc bước ra ngoài, ngẩng đầu, giữa hai hàng lông mày đang nhíu chặt ẩn ẩn như có một nét u buồn thản nhiên, trên khuôn mặt hơi xanh xao là nước mưa ướt lạnh, dáng người cao gầy đơn bạc, trong tiếng mưa rền gió dữ lung lay như sắp đổ, áo sơ mi trắng ướt đẫm nước mưa trong gió tung bay toán loạn.
...... Rốt cuộc cũng có thể dừng tình yêu này lại rồi, giữa cơn mưa này!
...... Rời khỏi người kia, thế giới này giống như bầu trời đêm mưa đen tối, vô hưu vô chỉ, kéo dài vô cùng.
Anh cười khổ một chút, trong đôi mắt là u buồn càng sâu.
...... Mưa ơi, thật sự có thứ gọi là thiên tình sao?