Tội Nhân - Lạc Lý

Chương 1-2



Edit: Luna Tan

Kỳ thật cô bé có khuôn mặt tái nhợt tên Mạnh Vãn Hinh đó mỗi một ngày đều xuất hiện trong tâm trí y.

Chứng bệnh hở van tim bẩm sinh đối với y học hiện tại mà nói không phải bệnh gì quá khó, chỉ cần dùng phương pháp phẫu phuật bắc cầu là có thể chữa trị, duy trì tính mạng.

Cô bé sáu tuổi bên cạnh không có lấy một người thân thích, chỉ có duy nhất hai vệ sĩ và một luật sư đi cùng.

Những loại thuốc quý giá nhất, những thiết bị tân tiến nhất, những bác sĩ ưu tú nhất… và cả đồng tiền vạn năng cũng không thể mua nổi vẻ mặt tươi cười kia. Gương mặt non nớt luôn hiển hiện những nét cô tịch già cỗi, mãi cho đến khi gặp được Tiểu Tĩnh mới dần trở nên vui vẻ hơn đôi chút.

Trước khi bắt đầu gây mê, Hinh Hinh vẫn còn can đảm cố nén nước mắt nhìn y tươi cười.

Hai mươi phút sau lại suy tim chết trên bàn mổ.

Thân hình gầy yếu nhỏ bé dần dần mất đi nhiệt độ, tại một ca phẫu thuật có xác suất thành công cao như vậy…

Lâm Mộ Tịch hồn xiêu phách tán bước ra khỏi phòng giải phẫu, vị luật sư liếc nhìn y, trong mắt không phải bi thương cùng oán hận, chỉ có một sự đồng cảm khôn cùng.

Bây giờ, y rốt cục cũng hiểu nguyên nhân của ánh mắt đó.

Ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng trước mặt, bộ dáng sấp xỉ ba mươi, sống mũi cao thẳng, hai mắt thâm sâu, đôi môi hơi mỏng, khuôn mặt cực kỳ giống với Hinh Hinh. Chỉ là có thêm đường nét kiên nghị cùng vẻ ổn trọng của người từng trải.

“Tôi đã tìm cậu suốt một năm qua, thì ra cậu đã lên kế hoạch từ trước, trốn đến cái nơi thị trấn tồi tàn hẻo lánh này… Tôi chính là Mạnh Vãn Đình, anh trai của Hinh Hinh”.

Hai mắt y rủ xuống yên lặng lắng nghe, không phải y không muốn giải thích mà là không biết phải giải thích như thế nào. Cấp trên trách cứ, đồng sự tiếc hận, vợ con bi thương cùng thất vọng…… Tất cả mọi thứ đều theo cái chết của Hinh Hinh tìm đến khiến y không sao chịu nổi.

Ai lại nghĩ tới một Bác sĩ Lâm tiếng tăm lừng lẫy, vô cùng tài giỏi mới xuất hiện ở thị trấn này lại có thể gặp khó khăn trong cuộc giải phẫu hết sức đơn giản, khiến một bệnh nhân giàu có hiếm thấy chết trên bàn mổ, ngay cả cấp cứu cũng không kịp làm?

“Còn nghe rõ tôi nói gì không?” Mạnh Vãn Đình vỗ vỗ lên mặt y.

Không thể phản kháng, Lâm Mộ Tịch giãy giụa gật đầu.

Nhìn thấy y càng lúc càng suy yếu, Mạnh Vãn Đình buông tay, ra lệnh nói: “Thả hắn xuống”.

Có người đi đến tháo khóa trên cổ tay, y lập tức đổ sụp xuống mặt giường sắt lạnh cóng. Chỉ mới đây thôi, hai đầu gối vẫn còn quỳ trên chiếc giường này, đôi tay treo lên cao mặc sức để bọn họ tùy ý làm nhục…

Cố gắng nhịn xuống những giọt nước mắt đang trực tuôn trào, Lâm Mộ Tịch cắn chặt môi dưới, cho dù bị giày xéo, chà đạp cũng không thể để bản thân phát ra bất cứ âm thanh nào.

Quần áo bị mặc vào một cách thô bạo, mấy người xung quanh đi đến lôi y ném xuống trước mặt người kia.

“Bác sĩ Lâm, hôm nay dừng lại ở đây thôi, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại”. Hắn khinh miệt nở nụ cười, cũng không thèm liếc nhìn một cái liền phất tay kêu đàn em ném y ra ngoài.

Cơ thể chìm vào hôn mê bị người khác lôi kéo, gió lạnh ùa đến khiến Lâm Mộ Tịch thanh tỉnh hơn đôi chút. Nơi này…… là một trang viên vô cùng rộng lớn.

“Đi vào!”. Người đứng cạnh hung hăng đẩy.

“Đây là……”

“Vui vẻ a”. Một tên tống y vào xe rồi nhanh chóng leo lên ngồi bên cạnh, lấy ra một chiếc còng lớn khóa chặt tay y lại kéo vào ***g ngực mình, tay kia len lỏi dưới lớp quần áo đã sớm tan tác tùy ý xoa nắn.

“Cậu cho rằng đại ca thật sự muốn lấy chiếc xe rách nát này sao, đừng nói đại ca mà ngay cả đến tôi cũng chẳng thèm”.

Dứt lời liền vươn người về phía trước, động tác trên tay vẫn không ngừng, nói: “Tiểu Nhị, lái xe chậm lại một chút!”

Tên tài xế quay đầu lại mắng: “Mày muốn mệt chết sao?”

Ô tô chậm chạp rì rì nổ máy nhưng cho dù là những xóc nảy nhỏ nhất vẫn khiến Lâm Mộ Tịch cảm thấy thống khổ vô cùng. Bàn tay dơ bẩn lần mò trên da thịt trêu ngươi, đùa giỡn thân thể vốn đã tràn đầy thương tích…

“Họ Lâm sao?”. Tên đó hỏi.

Lâm Mộ Tịch trầm lặng không lên tiếng.

“Chuyện vừa rồi… Bác sĩ Lâm à, cậu cũng đừng quá trách đại ca, anh ấy vốn dĩ từ nhỏ đã mất cha mẹ, chỉ còn duy nhất một đứa em gái này. Sau khi đi tù hai năm bỗng dưng không còn người thân nào nữa… Cậu thử nghĩ xem, việc này cho dù là ai cũng không thể chấp nhận được”.

Thì ra trước đây anh ta phải vào tù, khó trách Hinh Hinh nằm viện lâu như vậy chưa từng thấy người này xuất hiện.

“Thật ra đại ca đối với người khác cũng không có độc ác tới vậy, đối với anh em chúng tôi lại vô cùng tốt, có cô nào xinh đều nhớ tới chúng tôi cả… Tuy nhiên người đẹp như cậu là lần đầu tiên tôi nhìn thấy a. Lẽ ra cậu không nên làm bác sĩ mà phải ra đường làm trai bao mới đúng!”

“A…”. Y đột nhiên kêu lên đau đớn cắt đứt lời nói hắn, bàn tay lạnh buốt kia đã chạm đến nơi tư mật bị thương nặng nhất.

Người bên cạnh hơi thở bỗng chốc trở nên gấp gáp, dục vọng nóng bỏng cách một lớp quần cọ xát lên đùi y.

“Bảo bối, chúng ta làm thêm lần nữa nhé?”. Miệng còn đang hỏi nhưng tay đã kéo tuột quần của y xuống, ngay cả chiếc áo rách nát cũng bị giật ra.

Lâm Mộ Tịch thê thảm cười: “Nếu tôi nói không, anh sẽ dừng lại sao?”.

Tên kia có chút sững sờ nhưng lý trí đã bị lu mờ bởi dục vọng, hắn lập tức phản bác lại: “Dù sao cũng làm một lần rồi, thêm lần nữa cũng đâu có vấn đề gì”.

Lâm Mộ Tịch không hề lên tiếng, để mặc cho hắn vặn ngược tay mình rồi thô bạo tiến sâu vào cơ thể.

Miệng vết thương vừa mới khép lại lại lần nữa rách ra, so với lúc trước còn đau đớn hơn gấp vạn lần. Dịch thể bên trong đã sớm khô cạn càng làm tăng thêm ma sát, ruột nóng như bị thiêu đốt, cả người tràn đầy thương tích cọ xát lên mặt ghế, hàm răng kinh tởm dùng sức gặm cắm lên vai y…

Hai người đàn ông làm tình cũng có thể mang đến khoái cảm, nhưng y hoàn toàn không thể cảm nhận được một chút nào!

“Đại Nhậm, mày nhỏ tiếng lại chút đi, tao không thể tập trung lái xe được!”. Tên tài xế phía trước thở dốc ồ ồ nói.

“Sao không chịu kêu một tiếng? Thật cứng đầu!”. Cái người được gọi Đại Nhâm lại tiếp tục: “Vừa rồi nếu có thêm một chút âm thanh rên rỉ nữa thì sẽ rất tuyệt, bị mười người làm mà vẫn cắn răn chịu đựng không kêu tiếng nào a. Rất cứng đầu”.

Lâm Mộ Tịch cắn chặt môi dưới, máu từ khóe miệng chảy ra không ngớt.

Khoảng mười phút sau, Đại Nhậm cuối cùng cũng thỏa mãn phóng thích trong cơ thể y.

Tiểu Nhị thấy vậy liền nhếch miệng cười nhạo: “Mày kém quá đấy!”.

“Thật chặt… so với làm cùng phụ nữ thích hơn rất nhiều”. Đại Nhậm thở không ra hơi nói.

Hai chân y run rẩy nằm bẹp trên ghế, tên kia vươn tay kéo y dậy dựa vào người mình, vuốt ve tóc y nói: “Cậu thực ra cũng rất đáng thương”.

Tiểu Nhị lại tiếp tục mỉa mai: “Mày mà cũng biết thương hoa tiếc ngọc?!”.

“Câm miệng!”. Tên kia hung hăng quát rồi quay lại hỏi y: “Nói cho tôi biết địa chỉ nhà cậu, tôi sẽ đưa cậu về tận nơi”.

“Tôi không muốn về nhà”. Lâm Mộ Tịch dùng hết sức lực phản kháng.

Phản ứng thái quá của y khiến Đại Nhậm có chút kinh ngạc, gã lập tức nhún nhún vai nói: “Được thôi, vậy cậu muốn tôi thả xuống chỗ nào?”

Chỗ nào ư? Bộ dạng của y bây giờ có thể đi đến nơi nào được đây?

Trầm tư suy nghĩ nửa ngày, Lâm Mộ Tịch rốt cuộc cũng lên tiếng: “Đưa tôi đến đường Điền Lộ”.

“Đến đó làm gì?”

Y nhắm mắt lại, quay đầu sang hướng khác.

Đại Nhậm chỉ lẩm bẩm vài câu cũng không gây khó dễ cho y nữa, quay đầu bảo Tiểu Nhị lái xe đến đường Điền Lộ.

“Bác sĩ Lâm, nghỉ ngơi cho tốt nhé!”. Gã vuốt nhẹ lên mặt y rồi cùng Tiểu Nhị lên xe nhanh chóng rời khỏi.

Lâm Mộ Tịch cố gắng lê mình đứng dậy, lết đến phía trước tòa nhà… Cũng may, di động vẫn còn dùng được.

Y bấm lên một dãy số quen thuộc, vừa “Alo” một tiếng, đầu dây bên kia đã hét lớn: “Mộ Tịch, cậu rốt cuộc đã chạy đi đâu vậy hả, em dâu đang rất lo lắng cho cậu đấy!”.

“Kiếm Bình, cậu mau xuống đây đi, mình đang đứng trước cửa tòa nhà cậu”

Nghe thấy giọng nói khàn khàn yếu ớt của y, Dung Kiếm Bình sững sỡ đáp: “Chờ mình một chút!” rồi điện thoại đột nhiên bị ngắt máy.

Tê liệt ngã xuống đất, còn chưa kịp nghĩ không biết sẽ phải giải thích với Kiếm Bình như thế nào thì cửa nhà đã đột nhiên bật mở. Y giương mắt nhìn cậu trong bộ đồ ngủ hoảng hốt chạy tới: “Mộ Tịch……”

“Lát nữa hẵng nói, giờ đỡ mình vào nhà trước đã”

Kiếm Bình khẽ cắn môi, cõng y lên lầu.

Xuyên qua một dãy phòng nhỏ trong khu trọ dành cho người nghèo, cuối cùng cũng đến. Căn phòng chỉ rộng chừng hai mươi mét vuông cộng thêm cả phòng tắm chính là toàn bộ không gian sống của cậu. Giờ có thêm y, nơi này bỗng chốc lại càng trở nên chật hẹp.

“Mộ Tịch, đã xảy ra chuyện gì vậy?”. Người kia lo lắng hỏi.

Y chỉ một ngón tay vào điện thoại di động nói: “Cậu gọi cho Tiểu Tuyết giúp mình, bảo cô ấy xe mình bị người khác đụng trúng, giờ đang đến đồn cảnh sát lấy lời khai, cậu cũng đang trên đường tới đó”.

“Alo! Em dâu, vừa nãy Mộ Tịch có gọi điện cho anh báo xe cậu ấy bị người khác đụng phải lúc đang đi đường. Giờ cậu ấy đang ở sở cảnh sát để lấy lời khai, anh hiện tại cũng sẽ đến đó giúp. Em đừng quá lo lắng, khi nào mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa anh sẽ đưa cậu ấy về, còn tối nay cứ để cậu ấy ở tạm nhà anh cái đã”.

Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm lo lắng của Tiểu Tuyết: “Tai nạn xe sao? Vậy anh ấy có bị thương ở đâu không?”.

Dung Kiếm Bình vội vàng khoát tay nói: “Không sao, không sao. Cậu ấy chỉ bị trầy xước đôi chút thôi, tâm trạng bây giờ không được tốt cho lắm, vẫn còn đang ngồi bực tức kia kìa”.

Tiếng nói bên kia nhỏ dần, Kiếm Bình an ủi cô vài câu rồi ngắt máy.

Lâm Mộ Tịch miễn cưỡng nở nụ cười nhìn cậu: “Thật không hổ là nhà văn có khác, nói dối y như thật!”.

Kiếm Bình không thèm nhiều lời, trực tiếp đi đến kéo quần áo y xuống.

Thân thể bất giác run lên không tự chủ: “Kiếm Bình, cậu……”.

Trên người đầy vết máu bầm xanh tím, có những nơi bị đánh đến mức da thịt trầy xước, khắp người nơi nơi đều là thương tích.

“Rốt cuộc cậu đã gặp phải chuyện gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.