Tội Nhân - Lạc Lý

Chương 15



Edit: Luna Tan

“Cha mẹ tôi trước đây có tình cảm với nhau nhưng không được sự cho phép của gia đình, hai người đã bỏ trốn rồi kết hôn. Nghe nói họ đã trải qua rất nhiều gian khổ. Cha tôi ban ngày ra ngoài làm công cho người ta, ai thuê gì đều làm nấy. Còn mẹ thân thể không được khỏe nên tất cả đều do mình ông gánh vác, ông lại càng cố gắng chăm chỉ làm việc, ngay cả buổi tối cũng không nghỉ ngơi mà nhận mấy việc vặt về làm kiếm thêm thu nhập. Hai người bên nhau được hai năm thì mẹ tôi mang bầu, chỉ tiếc bà đã qua đời ngay sau khi sinh tôi”

Thanh âm Mạnh Vãn Đình vô cùng bình thản giống như đang kể chuyện về một người xa lạ, không liên quan đến mình.

“Cha tôi một mình nuôi lớn tôi không hề dễ dàng, cũng may công việc buôn bán của ông ngày càng phát đạt…… Cụ thể quá trình thế nào ông chưa từng nói tôi nghe, dù sao cũng giống như mấy câu chuyện mà người ta hay kể, một người gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng mà thôi”. Anh hướng y sảng khoái cười cười rồi mới nói tiếp.

“Những năm sau đó, công việc làm ăn rất thành công, ngày càng có nhiều dự án lớn. Sau khi học xong trung học, tôi bắt đầu dần dần tiếp xúc với sản nghiệp gia đình”

“Là Hoàng Đại?”

“Aizz…… ngày đó khi mới thành lập công ty, tôi và cha đã cùng nhau ngồi vắt óc suy nghĩ nhưng không nghĩ ra nổi cái tên nào hay cả, hai người chúng tôi rất giống nhau, trời sinh đều không thích đọc sách nhưng lại vô cùng hứng thú với công việc kinh doanh”

“Trên đời này đâu có ai hoàn hảo”

Anh giơ ngón cái lên, nháy mắt với y một cái: “Câu này cậu nói rất đúng”.

“Tốt nghiệp trung học được một thời gian, có một hôm cha mang theo khuôn mặt đỏ ửng đến tìm tôi, nói muốn thương lượng với tôi một việc”. Kể đến đây anh liền bật cười khúc khích: “Ông nói ông đang thích một người phụ nữ, tới hỏi xem tôi có đồng ý hay không”. “Một mình cha cô đơn lẻ bóng trải qua nhiều năm như vậy…… còn phải nuôi dưỡng một đứa nghịch tử không biết nghe lời như tôi nữa……quả thực rất vất vả. Tôi cũng đã gặp qua người phụ nữ kia một lần. Bà là một người phụ nữ dịu dàng, nhu thuận, khi đó cha tôi bốn mươi, còn bà ba mươi tuổi. Lúc đó tôi đã nghĩ hai người bên nhau sẽ rất hạnh phúc”

“Bà chính là mẹ đẻ của Hinh Hinh, sau khi lấy cha, tôi gọi bà là dì. Đến khi lên đại học thì tôi chuyển đến Thượng Hải……”

“Mạnh tiên sinh, anh học trường nào ở Thượng Hải?”

“Đừng gọi Mạnh tiên sinh nữa, cứ gọi tôi Mạnh Vãn Đình được rồi…… Tôi học ở Phục Quang, mỗi năm cứ vào kỳ nghỉ, tôi đều trở về thăm bọn họ”

Lâm Mộ Tịch cười cười hỏi vặn lại: “Chẳng phải anh nói mình trời sinh không thích đọc sách sao?”

“Cho nên mới không vào nổi mấy trường danh tiếng! Chỉ là học khóa chính quy của mấy trường đại học bình thường thôi…… Dì và cha tôi sống bên nhau cực kỳ hạnh phúc, về sau khi tôi lên nắm quyền công ty, ông liền mừng rỡ dẫn bà đi tiêu diêu tự tại khắp nơi…… Thế nhưng hai người họ lại một mực không muốn sinh con, nói là sợ về sau sẽ có người cùng tôi tranh giành gia sản”

Mạnh Vãn Đình cúi đầu, lọn tóc đen nhánh rủ xuống trước trán che đi đôi mắt thâm trầm: “Tài sản cũng chỉ là đồ vật ngoài thân, tôi không quan tâm những thứ như vậy. Kỳ thật, tôi là một người rất dễ thỏa mãn……”.

Không phải đâu. Nội tâm y yên lặng lên tiếng nhưng là không dám mở miệng nói ra.

“Đâu có người phụ nữ nào lại không muốn có đứa con của riêng mình, cho nên tôi và cha đã khuyên nhủ bà rất nhiều rằng vẫn nên sinh một đứa”

“Lâm Mộ Tịch, tôi không phải là bác sỹ, khi đó tôi không hề biết với độ tuổi của bà nếu sinh con sẽ gặp phải bao nhiêu nguy hiểm. Lúc sinh Hinh Hinh chỉ thiếu một chút nữa là bà đã không qua khỏi, hai cha con chúng tôi ngồi chờ bên ngoài thực sự vô cùng hối hận”

“Thế nhưng đến khi chứng kiến Hinh Hinh ra đời, đột nhiên tôi cảm giác tất cả những gì đã trải qua thật là đáng giá”

Trên khuôn mặt cương nghị của anh tràn đầy nét ôn nhu.

“Lúc đó tôi đã hai lăm, Hinh Hinh đối với tôi mà nói không chỉ đơn giản là một đứa em bình thường…… Người ta vẫn bảo anh cả giống như cha, huống hồ tôi và nó lại chênh nhau nhiều tuổi đến như vậy……”

“Tôi có thể hiểu được”

“Nhưng bởi khi sinh Hinh Hinh, tuổi dì đã quá lớn nên thân thể con bé cũng không được tốt cho lắm”

“Không lâu sau đó bà và cha tôi gặp phải tai nạn xe cộ, hai người mất đi, chỉ còn lại mình tôi cùng Hinh Hinh, mà tôi khi ấy lại vướng phải một số việc vào tù, không còn cách nào khác đành giao Hinh Hinh và sản nghiệp cho một người đáng tin cậy trông non giúp. Nhà tù là nơi khủng khiếp và dơ bẩn đến thế nào, tôi không hề muốn để cho con bé nhìn thấy. Vậy nên, tròn hai năm trời chưa từng để nó đến gặp tôi, ngay cả nhìn một chút cũng chưa được thấy, vậy mà……”

Anh im lặng thở dài một tiếng, không hề nói tiếp, lòng bàn tay y đã thấm đầy mồ hôi lạnh.

“Lâm Mộ Tịch, sau khi ra tù việc đầu tiên tôi làm không phải đến thăm mộ Hinh Hinh mà là cho người đi điều tra thông tin về cậu. Đọc những tư liệu đó khiến tôi cảm thấy cậu không giống như thầy thuốc tài giỏi một chút nào, tuổi còn quá trẻ, quá chói mắt…… quá xinh đẹp……! “Cho nên tôi mới……” (cho nên mới nói đẹp là một cái tội)

“Đừng nói nữa Mạnh tiên sinh……”. Lâm Mộ Tịch cắn chặt môi dưới, cố gắng dùng đau đớn xua đi những hình ảnh quá đỗi tàn khốc đang hiện lên trong đầu mình.

“Lâm Mộ Tịch, hiện tại tôi cảm thấy có lẽ trước đây tôi đã hiểu lầm cậu……”

Anh vẫn tiếp tục nói nhưng y không thể nghe vào thêm một câu chữ nào.

Cho dù có phải hiểu lầm hay không thì việc Hinh Hinh chết trên tay y vẫn là sự thật không thể thay đổi. Có lẽ nếu giải phẫu vào một ngày khác, thay một bác sỹ khác, đổi một loại thuốc khác, dùng phương pháp phẫu thuật khác…… con bé sẽ không…… Cái chết của Hinh Hinh thực sự là ngoài ý muốn, thế nhưng cảm giác tội lỗi nặng nề vẫn cứ đeo bám chồng chất trong lòng y.

“Ba ba, Hinh Hinh đâu rồi? Vì sao Hinh Hinh còn chưa tới? Không phải ba ba nói sẽ chữa khỏi cho Hinh Hinh sao? Oa… oa…… ba ba nói dối, nói dối……”

Bên tai văng vẳng tiếng khóc thê lương của Tiểu Tĩnh sau cái chết của Hinh Hinh, đó là tiểu bảo bối mà y yêu quý nhất, lần đầu tiên tiếp xúc gần với cái chết gần đến như vậy, lại là người bạn thân nhất của con bé, cũng là bệnh nhân của người cha mà nó tin tưởng nhất.

Thân thể Lâm Mộ Tịch run lên dữ dội, Mạnh Vãn Đình nhìn ra sự khác thường liền đẩy y ngã xuống giường rồi dùng thân hình nặng nề của mình đè lên khiến y không thể run rẩy thêm được nữa.

“Lâm Mộ Tịch, mỗi khi nhìn thấy cậu thản nhiên đối diện với nhục nhã, tiếp nhận sự trừng phạt của tôi…… cả những điều mà cậu nói về Hinh Hinh trước khi con bé mất khiến tôi không thể không cho rằng cậu chính là người đã hại chết nó”

“Thật vậy sao”. Y gian nan trả lời.

Nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong mắt anh, y thấy chính mình bất lực.

“Cậu cố ý làm như vậy là khiến tôi cho rằng mình đã trừng phạt đúng người đúng tội”. Anh gắt gao dán chặt tầm nhìn lên người y. Muốn từ bộ dạng mềm yếu ấy tìm ra được điều gì đó.

“Thế nhưng……”. Thanh âm kia chợt mềm mỏng đi rất nhiều: “Tôi vẫn muốn tin cậu vô tội…… Cho dù điều đó sẽ làm lòng tôi áy náy vô cùng”.

“Mạnh Vãn Đình, nếu lần giải phẫu kia thực sự là ngoài ý muốn, có phải anh sẽ thả tôi đi không?”

Hai đồng tử anh phút chốc co rút lại nhưng rất nhanh liền khôi phục lại ngữ khí lạnh lùng: “Còn phải xem có thật là ngoài ý muốn không đã”.

Thật khó có được một lần Mạnh Vãn Đình không hề đòi hỏi, chỉ là chiếm hơn phân nửa chiếc giường, đẩy y chen chúc nằm vào một góc mà thôi.

Trong lòng vẫn không nén được khẩn trương, kết quả cuối cùng vẫn là sợ hãi.

Nếu quả thật do y, Mạnh Vãn Đình muốn hành hạ y thế nào cũng không sao cả.

Cái đáng sợ nhất chính là lương tâm ngày đêm dày vò. Hiện tại còn như thế, nếu như……

Lâm Mộ Tịch hít một hơi thật sâu, không dám suy nghĩ tiếp.

Mọi chuyện dù sao cũng đã qua, lo lắng cũng chẳng thể thay đổi được điều gì, vậy cứ mặc cho số phận quyết định đi.

“Không ngủ được sao?”. Một lúc lâu sau, Mạnh Vãn Đình lên tiếng hỏi.

Giọng nói đột nhiên vang lên trong đêm yên tĩnh khiến y có chút giật mình: “…… Phải, anh cũng không ngủ được sao?”.

“Tôi cũng không ngủ được”

Thanh âm rất trầm thấp, nhẹ nhàng rót vào tai mang đến cho người khác cảm giác an tâm vô cùng.

Y lớn mật hỏi anh: “Mạnh Vãn Đình, tôi chắc chắn sẽ không bỏ trốn. Có thể cho tôi về nhà thăm vợ con mình được không?”.

Mạnh Vãn Đình im lặng rất lâu không lên tiếng, y lại một mực khẩn trương chờ đợi.

“Cậu rất yêu vợ mình a”. Người bên cạnh liền bật cười trêu chọc.

Y trút một tiếng thở dài nhẹ nhõm nói: “Đúng vậy, hai người đó chính là gia đình của tôi”.

“Ngủ đi, hai thằng đàn ông nửa đêm rồi còn rủ nhau tâm sự cái gì, ngày mai còn rất nhiều việc phải làm”. Dứt lời liền khinh khỉnh mỉm cười.

“Cũng đúng”. Lâm Mộ Tịch nhắm mắt lại lui về phía góc giường, ngày mai y muốn đi thăm Tiểu Tĩnh.

Thoáng nhìn trộm sang thấy anh đã nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

An tĩnh tựa như bầu trời trước giông bão.

Người đàn ông này thay đổi cảm xúc quá nhanh, quá dễ dàng…… Quên đi, dù vậy cũng đâu liên quan gì đến y.

Quẳng mọi suy nghĩ ra sau đầu, y vô tâm nhắm mắt lại cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.