Tội Nhân - Lạc Lý

Chương 25



Edit: Luna Tan

“Anh rốt cuộc muốn làm gì?!”. Lâm Mộ Tịch hất mạnh Mạnh Vãn Đình ra, kéo chăn quấn kín người sợ hãi lui về phía góc giường nhìn anh.

“Chỉ là muốn cậu cũng được thoải mái thôi a”. Khóe môi Mạnh Vãn Đình giương lên vô cùng thích thú, lời nói thoát ra như đang cưng nựng trẻ nhỏ.

Biến thái! Lâm Mộ Tịch tỉnh táo tinh thần, khẩn trương chờ đợi không biết người kia sẽ làm gì.

Nhìn nét mặt cứng nhắc của y, Mạnh Vãn Đình dần rút lại vẻ tươi cười: “Cậu không muốn sao? Là đàn ông hẳn đã từng tự thẩm du qua rồi a?”.

“Hừ! Anh có từng coi tôi là đàn ông sao?”

Không gian phút chốc trùng xuống, hai người cứ như vậy giằng co trong im lặng. Ngay tại thời điểm y nghĩ mình không thể kiên trì nổi nữa thì Mạnh Vãn Đình đột nhiên nhào tới.

Lâm Mộ Tịch hoảng hốt nhảy xuống giường, lao thẳng tới góc phòng nhưng rất nhanh phía đuôi chăn liền bị tóm lấy giật ngược trở lại. Y hoàn toàn mất đi tỉnh táo, kinh hoảng giải thích: “Mạnh tiên sinh, anh muốn gì tôi cũng sẽ nghe theo hết, xin anh đừng có như vậy…”.

“Muộn rồi”. Người kia kéo mạnh y lại ném lên trên giường giữ chặt, trên tay tiếp tục hành động vừa rồi còn đang dang dở.

Trước sau đều bị kích thích, ánh mắt dần trở nên mê ly, cả người nóng ran, khoái cảm như thủy triều từng đợt dâng lên như muốn thiêu đốt. Y liều mạng giãy giụa: “Thả tôi ra!”.

Vốn dĩ đã không phải là đối thủ của anh, cơ thể lại đang trong giai đoạn hưng phấn, Lâm Mộ Tịch ngay cả khí lực nhấc một tay lên cũng không có, chỉ đành yếu ớt giãy giụa. Mạnh Vãn Đình hơi thở dồn dập phả lên người y, động tác trên tay càng lúc càng nhanh hơn: “Mộ Tịch, đừng uốn éo nữa, sẽ khiến tôi không thể kiềm chế được”.

Rốt cuộc cũng không nhịn được, cả người Lâm Mộ Tịch thoáng chốc run rẩy, một dòng bạch dịch nóng hổi bắn thẳng vào tay anh.

Người kia cúi xuống nhìn nhìn tay mình, sau đó mỉm cười vui vẻ giơ lên khua khua trước mặt y: “Mộ Tịch, nhìn xem, sự thực đã chứng minh ở bên tôi cậu cũng có thể…”.

Câu nói đến giữa chừng liền đột nhiên im bặt.

Cơ thể sau khi phát tiết hoàn toàn trở nên mềm nhũn, khoái cảm dạt dào qua đi nhanh chóng bị thay thế bởi cơn ảo não đến cực độ.

Y lại có thể như vậy xuất ra trong tay người đó…

Nước mắt mãnh liệt chảy xuống…

Mạnh Vãn Đình cuống quýt lấy tay lau đi nhưng có lau thế nào cũng không hết.

“Mộ Tịch… Mộ Tịch… Cậu sao vậy?”

Lâm Mộ Tịch oán hận trừng mắt nhìn anh: “Mạnh Vãn Đình, anh đúng là đồ vô liêm sỉ”.

Thân thể vô lực không sao nhúc nhích nổi chỉ có thể khàn giọng mắng nhiếc.

Đáy mắt Mạnh Vãn Đình lóe lên một tia ảm đạm, đem bôi trơn quẳng sang một bên tức giận nói: “Là tôi thấy em có quá nhiều áp lực nên mới giúp em thả lỏng cơ thể đôi chút mà thôi!”.

Dứt lời quay lại liền bắt gặp đôi mắt sưng đỏ ngập nước kia, sắc mặt anh thoáng chốc dịu đi rất nhiều, đi đến nâng y dậy ôm vào ***g ngực: “Cậu là bác sỹ hẳn phải rõ, đạo đức và dục vọng vốn dĩ không liên quan gì đến nhau, chẳng qua chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường mà thôi”.

Mạnh Vãn Đình liều mạng bày ra một tư thế thoải mái nhất giải thích từng chút một cho y hiểu, Lâm Mộ Tịch oán giận nói: “Anh nói vậy chẳng qua chỉ muốn dùng phương thức này để sỉ nhục tôi, anh…”.

Ngón tay run rẩy giơ lên giữa chừng liền dừng lại. Mạnh Vãn Đình trầm tư suy nghĩ nhìn y một chút rồi khẽ thở dài nói: “Được, được, em nghĩ thế nào cũng được hết”.

Buông người trong ngực ra, anh xấu hổ kéo quần lên che dấu dục vọng đã sớm cương cứng của mình, xoay người rời đi.

Cả ngày hôm đó Mạnh Vãn Đình cũng không quay lại, y tắm rửa xong xuôi liền trèo lên giường đi ngủ, cơ thể phá lệ thực sự thoải mái hơn rất nhiều.

Người kia tại lúc dục vọng lên cao như vậy lại nhất thời có thể buông tha cho y, thực sự rất khó tin… Dù sao gần đây anh ta quả nhiên rất biến thái, ai biết được trong đầu đang có y xấu gì cơ chứ.

Gạt suy nghĩ sang một bên, Lâm Mộ Tịch dần dần nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.



Đêm hôm sau.

“Ha… Anh, cái này…”. Lâm Mộ Tịch không khống chế nổi bản thân liền thấp giọng rên rỉ, Mạnh Vãn Đình ghé sát vào người y, một tay khóa chặt hai tay y trên đỉnh đầu sung sướng hỏi: “Mộ Tịch, thoải mái chứ?”.

Trên sinh lý hay là trên tâm lý?

Trên sinh lý, cùng một người đàn ông trên giường cảm giác thực sự rất quái lạ nhưng trước sau các bộ vị mẫn đều đều bị kích thích hết lần này đến lần khác không chừa một điểm, cũng không cần tự thân vân động, chỉ việc nằm hưởng hụ vô hạn khoái cảm từng cơn ập đến… Thân thể phảng phất không phải của chính mình, tất cả cảm xúc trên người đều do một tay người kia hết thảy nắm giữ.

Còn về mặt tâm lý, bị một người đồng tính đặt dưới thân lại vẫn có thể sinh ra khoái cảm, thật sự khó có thể chấp nhận được.

“Tại sao không nói chuyện?”

“Anh muốn như thế nào… a… không cần phải… a ha… tiếp tục sỉ nhục tôi… thêm nữa…”

Động tác trên tay càng lúc càng nhanh, khoái cảm như thủy triều ập đến, Lâm Mộ Tịch không muốn người kia nhìn thấy vẻ mặt mình lúc này liền nghiêng đầu vùi sâu xuống ga giường, vô tình để lộ ra cần cổ trắng nõn.

Mạnh Vãn Đình khẽ cắn lên: “Như vậy rất thích phải không?”.

Cao trào qua đi, toàn thân vẫn còn có chút dư âm run rẩy, y liếc mắt nhìn anh nói: “Xin anh buông tay ra”.

Người kia lúc này mới để ý tay mình vẫn còn vân vê hạ thể của ai đó liền vội vã buông tay: “Khiến em bị thương sao?”.

Lâm Mộ Tịch mệt mỏi lắc đầu, giãy khỏi ngực anh cuộn mình trên góc giường.

Mạnh Vãn Đình lại nhích đến bên cạnh, đem người ôm vào ***g ngực: “Ngày mai theo tôi đến dự một buổi tiếc tối”.

Y giật mình ngẩng đầu, nhìn qua nét mặt người bên cạnh không giống như đang nói giỡn liền hắng giọng, chậm rãi trả lời: “Tôi đã rõ, anh còn muốn phân phó điều gì nữa không?”.

Mạnh Vãn Đình bất đắc dĩ nhìn y: “Mộ Tịch… Không phải tôi đang ép em, chỉ là muốn đưa em đi hít thở không khí bên ngoài một chút”.

Y nhàn nhạt đáp: “… Cám ơn, Mạnh tiên sinh”.

Nhìn thân thể trong ngực mình có chút không yên lòng, anh liền nhẹ giọng nói: “Đến đây, tôi sẽ không làm gì em cả, hãy ngủ một giấc cho thật tốt”.

Lâm Mộ Tịch nghe lời nhích vào lòng anh, Mạnh Vãn Đình để y gối đầu lên tay mình, tay còn lại ôm lấy vòng eo nhỏ kia rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Tiếng hít thở đều đều khẽ vọng lại bên tai, hơi thở mang mùi đàn hương nam tính phả lên khuôn mặt. Những ngày gần đây, y cùng Mạnh Vãn Đình ở phương diện này ngày càng trở nên ăn ý, ngay cả việc canh giữ cũng được nới lỏng hơn rất nhiều giống như người kia đã hoàn toàn yên tâm về y vậy.

Sáng sơm hôn sau, chú Tần lại đích thân đến.

“Chú Tần, chào buổi sáng”. Lâm Mộ Tịch mỉm cười nhìn ông.

“Bác sĩ Lâm, đây là mấy bộ trang phục do thiếu gia sai người chuẩn bị cho cậu”. Chú Tần phất phất tay, Hình Trân đứng phía sau liền bê lên vài cái hộp lớn.

“Chú Tần, không cần phải như vậy đâu…”

“Như vậy sao được!”. Quản gia một bên vừa nói vừa đưa tay mở hộp ra để lộ bên trong những bộ quần áo cao sang, đẹp đẽ. “Hôm nay là lần đầu tiên cậu dự tiệc tối tại Mạnh gia, nhất định phải chuẩn bị thật chu đáo mới được”.

Lúc này chú Tần thật giống như mấy lão nhân lớn tuổi khác, một bên lải nhải nói mãi không ngừng: “Bác sĩ Lâm, những thứ này đều do thiếu gia đặt người làm riêng cho cậu, ngay cả kiểu dáng cũng là đích thân cậu ấy lựa chọn…”.

Không thể ông nói hết, Lâm Mộ Tịch liền lên tiếng cắt lời: “Chú Tần, cứ gọi cháu là Lâm Mộ Tịch được rồi”.

“Sao có thể chứ, quy củ trong nhà không thể thay đổi bừa bãi như vậy được… Cậu đến nhìn qua bộ đồ này xem, đây là thiếu gia cật lực đề cử đó!”

Chú Tần đem đến một chiếc hộp, bên trong là bộ âu phục xám nhạt, màu sắc cực kỳ nhu hòa, trông rất thanh tao mà giản dị, tuyệt không thấy được đây chỉ là một bộ quần áo bình thường.

Y khẽ gật đầu: “Vậy cháu thử cái này trước”.

Chú Tần cao hứng nói: “Thiếu gia đã nói cậu nhất định sẽ thích bộ đồ này… Mau đến đây mặc thử xem!”.

Khó có lúc nào thấy được chú Tần hào hứng đến vậy, Lâm Mộ Tịch nhanh chóng thay đổi trang phục đứng trước mặt ông.

“Thật sự trông rất đẹp… Mộ Tịch, cậu lớn lên không chỉ rất đẹp mà dáng người cũng rất tương xứng!”.

Y có chút tức giận nhìn mình trong gương.

Người ngoài nhìn vào không thể hiểu rõ cảm nhận của y: Bộ âu phục này chẳng khác gì dành cho phụ nữ cả, phần eo được chiết lại ôm lấy dáng người thoạt nhìn trông rất thon dài.

Nhìn nhìn xuống eo mình, Lâm Mộ Tịch đỏ mặt quay sang nói với quản gia: “Cháu muốn thử bộ khác, bộ này nhìn trông có chút giống như đồ của phụ nữ”.

Chú Tần bất đắc dĩ lắc đầu, gọi Hình Trần mang lên mấy bộ đồ khác bày xuống trước mặt y.

“Gì chứ, mấy thứ này…”. Cúi đầu quan sát mấy bộ y phục khoa trương, bành tô lòe loẹt, Lâm Mộ Tịch vẫn là quyết định chọn bộ âu phục màu xám mộc mặc đang mặc trên người.

Mạnh Vãn Đình chết tiệt kia, nhất định là cố ý…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.