Tội Nhân - Lạc Lý

Chương 27



Edit: Luna Tan

Kết thúc buổi tiệc, Lâm Mộ Tịch mệt mỏi bước về phòng, cởi áo khoác nằm phịch xuống giường.

“Mệt đến vậy sao? Nghe nói làm bác sỹ một ca giải phẫu cũng kéo dài đến mười tiếng đồng hồ a”

“Đó là phẫu thuật.. dĩ nhiên không giống như mấy thứ này”

Y đứng dậy chuẩn bị đi tắm, Mạnh Vãn Đình từ đằng sau ôm lấy kéo người ngược trở lại giường: “Ngồi thêm một chút nữa… Tôi hôm nay có phải rất đẹp trai không?”. Anh vui vẻ cười hỏi.

Lâm Mộ Tịch không muốn nói dối, chỉ đơn giản khẽ gật đầu. Nếu xét trên mặt xã giao, anh quả thực là người vô cùng khôn khéo, luôn luôn tỉnh táo trong công việc, nói chuyện với đối tác cũng rất hòa nhã. Thanh âm trầm thấp, cơ thể tráng kiện, gương mặt anh tuấn… Nhìn thế nào cũng thấy là một người hoàn hảo không tì vết, lại bẩm sinh luôn mang trên mình khí chất vương giả… Khó trách luôn được mọi người săn đón đến như vậy.

“Biểu hiện của anh rất tốt”

“Sau khi em đi, tất cả mọi người đều bàn tán về em”

Người kia thân mật cọ cọ lên má y, Lâm Mộ Tịch trốn tránh không muốn trả lời liền đứng lên rót cho mình một chén nước.

“Bọn họ đều khen em bộ dáng tuấn tú, thanh nhã như mây trôi nước chảy, nhẹ nhàng tựa như muốn bay lên” Ọe -.- quá sến!!!

Lâm Mộ Tịch lơ đãng nhìn lại mình, thật đúng là, đã gầy thành cái dạng này rồi, quả thật gió thổi cũng bay mất. Nhìn y một mực trầm lặng, anh liền từ phía sau lần nữa ôm lấy: “Mộ Tịch, em đừng tiếp tục chìm đắm trong đau khổ nữa, hãy đối tốt với bản thân mình một chút, quên đi những suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng”.

Y nâng cốc lên uống cạn chén nước: “Mạnh tiên sinh, giờ tôi có thể đi tắm được rồi chứ?”.

“Em đừng như vậy…”

Thanh âm thập phần vô tội khiến Lâm Mộ Tịch không sao nhịn nổi, quay đầu lớn tiếng đáp trả: “Chẳng lẽ anh đã quên những việc mình làm rồi sao, nhưng tôi thì không… Tôi hiện tại có khác nào kẻ tù tội, bị giam giữ một chỗ, ngay cả tự do cũng không có lại không có nổi một người đến thăm tù! Mỗi ngày thức dậy không có một ai để trò chuyện, không có một ai quan tâm, đối xử tốt với mình, vậy tôi phải vui vẻ thế nào đây?”.

Mạnh Vãn Đình yên lặng lắng nghe tất cả những lời trách móc của y, một hồi sau lên tiếng: “Em có thể cùng tôi nói chuyện, tôi sẽ quan tâm em, đối xử thật tốt với em”.

“Với anh sao? Chỉ cần lỡ lời một chút sẽ phải chịu bao nhiêu đau đớn? Bị người khác đặt dưới thân có bao nhiêu nhục nhã? Mỗi ngày trên giường hành hạ, tra tấn là quan tâm tôi, đối tốt với tôi sao?”. Thanh âm nghẹn ngào dần trở nên khàn đặc…

Mạnh Vãn Đình chua xót nhìn y: “Em rất căm hận tôi, cả đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi phải không?”.

Lời nói ra lại giống như khẳng định, không mang theo một tia nghi vấn…

“Phải, tôi rất hận anh!”

Lâm Mộ Tịch nhắm mắt lại chờ đợi cơn phẫn nộ trừng phạt kéo đến. Nhưng không giống như những gì mà y tưởng tượng, người kia chỉ nhẹ nhàng bước đến ôm y vào lòng, bàn tay đặt phía sau lưng khẽ vỗ về an ủi.

Nước mắt vốn chực chờ như mất đi vật cản tràn ra như đê vỡ bờ, y điên cuồng mất đi lý trí hất mạnh tay anh ra: “Anh đừng diễn trò nữa! Muốn làm gì cứ làm, tôi chẳng còn gì để sợ nữa!”.

Mạnh Vãn Đình bị hành động bất ngờ của y khiến cho cả người chao đảo, đứng không vững liền va mạnh vào góc tường, đôi mắt thoáng chốc tràn ngập bi ai, đau đớn nhìn cơn cuồng nộ của người trước mặt. Đôi chân tiếp tục bước đến, có chút vội vàng, lại có chút kiên nhẫn cường ngạnh ôm lấy thân thể kia: “Mộ Tịch, Mộ Tịch, em đừng gấp, tôi biết tôi sai rồi, tôi sẽ sửa, nhất định sẽ cố gắng sửa”.

Giọng nói ôn nhu, dịu dàng hôn lên trán không mang theo một tia ý niệm: “Tôi mới ba mươi mốt tuổi, vẫn còn nửa cuộc đời để chờ em tha thứ”.

“Đừng có mơ!”

“Ngày mai tôi sẽ liên lạc với Hạ Tuyết, nói cô ấy đem Tiểu Tĩnh đến Hương Cảng chơi có được không?”

“…”

Nhìn y im lặng như vậy, anh liền có chút khẩn trương hỏi: “Sao không nói gì?”.

“… Tôi có thể yên tâm sao?”

“Mộ Tịch, em… hm…”. Anh cười khổ nói: “Quả thật đúng là báo ứng, em sẽ không nguyện ý tin tôi thêm một lần nào nữa phải không?”.

Lâm Mộ Tịch nghiêng đầu né tránh, chỉ nghe tiếng thở dài bất đắc dĩ bên tai, anh kéo y ngồi lại trên giường âu yếm vuốt tóc: “Mộ Tịch, tôi biết mình là người tính cách thay đổi thất thường, cũng biết để em tiếp nhận tôi là một chuyện rất khó… Nhưng tôi có thể cam đoan, sẽ không tiếp tục tổn thương em thêm nữa”.

“Vậy anh có thể thả tôi đi chứ?”

“… Không thể!”. Ngữ khí nói chuyện có cứng rắn đôi chút: “Vợ em thực sự đã tiết lộ một số thông tin cơ mật của công ty tôi, điều này không phải dối trá, hơn nữa… cái chết của Hinh Hinh quả thực có liên quan đến em”.

“Anh từng nói anh không phải là người đồng tính!”

“Nhưng tôi cũng không còn cảm xúc với bất cứ người phụ nữ nào nữa. Cho đến giờ tôi vẫn không tin, tới khi có người hảo tâm nhắc nhở mới khiến cho tôi chợt nhận ra”

“Có thể là do những người xung quanh anh đều là đồng tính?”

Mạnh Vãn Đình mặc nhiên rơi vào trầm lặng, áy náy nói: “Không cần nhắc lại buổi tối lần đầu chúng ta gặp mặt… Bọn họ kỳ thật cũng không phải người đồng tính… Là tôi ép họ phải làm vậy…”.



Suy nghĩ như dòng nước uốn lượn trong đầu. Từ cái đêm nhục nhã đầu tiên đó cho tới hôm nay ngồi nghe anh nói, y đã luôn cảm thấy áy náy. Bởi vì chính y là kẻ đã hại chết người thân duy nhất của Mạnh Vãn Đình.

Nhưng bây giờ…

“Những lời này tôi sẽ coi như không nghe thấy, chúng ta hãy trở lại giống như trước kia, cho dù anh có muốn nghĩ thế nào đi chăng nữa”

“Được, vậy cứ theo ý em đi, hận tôi cũng tốt, hiểu lầm tôi cũng tốt, chỉ cần em có thể mỗi ngày ở trước mặt tôi như vậy, tôi sẽ khiến cho em cảm thấy hạnh phúc”

Mạnh Vãn Đình hôm nay nói nhiều như vậy thật không giống mọi khi. Vốn dĩ cứ tưởng người như anh nhất định cho rằng cự tuyệt lần thứ nhất là tình thú, lần thứ hai chính là sỉ nhục, sau đó sẽ tức giận mà điên cuồng tra tấn…

Có lẽ những điều anh ta nói là sự thật, nhưng những điều y nói cũng là sự thật!

Y là đàn ông, một người đàn ông vô cùng bình thường.

“Em rất kiên định”

“Anh cũng rất giỏi phỏng đoán tâm tư của người khác”



Lôi người đứng dậy kéo vào nhà tắm, anh nói: “Được rồi, giờ chúng ta đi tắm rửa trước đã”. Dứt lời liền bắt đầu cởi ra y phục mình ra.

Vụng trộm nhìn xem thân thể cường tráng kia, y âm thầm chửi rủa trời cao thật không công bằng.

“Mộ Tịch, sao em còn chưa cởi đồ, để tôi tới giúp em nhứ”. Thần sắc nghiêm túc vừa rồi nháy mắt thay đổi thành nét mặt cười hì hì dán sát lên người y: “Có phải là muốn tôi phục vụ cho em không?”

“Đừng nói giỡn”. Y thản nhiên cởi quần áo, mở vòi nước trước mặt anh.

Mạnh Vãn Đình lấy ra một ít sữa tắm thoa lên khắp người mình, nhân lúc y không để ý một hơi kéo đến bên cạnh. Một tay ôm vòng qua eo nhỏ, tay còn lại thật không biết nghe lời, nghịch ngợm lần mò xuống phía dưới.

“Ưm…”. Tiếng rên rỉ khẽ tràn ra khỏi miệng, Lâm Mộ Tịch nhất thời cắn chặt môi lại.

“Thật mê người…”. Mạnh Vãn Đình ghé sát vào tai y, sau đó xoay người để y tựa sát vào tường, bàn tay vẫn ở trên eo trượt xuống phía sau thăm dò nơi cửa động.

Hai ngón tay nhờ có sữa tắm bôi trơn vô cùng thuận lợi chen vào cơ thể, ngón tay linh hoạt không ngừng trêu đùa vách tường mềm mại, ma xát xoay tròn cho đến khi ngẫu nhiên chạm vào một điểm khiến cho thân thể người kia thoáng chốc run rẩy, giật nhẽ.

Mạnh Vãn Đình trước sau khiêu khích gợi lên ngọn lửa dục vọng, hứng thú nhìn xem phản ứng của người trong lòng.

“Anh… ưm… đừng có nhìn tôi… a… hm… Dừng lại…”

“Rốt cuộc là em muốn tôi đừng nhìn em hay muốn tôi dừng lại?”. Lời vừa dứt, động tác ở cả hai tay lại càng tốc tiến khiến Lâm Mộ Tịch không nói lên lời, chỉ có thể kịch liệt thở dốc.



“A…!”. Một tiếng rên rỉ bén nhọn bật thốt ra, y đỏ mặt nhíu mày, không thể khống chế cảm xúc của mình mà xuất ra trong tay anh…

Xụi lơ ngã vào lồng ngực người trước mặt, y cảm nhận rõ thấy vật cứng rắn nóng rực của ai đó đang dán lên bụng mình.

Mạnh Vãn Đình khéo léo nâng một chân y lên, Lâm Mộ Tịch mất đi trọng tâm liền lảo đảo bám vào bờ vai anh.

“Đến lượt tôi, được không?”. Giọng nói khàn khàn cất tiếng thăm dò không che dấu nổi sự vội vàng xao động.

Thấy người trong lòng vẫn giữ im lặng, anh cúi sát xuống tai y dỗ dành: “Nhất định sẽ khiến em thoải mái”. Sau đó thật nhẹ nhàng, cẩn thận tiến vào…

Động tác của anh rất chậm, thỉnh thoảng lại rút ra một chút rồi lại tiến nhập vào, dương vật so với ngón tay thô to hơn rất nhiều, cho đến khi hậu huyệt bị lấp đầy bởi trụ thịt nóng bỏng, người kia mới bắt đầu đong đưa, trìu sáp.

Đầu ngón tay trắng bệch bám chặt lấy vai anh, ngón tay như muốn hãm sâu vào trong da thịt.

“Mộ Tịch… Mộ Tịch…”. Mạnh Vãn Đình kích động trầm thấp ấm ách, thì thào gọi tên y, cơ thể bị nhấn chìm bởi dục vọng điên cuồng, một lần lại một lần hung hăng va chạm vào hậu huyệt, quy đầu ma xát với nội vách tường mềm mại, đau đớn nóng rát, tê dại lại ngứa ngáy…

“A… hm… ưm…”. Kích thích mãnh liệt khiến Lâm Mộ Tịch không thể nhịn được rên rỉ thành tiếng, điểm mẫn cảm liên tục bị đâm chọc trêu ngươi, cảm giác sung sướng hư huyễn khiến vật vừa mới bắn tinh nhuyễn xuống lại một lần nữa đứng dậy.

Hậu huyệt ấm áp ẩm ướt, tiếng rên rỉ động tình, tốc độ dùng lực của Mạnh Vãn Đình ngày càng tăng dần, khoái cảm như bão tố kéo đến càn quét thân thể hai người, tại một lần vùi sâu trong mật đạo liền trướng đại rồi mạnh mẽ xuất ra, động tác cũng dần chậm lại.

“Thoải mái?”. Anh đưa tay lau đi chất lỏng nóng rực của ai đó lại một lần nữa phun ra trên bụng mình

Y xấu hổ cúi đầu trốn tránh.

“Thế nào? Sữa tắm có phải đã xoa đều khắp người rồi không?”. Mạnh Vãn Đình thay đổi chủ đề đắc ý cười nói. Lâm Mộ Tịch lúc này mới để ý vừa rồi nhân lúc thân mật anh đã đem xà phòng xoa đều phủ kín khắp cơ thể mình. Mạnh Vãn Đình ôm y vào lòng tinh tế tẩy rửa, xong xuôi mới ôm người trở lại trên giường đi ngủ.

“Mộ Tịch, ngày mai tôi sẽ cho người đón vợ con em đến Hương Cảng… Tôi dùng tính mạng để thề, sẽ không tiếp tục dùng họ để uy hiếp em nữa”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.