Xuống khỏi máy bay, trấn nhỏ vẫn như xưa trước sau một mảnh cô quạnh. Lâm Mộ Tịch tùy ý ngồi lên một chiếc taxi nhìn ra mặt trời bên ngoài cửa sổ rực rỡ hiếm thấy.
Y nhắm mắt ngẩng đầu tận hưởng ánh nắng ấm áp tự do trượt xuống làn da.
…
“Tiểu Tĩnh, con tự đi một chút có được không?”
“Không muốn đâu, muốn mẹ bế cơ”
“Không được, vậy con ra ba ba bế nha”
“Không đâu, muốn mẹ bế cơ”
…
Chính tại nơi này, y đã nhìn Tiểu Tĩnh dần dần lớn lên, một nhà ba người bình bình đạm đạm trải qua cuộc sống vô cùng thanh bình…
Cảnh còn người mất, trấn nhỏ vẫn như trước, chỉ là những người yêu thương bên cạnh đã không còn nữa rồi…
Vốn tưởng bản thân đã đủ kiên cường để đứng tại mảnh đất thân quen này, thế nhưng y đã nhầm, trái tim kịch liệt run rẩy khiến cho nước mắt vô lực không chế trượt khỏi khóe mi…
Đặt chân trên con đường tiểu khu quen thuộc, đứng trước cánh cửa vô cùng thân thương… lấy ra chìa khóa thật lâu trước kia đã bị Mạnh Vãn Đình đoạt mất.
“Kẹt…!!”. Cánh cửa nặng nề dần dần hé mở.
Trong phòng rất sạch sẽ, không bám đầy tro bụi giống như y đã nghĩ. Mọi thứ vẫn hệt như trước đây… sạch sẽ và sáng sủa.
Chỉ có duy nhất một điều, nơi này đã không còn sót lại một chút hơi ấm con người, tất cả đều lạnh lẽo đến vỡ vụn.
“Tiểu Tuyết, bà xã!”. Lâm Mộ Tịch thử lên tiếng thăm dò.
Đáp lại là một mảnh tĩnh mịch.
Y bi thương ngồi trên ghế sô pha, nhắm mắt liều mạng hít ngửi lấy mùi hương quen thuộc khi xưa…
Nhưng cái gì cũng không thấy.
Lần mò từng góc trong căn nhà, Tiểu Tuyết không hề để lại một chút tin tức nào, chỉ lấy đi duy nhất cuốn sổ tiết kiệm trị giá mười vạn đồng.
“Mộ Tịch, cậu chờ ở đó, tôi lập tức đến ngay!”. Kiếm Bình chỉ bỏ lại một câu liền lập tức cúp máy.
Nghe tiếng “Tút… tút…” bên kia truyền lại, y khẩn trương bỏ điện thoại xuống.
Không đến hai mươi phút sau, bên ngoài lên vang lên tiếng đập cửa.
“Mộ Tịch, là tôi đây!”
Cánh cửa vừa mở ra, cả thân người liền bị ôm chầm bởi một vòng tay rắn chắc.
“Mộ Tịch, cậu rốt cuộc đã trở lại…”
Trải qua vô hạn tra tấn của Mạnh Vãn Đình, cơ thể càng lúc càng cảm thấy bài xích với những người đồng giới khác, bị Kiếm Bình ôm lấy như vậy, thân thể y lập tức run lên.
Người kia như cảm nhận được liền nhất thời buông tay ra.
Kiếm Bình gầy đi rất nhiều, trên cằm mọc lên lún phún mấy sợi ria mép, quần áo lại nhếch nhác, bẩn thỉu. Hình tượng tuấn tú, hào sảng khi xưa đã hoàn toàn biến mất, nhìn người trước mặt hiện giờ chẳng khác nào một kẻ đầu đường lôi thôi, chán nản.
“Mộ Tịch, cậu có khỏe không?”
“Tiểu Tuyết đâu rồi?”
“Cô ấy đi rồi”
“Đi đâu?”
“…Mộ Tịch, không phải tôi không muốn cho cậu biết, mà là Tiểu Tuyết trước khi đi đã cố ý dặn dò tôi đừng nói gì với cậu”
“Sao?”. Lâm Mộ Tịch không thể tin nhìn người trước mặt, Dung Kiếm Bình đành phải thở dài một tiếng nói: “Cô ấy sợ người đó sẽ đuổi theo”.
“Việc đó với chuyện cậu nói cho tôi biết thì có quan hệ gì? Chẳng lẽ cô ấy hoài nghi tôi?”
Cậu khẽ lắc đầu: “Cô ấy đi tìm Tiểu Tĩnh!”.
“Tìm Tiểu Tĩnh?!”
“Phải, Tiểu Tĩnh mất tích chứ không phải đã chết. Cho dù tôi có cho cậu biết Tiểu Tuyết đang ở đâu thì cũng vô dụng thôi, cô ấy không hề có chút đầu mối nào, chỉ là dựa theo cảm giác của mình mà tìm kiếm… có lẽ sẽ không ở lại một chỗ quá lâu đâu”
Tiểu Tuyết yếu đuối, luôn dựa dẫm vào y trước đây đã không còn nữa, cô đã thay đổi thành một người khác, một người mạnh mẽ có thể tự mình tìm kiếm đứa con gái bé bỏng, đáng yêu mà không cần đến y giúp đỡ…
“Kiếm Bình, tôi rất vô dụng phải không?”
“Phải!”
Người kia đột nhiên cao giọng nói: “Mộ Tịch, sau khi Hinh Hinh chết cậu đã luôn trốn tránh sự thật, buông tay tất cả để bỏ trốn đến nơi này. Cho đến tận khi bị Mạnh Vãn Đình tìm thấy, cậu vẫn không chịu nhìn nhận mọi việc một cách khách quan, cứ luôn cho rằng đây là quả báo mà cam tâm chịu đựng. Rồi khi bị giam giữ vũ nhục vẫn mặc nhiên để người kia xử trí, trước sau không hề có lấy một lần phản kháng. Anh ta sỉ nhục, bức cậu phải ly hôn với Tiểu Tuyết, cậu chỉ biết cầu xin cho hai mẹ con cô ấy được bình an, vậy cậu có nghĩ đến cảm nhận của cô ấy lúc đó hay không? Hiện tại Tiểu Tĩnh mất tích rồi, cậu sẽ lại đứng đây mà hối hận sao?!”.
Dung Kiếm Bình mặt đỏ tai hồng, cố nén tức giận nhả ra từng chữ: “Lâm Mộ Tịch, cậu đừng có lúc nào cũng tự cho là mình đúng. Cậu còn kém xa lắm!”.
Kiếm Bình trong ấn tượng của y rất ít khi thao thao bất tuyệt nhiều lời đến vậy, bình thường hễ mở miệng ra đều là nói mấy câu đùa giỡn. Cho dù có gặp phải chuyện gì hết sức nghiêm túc, cậu cũng sẽ tận lực dùng ngữ khí thoải mái mà giải thích ngắn gọn.
Kiếm Bình, chưa từng nói chuyện với y nghiêm túc như lúc này.
Nội tâm thoáng chốc trùng xuống, y im lặng suy ngẫm từng lời cậu nói…
Sau khi Hinh Hinh chết, quả thật y đã luôn sợ hãi cho rằng đây là nghiệp chướng mà ông trời giáng xuống, sợ hãi sẽ mất đi thanh danh phải vất vả đủ đường, sợ phải nhìn thấy gương mặt nhỏ bé, non nớt kia mỗi đêm trở về trong mộng truy hỏi, chất vấn…
Gánh nặng tâm lý cứ từng ngày từng chút trở nên trầm trọng, y thật sự không sao chống đỡ nổi, thế nên một ngày, y quyết định bỏ trốn.
Cái ngày mà Mạnh Vãn Đình tìm đến là khi cuộc sống của Lâm Mộ Tịch đã trở nên yên tĩnh trở lại, bất chợt nghe tới cái tên mà mình không sao quên được, cảm giác tội lỗi chồng chất như núi lại một lần nữa tràn về khiến y không thể không cam tâm chịu đựng.
Mặc kệ dù y có làm gì đi chăng nữa cũng không thể thay đổi những chuyện đã xảy ra, vô cùng tự trách, buông xuôi tất cả, thừa nhận tất cả đau đớn cùng thống khổ mà người kia đem tới.
Mang người đến làm loạn trong bệnh viện, giam lỏng tra tấn cùng vũ nhục, y đã luôn tin rằng đây là báo ứng, đã luôn im lặng chịu đựng hết thảy, mong chờ đến một ngày nào đó Mạnh Vãn Đình sẽ thấy thỏa mãn mà buông tha cho y.
Thật quá ngây thơ! Vậy nên mới khiến cho người kia được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Bị ép quỳ gối dưới chân anh làm điều nhục nhã ngay trước mặt vợ mình…
Nhớ lại tất cả những việc đã xảy ra mới chợt phát hiện mình quả thật là con người quá sức nhu nhược.
Là một bác sỹ, đáng lý ra y phải chuẩn bị sẵn tâm lý thật tốt. Không phải tất cả người bệnh đều có thể khỏe mạnh ra về, sẽ có những người phải vĩnh viễn ở lại…
Cứ nghĩ cả đời này vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, giờ nghĩ lại, y thực sự cảm thấy mình ngây thơ đến mức nực cười.
“Cám ơn cậu, Kiếm Bình”. Lâm Mộ Tịch nói ra lời nói tự tận đáy lòng.
Nhìn thấy bộ dáng y như vậy, cậu mới giật mình tỉnh ngộ vừa rồi mình quá xúc động mà nói lỡ lời, khuôn mặt lại càng đỏ lợi hại hơn.
“Có thể kể cho tôi biết những chuyện đã xảy ra trong lúc tôi không có ở đây không?”
“Sau khi hai người hoàn tất thủ tục ly hôn, Tiểu Tuyết vẫn còn làm việc ở công ty đó. Thường ngày cứ đến giờ tan ca, cô ấy sẽ đi đón Tiểu Tĩnh rồi về cùng nhà nấu cơm”. Kiếm Bình thở dài: “Tôi vốn dĩ định giúp cô ấy đưa đón Tiểu Tĩnh nhưng Tiểu Tuyết nhiều lần đều cố ý né tránh, nói cô ấy có thể tự mình làm được”.
“Giờ tan sở của Tiểu Tuyết thường thường rất muộn, thế nên Tiểu Tĩnh có đến phân nửa thời gian đều phải đứng ở cổng trường chờ đợi… Con bé rất ngoan, nó biết rõ mẹ mình bộn bề nhiều công việc nên cũng không khóc nháo mà ngoan ngoãn yên tĩnh đứng chờ ven đường”
Lâm Mộ Tịch cắt đứt lời cậu: “Sau đó một ngày Tiểu Tuyết đi đón con bé liền không thấy nó đâu phải không?”.
Đáy lòng đau thắt lại nhưng trên mặt vẫn thanh tịnh như nước.
Kiếm Bình gật gật đầu: “Tiểu Tuyết quả thật điên rồi, khi tôi nhận được điện thoại của cô ấy một chữ cũng không nghe nổi, tất cả chỉ có tiếng khóc lóc thảm thiết đến nghẹn ngào. Ngay sau đó tôi đã gọi tới vài người bạn tìm giúp khắp nơi nhưng đều không thấy. Cảnh sát nói tình huống này rất có thể là trường hợp lừa bán trẻ em… Khi vừa bắt được chúng sẽ lập tức tuồn ra khỏi thành phố, sau đó… sẽ bị bán đến một nơi xa xôi hẻo lánh nào đó…”.
“Nếu là bé trai còn có thể có hy vọng, còn là bé gái rất có thể đã bị người khác mua rồi phải không?”. Y bi phẫn hỏi.
Người kia ngập ngừng do dự, hồi lâu mới trả lời: “…… Có lẽ là bán cho bọn người mua về làm con dâu từ bé…”.
Lâm Mộ Tịch lập tức sửng sốt, tuy điều kiện trong nhà không phải thực sự tốt, nhưng Tiểu Tĩnh từ nhỏ cũng được coi như nuông chiều từ bé.
Không tự chủ liền liên tưởng đến bộ dáng con bé phải chịu đựng cơ cực, nắm tay bỗng chốc siết chặt lại.
“Kiếm Bình, tôi muốn đi tìm Tiểu Tĩnh!”
“Cậu không đợi Tiểu Tuyết trở về trước đã sao?”
“Không sao, tôi sẽ để lại lời nhắn cho cô ấy. Tối nay chúng ta tìm lại trong nhà xem có còn sót lại chút manh mối nào không, nếu như không có, ngày mai tôi sẽ xuất phát”
“Đi đâu?”
Y nhẹ nhàng cười: “Đâu cũng được, cho dù có phải dùng cả cuộc đời đi khắp Trung Quốc này, tôi cũng nhất định phải tìm được con bé!”.