Tội Nhân - Lạc Lý

Chương 33



Edit: Luna Tan

Mạnh Vãn Đình để tóc xén, mặc trên người mấy bộ quần áo rẻ tiền không hề để ý đứng trước mặt y.

Trong lòng Lâm Mộ Tịch vẫn như trước đối với người này tràn đầy hận ý, nhưng chứng kiến anh thay đổi như vậy, những từ ngữ ác độc trong đầu lại không cách nào thốt ra khỏi miệng.

Y trấn tĩnh lại một chút tâm tình, cúi xuống nhặt ví tiền của mình lên, dùng ngữ khí lễ phép lại xa lạ nói: “Cám ơn anh đã giúp”.

Mạnh Vãn Đình vẫn đứng yên không nhúc nhích, trong mắt tràn đầy áp lực cùng tưởng niệm.

“Không cần khách khí, chỉ là gặp chuyện bất bình ra tay giúp đỡ mà thôi…”. Nói dứt lời liền đưa tay sờ sờ mái tóc vừa ngắn lại vừa cứng bối rối nhìn y.

“Tôi đi đây, cám ơn anh”. Lâm Mộ Tịch gật đầu có ý muốn rời khỏi, người kia rất nhanh níu tay y lại: “Đợi một chút!”.

“Buông ra!!!”. Ký ức chôn giấu thoáng chốc bừng tỉnh, y hung hăng hất mạnh tay anh, vội vàng lùi về phía sau một bước lớn.

“Mạnh Vãn Đình, chúng ta đã không ai nợ ai nữa, anh đừng có mãi dây dưa như vậy!”

Anh sững sờ nhìn người trước mặt rống giận, mí mắt thoáng chốc trùng xuống chậm rãi cúi đầu: “Tôi không có, chỉ là trùng hợp gặp em…”.

Y lạnh lùng cười trong lòng: Có ngốc mới tin lời anh!

Một hồi không lâu, Mạnh Vãn Đình liền đảo quanh bốn phía rồi đột nhiên dán chặt vào một điểm trên mặt đất, ánh mắt phút chốc lấp lánh sáng ngời, vội vàng chạy tới nhặt lên: “Mộ Tịch, vé tàu của em này!”.

Anh mừng rỡ chạy tới cạnh y, sau lưng bàn tay bé nhỏ một hồi lại một hồi liên tiếp đánh tới.

Vé tàu đi Hồ Bắc.

Y có chút do dự nhận lấy, không thèm để tâm người kia đang quay đầu liều mạng giải thích lý lẽ với cô bé bán vé vừa rồi.

Bốn tên cướp đó đều bị đánh cho tơi tả, bé con này đã chọn sai khách hàng, chỉ sợ lát nữa không tránh khỏi bị bọn chúng trách phạt.

Trong những người này không có khả năng có người thân của cô bé, có lẽ… cũng là bị bọn buôn người lừa bán…

Lâm Mộ Tịch nhẫn nại quyết tâm đang bành trướng trong lòng, trở lại phía thân hình nhỏ nhắn kia: “Cô bé, tấm vé này giá năm mươi đồng phải không?”. Y vẫn như trước ngồi xổm xuống đối diện với bé con. Nhầm rồi anh là hai lăm đồng a, năm mươi đồng là hai vé đóa nha!

Cô bé nhìn người trước mặt liền không thốt nên lời.

Y khẽ thở dài, rút năm mươi đồng trong ví nhét vào bàn tay tí xíu: “Đây là tiền vé tàu… hãy giữ cẩn thận… từ nay về sau về sau phải chú ý một chút…”.

Tiểu cô nương khẽ nắm chặt tờ tiền trong tay thở phào nhẹ nhõm. Lâm Mộ Tịch cũng không thèm nhìn đến người kia mà hướng thẳng nhà ga đi tới. Sau lưng rất nhanh truyền đến thanh âm khẩn trương của Mạnh Vãn Đình: “Mộ Tịch!”.

Cánh tay anh vừa mới chạm vào, y liền lập tức phản xạ lùi về phía sau.

“Thực xin lỗi”. Người kia áy náy nói: “Tôi quên mất… Đây là lần cuối cùng, từ nay về sau tôi sẽ không như vậy nữa”.

“Mạnh tiên sinh, anh không vui vẻ làm “Lão Đại” ở Hương Cảng mà chạy tới đây làm gì? Báo thù rửa hận sao?!”

“Dĩ nhiên không phải! Mộ Tịch, em muốn đi đâu?”. Người kia từ trong túi quần rút ra hai tấm vé khác: “Tôi đã sắp xếp ổn thỏa lộ trình tìm kiếm Tiểu Tĩnh rồi, đây là vé tàu của trạm thứ nhất, tôi muốn giúp em!”.

Y nhẹ nhàng gạt tay anh ra: “Cám ơn, tôi đã có vé rồi, anh nếu như không có việc gì vẫn nên bán lại mấy tấm vé này đi thì hơn”.

Mạnh Vãn Đình kiên quyết nhìn y, hồi lâu khẽ gật đầu nói: “Vậy cũng được… Có thể để tôi tiễn em lần cuối được không?”.

Đây là lần cuối? Nghĩ như vậy Lâm Mộ Tịch liền gật đầu đáp ứng.

Hai người song song cất bước tựa như hai hành khách chuẩn bị cùng nhau bắt đầu chuyến du hành. Ba lô sau lưng càng ngày càng nặng ép xuống bả vai có chút đau khiến mỗi bước đi y đều phải gồng mình hổn hển.

Mạnh Vãn Đình trộm liếc mắt nhìn, quyết định giữ im lặng! Ba lô của anh hẳn là nặng hơn rất nhiều nhưng nhìn dáng đi lại thấy vô cùng thoải mái, nhịp thở nhu hòa trầm ổn, không hề có một tia mệt mỏi.

Đến thời gian kiểm định, y vừa định mở miệng lại bị anh một lần nữa cắt lời: “Mộ Tịch, em chờ một chút, tôi đi mua phiếu vào nhà ga”.

Lâm Mộ Tịch bất đắc dĩ thở dài: “Anh tiễn tôi đến đây được rồi”.

Mạnh Vãn Đình cố chấp quay đầu: “Đoạn đường cuối cùng này, tôi nhất định sẽ đưa em đi hết!”. Dứt lời không đợi y lên tiếng liền nhanh chóng chạy đi, bỏ lại một người vẫn ngơ ngác đứng ngốc ở đó.

Chỉ một lát sau đã thấy anh trở lại: “Chúng ta đi thôi!”.

Hai người một trước một sau bước vào nhà ga.



“Giờ tôi phải lên tàu rồi”

“Chờ một chút!! Còn mười phút nữa mới tới giờ xe chạy, em không thể đợi thêm chút nữa sao? Chúng ta đều đứng ở đây cả, em sẽ không bị muộn!”

“Mạnh Vãn Đình… Anh rốt cuộc là muốn làm gì?!”. Y trừng mắt nhìn người trước mặt.

Người kia có chút lúng túng quay đầu sang chỗ khác: “Mộ Tịch… tôi… tôi…”.

Mạnh Vãn Đình quanh co nửa ngày cũng không nói nên lời, y thở dài đưa tay lên bóp bóp cái đầu đau nhức: “Mạnh Vãn Đình, tôi nhớ rõ trước kia tính cách anh đâu phải như vậy…”.

Anh dứt khoát không nói thêm lời nào, chỉ gắt gao nhìn chằm chặp y không thôi.

Bộ dáng của anh bây giờ khiến Lâm Mộ Tịch cảm thấy có chút không được tự nhiên nhưng vẫn nhất quyết giả bộ lãnh đạm, tuy nhiên ánh mắt có điều…

“Khụ khụ… Hai người bên kia, này là có muốn lên tàu không vậy?”

Một tiếng ho khan vang lên đánh gãy màn xấu hổ, y như trút được gánh nặng quay đầu lại liền trông thấy một người đàn ông trung niên trạc tầm bốn mươi tuổi đang đưa mắt tò mò nhìn hai người bọn họ diễn cảnh lưu luyến không rời.

Mặt Lâm Mộ Tịch thoáng cái đỏ ửng, còn chưa biết nói lời nào thì chợt nghe người kia lên tiếng: “Chú à, chúng cháu vốn là muốn đi cùng nhau nhưng lại chỉ có một vé nên…”.

Thanh âm Mạnh Vãn Đình vừa xúc động lại vừa lo lắng mang theo chút thất vọng của tuổi trẻ.

Thật biết giả bộ!!

Lâm Mộ Tịch không ngừng bĩu môi, người trung niên lại như thấu hiểu liền đôn hậu đồng tình gật đầu: “Thật không còn cách nào khác… Mấy người trẻ tuổi các cậu thật là…”.

Mang trên mặt biểu tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ông thong thả bước trở về vị trí ngồi của mình.

Người kia thấy vậy liền giảo hoạt nhìn y nhe nanh cười. Lâm Mộ Tịch quay sang nhìn đồng hồ nhà ga…

Chỉ còn năm phút nữa.

“Mạnh Vãn Đình, nếu còn không lên xe sẽ bị trễ mất”

Đôi mắt anh thoáng chốc ảm đạm rồi lại đột nhiên lấp lánh: “Mộ Tịch, trên đường đi em nhất định phải chú ý bảo trọng”.

Còn cần anh phải dặn…? Y hờ hững gật đầu: “Anh cũng vậy. Gặp lại sau”.

Xe lửa cất còi chuẩn bị chuyển bánh, y xốc lại ba lô bước về phía cửa tàu.

“Nhanh lên đi! Tàu sắp chạy rồi đấy”. Người soát vé lên tiếng thúc giục.

Hai tay bám chặt lấy thành lan can, ba lô phía sau nặng trĩu như muốn kéo y rớt ngược trở lại…

Trên xe lửa chật cứng đầy người cùng hành lý, y cố sức chen chúc đi vào nhưng không sao chen nổi liền tự mình an ủi: “Chờ một chút nhất định sẽ kiếm được chỗ ngồi a”. Vừa miên man suy nghĩ, đoàn tàu phút chốc đột ngột chuyển động, mọi người mất đà lảo đảo, Lâm Mộ Tịch vội vàng bám lấy một chiếc lan can bên cạnh.

Hướng ra phía ngoài nhìn lại, người kia vẫn còn đứng đó trông theo…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.