Đặt chân đến đây rồi y lại không biết tiếp theo nên làm gì. Trời đất bao la, những thôn trấn nhỏ không tìm thấy trên bản đồ lại càng nhiều vô số…
Mạnh Vãn Đình nhìn ra tia mê man trong mắt y liền lên tiếng: “Chúng ta tìm một người địa phương ở đây đến dẫn đường”.
“Tìm ở đây sao?”
Anh bất đắc dĩ lắc đầu: “Trước vào trong trấn ăn cơm rồi ngủ một giấc đã”.
Lâm Mộ Tịch thở dài. Từ giờ trở đi rèn luyện thân thể hẳn là vẫn còn kịp a?
Điều kiện nơi đây thật sự là khiến người khác không thể thốt nổi lên lời… Y ngồi một bên gẩy gẩy thức ăn trong chén lại vừa đưa mắt trộm liếc nhìn anh.
Người kia đang há lớn mồm gắp thức ăn cho vào miệng. Y nhịn không được liền bật hỏi: “Anh đói như vậy sao?”.
Mạnh Vãn Đình ngẩng đầu, thấy y không hề động đến chén cơm, sắc mặt anh thoáng chốc trầm xuống: “Mộ Tịch, em hiện tại nên ăn nhiều cơm một chút rồi nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai chúng ta còn phải leo núi”.
“… Tôi biết”
Chính là, bát đũa ở đây trông rất không được sạch sẽ, đồ ăn thì lộn xộn nêm nếm quá nhiều gia vị, chỉ cần nhìn thoáng qua liền thấy mất vị giác. Thế nhưng người trước mặt vẫn rất ung dung, không giống như gặp phải chuyện không mong muốn, trái với thân phận của mình.
Y miễn cưỡng nuốt xuống mấy miếng cơm, vừa ngẩng đầu liền nghe anh nói: “Ông chủ, cho thêm một chén cơm nữa!”.
Sắc mặt Mạnh Vãn Đình hết sức tự nhiên khiến cho y hoài nghi không biết liệu có phải khi còn bé anh đã chịu qua đủ các loại ngược đãi gì đó hay không.
Người kia không thèm đếm xỉa đến nét mặt y hiện tại, tiếp tục và cơm ăn tiếp.
Lâm Mộ Tịch cúi xuống nhìn cơm trong chén mình, đột nhiên nghĩ đến Tiểu Tĩnh.
Không biết con bé có hay không phải ăn những thứ như thế này…
Đáy lòng phút chốc tràn ngập đau xót, y đưa chén cơm lên ăn một miếng thật lớn.
Sau khi cơm nước xong xuôi, hai người cùng nhau đi đến phòng trọ, Lâm Mộ Tịch lại được một phen thổn thức nữa.
Gian phòng tốt nhất ở đây cũng là hai người ở công thêm một cái nhà vệ sinh công cộng…
Nhìn căn phòng phủ kín tro bụi, y bất đắc dĩ nói: “Anh cứ đi nghỉ ngơi trước đi, tôi thu dọn qua chỗ này cái đã”.
“Không cần đâu”. Mạnh Vãn Đình nhàn nhạt đáp lời rồi cởi áo khoác nằm xuống giường: “Cứ vậy ngủ đi, sáng mai năm giờ đã phải rời giường rồi”. Dứt lời liền nhắm mắt lại, bỏ mặc Lâm Mộ Tịch vẫn còn đang đứng ngốc năng, có chút tiếc hận thở dài.
Sáng sớm, chuông báo thức không rõ từ nơi nào như thường lệ kêu lên inh ỏi khiến y giật mình tỉnh giấc, hơn nữa còn sợ tới mức nhảy dựng lên. Anh mơ màng chậm rãi xoay người lại sơ sơ dưới mặt gối, tắt chuông đi.
“Đây là cái gì?”. Y hoảng hốt hỏi.
Người kia ngáp dài một cái: “Em không biết sao, tôi ở trong tù hai năm chính là học được không ít điều như vậy đó!”.
Lâm Mộ Tịch liếc qua đôi mắt mông lung buồn ngủ của Mạnh Vãn Đình, rốt cuộc không thèm để ý nữa, cầm đồ vệ sinh cá nhân đi đến phòng tắm công cộng.
Hẳn là bọn họ sẽ bắt đầu tìm kiếm từ nơi này a? Dẫn đường? Vậy có phải sẽ đi vào trong núi? Cái chính là làm sao có thể tìm được người đáng tin tưởng lại quen thuộc đường núi ở nơi này?!
Đang lúc y còn chím đắm trong suy tư, người kia đã tiến đến từ lúc nào. Thân trên để trần vô cùng tinh tráng lại phá lệ thấy được chút nét vô thần, mệt mỏi hiếm thấy.
Anh nhanh chóng cầm lấy bàn chải đánh răng đưa vào miệng mình càn quét loạt xoạt một hơi, sau đó nhấp một ngụm nước, sục sục trong miệng…
Lâm Mộ Tịch giống như hoa mắt, chóng mặt, hồi lâu mới hồi phục lại được tinh thần: “Anh đang làm cái gì vậy?”.
“Mộ Tịch, sao em trông còn nhàn nhã hơn cả tôi thế?! Tiểu Tĩnh chính là con gái của em đó”. Mạnh Vãn Đình hạ giọng nói.
“Phải… chỉ là không hiểu sao tự nhiên có chút bối rối… Anh như vậy khiến tôi cũng thấy khẩn trương theo, đầu óc đều trở nên rối loạn không biết nên làm gì”
“… Xin lỗi, là do tôi quá gấp gáp”
Y thật sự là không quen nhìn thấy bộ dáng khúm núm của Mạnh Vãn Đình…
Sau khi trở lại phòng, Lâm Mộ Tịch liền lấy ra hai trăm đồng cùng một ít tiền lẻ nhét vào túi quần. Người kia đứng phía sau lưng thu dọn đồ đạc liền mỉm cười lên tiếng: “Dùng mãi cũng thành quen a”
Y cũng không quay đầu nhìn lại, cúi xuống giúp anh một tay nói: “Ừm, không thể cái gì cũng đều dựa hết vào anh được”.
Hai người xách ba lô tiếp tục tiến vào trong trấn, trong túi của anh có rất nhiều đồ ăn cùng với các loại bản đồ, không giống như y, chỉ mang theo những giấy tờ cần thiết, tiền, ảnh chụp của Tiểu Tĩnh và một thanh mã tấu nhỏ.
Sáng sớm chính là thời gian náo nhiệt nhất ở đây, nói náo nhiệt, bất quá cũng chỉ là có vài người bận rộn chạy qua lại trên đường mà thôi.
Sau khi xem xét một vòng, Mạnh Vãn Đình đi về phía một người phụ nữ cầm theo chiếc rổ lớn: “Đại thẩm, xin cho hỏi gần đây có thôn trang nhỏ nào khác không ạ?”.
Người phụ nữ lớn tuổi khuôn mặt già dặn quay sang nhìn bọn họ, ánh mắt phút chốc sáng lên: “#!%@*……… *#$^%&^……”.
Lâm Mộ Tịch thật sự là không hiểu gì hết, nhìn sang người kia cũng đang có chút nhíu mày. Thật vất vả mới nghe đại thẩm nói hết một tràng, anh cúi đầu nói tiếng cảm ơn rồi quay sang hỏi y: “Em có hiểu được tiếng Hồ Bắc không?”.
Y có chút ngạc nhiên hỏi: “Chẳng phải vừa rồi anh nói chuyện trước với người ta sao, như thế nào lại quay sang hỏi tôi?”.
Anh phút chốc liền cười khổ: “Tôi thế nào là cùng nói chuyện với ngươi ta chứ, rõ ràng là đứng nghe họ nói một hồi thao thao bất tuyệt a… Cũng nghe không hiểu được mấy”. Mạnh Vãn Đình ai oán thở dài: “Thật không còn cách nào khác” rồi lấy điện thoại cầm tay ra.
“Các cậu tới đây đi, chúng tôi chờ ở nhà khách”
“Ai vậy?”. Y hỏi
“Đương nhiên là người có thể hiểu được tiếng Hồ Bắc. Chúng ta hiện tại về nhà khách xem bản đồ trước đã, chờ bọn họ đến rồi cùng đi luôn”
Lâm Mộ Tịch phút chốc giận tái mặt: “Có phải là mấy tên đàn em trước đây của anh không?”.
Nghĩ đến những người đó, y liền không tự chủ nhớ lại cái đêm nhục nhã trước đây…
Thế nhưng Mạnh Vãn Đình cũng chỉ đáp lại hai chữ: “Yên tâm”.
…
Bản đồ toàn cảnh Trung Quốc được đặt giữa hai người bọn họ, y nhìn nhìn những đường nét vòng vèo trên giấy liền thấy cả đầu đau nhức: “Những ký hiệu biểu tượng cho thôn trấn trên này có đến hơn bốn mươi cái, hơn nữa tính cả những tiểu thôn nhỏ không có trên bản đồ chỉ sợ phải có trên trăm. Nếu như từng bước từng bước đi tìm, lại trên phạm vi cả nước, thật sự có chút…”.
Người kia lập tức cắt đứt lời y: “Trước đó tôi đã cho đăng thông báo tìm người trên hơn ba mươi hãng tạp chíỉ rồi, giá treo thưởng là mười nghìn”.
“Chỉ có mười nghìn?!”. Y lạnh lùng hỏi: “Nếu như trước đó anh có bàn bạc qua với tôi một chút, tôi sẽ đem toàn bộ tài sản của mình treo giải cao hơn, không phải giải thưởng càng cao tỷ lệ tìm được sẽ càng lớn sao?”.
“… Em không sợ treo giải quá cao, có người tìm được sẽ lợi dụng điều đó để uy hiếp ngược lại?”
“Cho dù uy hiếp bao nhiêu tôi cũng sẽ trả, chỉ cần có thể tìm được Tiểu Tĩnh trở về!”.
Mạnh Vãn Đình khinh miệt cười: “Em ngoại trừ khám bệnh cho người khác ra cái gì cũng không biết, những loại người này thường thường sau khi đã nhận được tiền đều sẽ giết chết con tin. Em cho rằng bọn chúng sẽ tha cho con gái em để nó ra tòa làm chứng chỉ điểm sao? Hơn nữa chúng ta treo số lượng giải thưởng trên phạm vi lớn như vậy, rất có thể bọn chúng sẽ chủ động liên lạc với chúng ta…”.
“Mộ Tịch, tính đến thời điểm này, nếu như sự việc bị bại lộ, bọn chúng rất có thể sẽ làm bất cứ điều gì, kể cả là giết người diệt khẩu!”
Anh nhìn người kia thần trí bắt đầu rối bời lại nói tiếp: “Mộ Tịch, em càng ngày càng không giống người mà tôi đã quen biết lúc đầu”. Ánh mắt nóng bỏng chăm chú nhìn thẳng vào y.
“Vậy sao?”. Lâm Mộ Tịch ảm đạm trả lời.
“Bình tĩnh cùng lý trí thường ngày của em đã đi đâu hết rồi? Tôi nhớ rõ nếu là trước đây, thời gian càng nguy cấp, chẳng phải em sẽ lại càng tỉnh táo sao?”. Anh dừng tầm nhìn trên khuôn mặt y, phảng phất muốn tìm ra chút dấu vết nào đó.
“Phải, bình tĩnh của tôi, lý trí của tôi, ngay cả tỉnh táo của tôi cũng đều đã bị anh cướp đi hết!!”
Trong phòng phút chốc rơi vào một mảnh tĩnh lặng, chỉ có thanh âm tiếng gió theo cửa sổ rít gào.
“Cốc cốc cốc…”. Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Mạnh Vãn Đình đi tới, phía bên ngoài dần xuất hiện gương mặt vô cùng quen thuộc.
“Chu đại ca?”. Lâm Mộ Tịch vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy anh. Tuy Chu Cẩm Hoa có thể coi là nhân chứng chứng kiến y phải chịu cảnh thống khổ nhưng Lâm Mộ Tịch lại không hề ngại phải gặp anh.
“Đại ca, Mộ Tịch, xin chào”. Người đứng ngoài cửa đôn hậu cười.
“Đến rất nhanh”. Mạnh Vãn Đình lên tiếng khen ngợi.
“Đại ca, người đã chờ sẵn ngoài cửa, anh có muốn gặp không?”
“Đương nhiên! Mời ông ấy vào”
Ngoài cửa ra vào lại xuất hiện thêm một thân áo xám đơn bạc, tuổi chừng sáu mươi, những nếp nhăn khắc khổ trên gương mặt xô vào nhau sâu như đao khắc.
“Đại ca, người này chính là Vương Cường”
Người tên Vương Cường gật đầu chào một cái, sau đó mới bước vào phòng.
“Chào ông”. Mạnh Vãn Đình vươn tay, thái độ thân thiết ôn hòa như gặp lại một người bạn cũ lâu năm.
Vương Cường cũng đáp lại đưa tay mình ra. Bàn tay thô tô, cường tráng tràn đầy những vết thương lớn nhỏ, riêng ngón áp út bị cụt mất đến một đốt ngón tay…
“Chào Mạnh tiên sinh, Lâm tiên sinh”. Người đàn ông lớn tuổi cất tiếng chào hỏi, thanh âm nghe có chút khàn khàn: “Trước khi chúng ta lên đường, tôi muốn thay Tiểu Cát nới lời cảm ơn với cậu”.