Tội Nhân - Lạc Lý

Chương 41



Edit: Luna Tan

Lâm Mộ Tịch vội vàng nuốt mấy ngụm cháo rồi lập tức theo Mạnh Vãn Đình đi ra ngoài.

“Em theo tôi làm gì?”. Anh hỏi.

“Đi nghe ngóng tin tức a!”

Mạnh Vãn Đình cười cười nói: “Cũng tốt, chúng ta cùng nhau đi”.

Sơn thôn này không lớn, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có khoảng ba, bốn mươi hộ gia đình. Xung quanh bao bọc thuần toàn là nhà trệt cũ nát, phía sau có thêm một cái chuồng heo đi cùng. Sắc trời giờ đã tối mịt, trước mắt một mảnh mông lung mờ ảo, không khí cũng dần trở nên trầm lắng hơn.

“Với tình hình này anh định làm như thế nào?”. Y hỏi.

Người kia suy nghĩ một chút rồi tự tin mỉm cười, đi đến gõ cửa một căn nhà trông có vẻ tương đối sạch sẽ.

“Cốc… cốc… cốc…”

Người ra mở cửa cho bọn họ là một phụ nữ trung niên trên dưới ba mươi tuổi, tuy quần áo thoạt nhìn có vẻ cũ kỹ nhưng vẫn có thể coi là sạch sẽ.

Người phụ nữ hoài nghi nhìn nhìn bọn họ, Mạnh Vãn Đình cũng không nói gì, chỉ đơn giản hướng cô nở một nụ cười vô cùng tươi tắn.

Biểu cảm đầu tiên là người kia có chút sững sờ, sau đó liền lập tức mỉm cười e thẹn quay lại nói với người trong nhà mấy câu gì đó. Một lát sau có một người đàn ông khác đi ra tiếp họ.

Mạnh Vãn Đình rút ra một tờ một trăm đồng từ trong túi giơ lên, sau đó đưa tay làm động tác như muốn ăn cơm. Sắc mặt vốn dĩ căng cứng của người đàn ông kia liền tức thì giãn lại rồi đồng ý cho họ vào.

“Thật là, dùng cách này…”. Y tức giận nói: “Lợi dụng người khác như vậy là không tốt!”.

Mạnh Vãn Đình quay sang bất đắc dĩ: “Tôi thật sự hoài nghi người như em làm cách nào có thể nuôi dưỡng… Vẫn là tìm được Tiểu Tĩnh quan trọng hơn a?”.

Một câu nói ra lại đâm trúng điểm yếu của y, Lâm Mộ Tịch không nói thêm được câu nào đành phải theo anh bước vào nhà.

Tuy gia đình này rất nghèo khó nhưng cũng không khiến y phải thất vọng, ít ra nhà cửa cũng được thu dọn cực kỳ gọn gàng, ngăn nắp, thậm chí còn có thể nhìn thấy mấy tấm vé mà bọn trẻ con nghịch ngợm dán lên tận ngăn tủ trên cùng.

Từ lúc họ bước vào, đứa bé trai tám tuổi trong nhà cứ nhìn hai người chằm chằm không dứt, trên quần áo vẫn còn một miếng vải vá mới toanh. Người phụ nữ cười dịu dàng bưng ra hai cái chén lớn nóng hôi hổi đựng toàn cháo trắng được nấu với các loại rau dưa cỏ dại bốc hơi nghi ngút.

Lâm Mộ Tịch nhìn hơi nóng bốc lên trước mắt mình mà có chút sững sờ.

“Ăn thôi!”. Anh quay sang nói rồi lại mỉm cười với cô gái kia lần nữa, thậm chí còn xoa xoa đầu đứa bé đang đứng bên cạnh.

“Tôi thực sự ăn không nổi nữa…”

“Ăn thêm một chút cũng được”. Dứt lời liền cầm lấy chiếc đũa khua khua trên mặt chén.

Hai người thật vất vả mới giải quyết được hơn phân nửa chén cháo, y gian nan ngẩng đầu: “Thật sự không được mà…”. Chỉ thấy Mạnh Vãn Đình ưu nhã đặt bát xuống, còn giả vờ làm động tác như rút khăn ra lau miệng…

Anh lấy ra tờ tiền lớn trị giá một trăm đồng đưa cho người phụ nữ rồi cười cười với đứa bé, sau đó mới kéo y ra khỏi ngôi nhà. Cô gái kia tiễn hai người bọn họ ra đến tận cửa, nhìn nhìn Mạnh Vãn Đình lại liếc qua y một chút.

Vừa mới ăn đồ nóng xong nên khi ra ngoài cũng không cảm thấy lạnh lắm, Lâm Mộ Tịch lên tiếng trêu chọc: “Anh là có ý gì với cái cô thôn nữ kia vậy?”.

“Là đang cố gắng tạo quan hệ, khiến cho mọi người trong thôn đều biết chúng ta có tiền”. Người kia chớp chớp đôi mắt cười nói.

“Coi chừng sẽ bị cướp đó!”

“Không sao a”. Mạnh Vãn Đình thoải mái mỉm cười.

Lúc hai người trở về đã là quá mười một giờ rồi, Chu Cẩm Hoa cũng đã lên giường đi ngủ. Vương Cường quét mắt một lượt nhìn bọn họ rồi hỏi người kia: “Hai người đi đâu vậy?”.

“Không có gì, chỉ là đi tạo quan hệ với các dân làng thôi”



Vương Cường mỗi ngày đều cùng thôn dân trong núi nói chuyện phiếm còn Mạnh Vãn Đình thì lôi kéo y đi khắp cả làng ăn cơm ké. Quả nhiên, chỉ mới hai ngày sau bọn họ đi đến đâu cũng đều được sơn dân ở đây tiếp đón nồng nhiệt.

“Hôm nay lại đi gặp vợ nhà ai hả?”. Chu Cẩm Hoa buông lời chọc ghẹo.

“Hôm nay vận khí của tôi không tốt a, người ta chỉ thích nói chuyện với mình Mộ Tịch…”. Mạnh Vãn Đình vừa nói vừa thở dài, vẻ mặt ai oán giống y như thật.

“Tôi nghe cũng đâu hiểu họ nói cái gì”. Lâm Mộ Tịch lên tiếng chấm dứt đề tài này, quay sang nói với Vương Cường: “Vương đại ca, anh có tìm hiểu được thêm chút tin tức nào không?”.

Vương Cường tiếc nuối lắc đầu: “Những người này cái gì cũng nói, chỉ duy có việc kia là không hề nhắc đến”.

“Vậy phải làm sao?”.

Mạnh Vãn Đình đi đến vỗ vỗ bờ vai y: “Không sao, tối nay tôi sẽ đi do thám”.

“Tối nay?!”

Nghe vậy Chu Cẩm Hoa lập tức đứng bật dậy: “Đại ca, cứ để tôi đi”. Thần sắc anh cực kỳ cung kính, không hề có nửa điểm đùa giỡn giống như mọi ngày.

Mạnh Vãn Đình khoát khoát tay nói: “Cứ để tôi đi, hai ngày này tôi đã quen thuộc với mọi người trong thôn rồi, còn cậu cả ngày chỉ ngồi trong nhà, có nhiều người sẽ không nhận ra cậu, bị bắt gặp sẽ rất nguy hiểm”.

“Tôi không sao, nhất định sẽ không gặp nguy hiểm”. Chu Cẩm Hoa lo lắng.

Y chưa bao giờ nhìn thấy một người bình tĩnh, ôn hòa như Chu Cẩm Hoa lại có thể khẩn trương đến vậy, mà lý do đơn giản chỉ bởi Mạnh Vãn Đình muốn đi vụng trộm điều tra thêm tin tức về Tiểu Tĩnh.

“Cẩm Hoa, đừng nói nữa”. Anh lên tiếng cắt đứt lời nói của người kia, Chu Cẩm Hoa có hơi do dự một chút nhưng vẫn thuận theo không nói thêm câu gì.

Vương Cường đi tới bên cạnh bọn họ: “Mạnh tiên sinh, nếu như đi dò xét, nên bắt đầu từ nơi này”. Dứt lời liền chỉ một ngón tay ra phía bên ngoài cửa sổ.

“Nơi đó sao?!”. Cả anh và y đều đồng thanh lên tiếng.

Nơi mà Vương Cường đang chỉ cho bọn họ có thể nói là cái nhà nghèo nhất trong sơn thôn này. Trong nhà chỉ có một người đàn ông cùng với một đứa con trai khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi hết ăn rồi lại nằm, không hề làm nụng gì cả.

Mạnh Vãn Đình cúi đầu trầm tư suy nghĩ: “Đêm nay mọi người cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, tôi sẽ qua đó xem thử”.

“Tôi cũng muốn đi!”. Lâm Mộ Tịch lên tiếng.

Sắc mặt anh liền lập tức đanh lại: “Không được!”.

“Tại sao?”

“Nếu bị phát hiện, em sẽ bị liên lụy”

“Sẽ không như vậy!”. Y vẫn cố chấp cứng đầu.

Mạnh Vãn Đình nhìn sâu vào mắt y một hồi mới nói: “Em muốn đi cũng được, nhưng hết thảy đều phải nghe theo ý tôi”.

Cứ thế, hai người lẳng lặng chuồn đi trong đêm tối. Mạnh Vãn Đình một thân quần áo màu đen đi ở trước cản đi mảng lớn ánh sáng mà mặt trăng chiếu rọi, thân thủ nhẹ nhàng, nhanh nhẹn hệt như một con báo đang săn mồi.

Y cố hết sức theo sát người kia leo tường lẻn vào sân sau ngôi nhà đó, Mạnh Vãn Đình nhỏ giọng cúi xuống bên tai: “Lát nữa đi vào, dù trông thấy gì cũng không được lên tiếng”.

Lâm Mộ Tịch yên lặng gật đầu, trong nội tâm có chút bồn chồn khó nhịn.

Hai người lặng lẽ ẩn vào góc tường, bên trong tối đen như mực, chỉ mơ hồ nhìn thấy có hai thân ảnh đang nằm trên một chiếc giường lớn. Nương theo ánh sáng bên ngoài, có thể thấy được trong phòng không hề có bất thứ gì ngoài bốn bức tường.

Mạnh Vãn Đình giơ tay ra hiệu lệnh, cả hai lại chuyển sang một gian phòng khác.

Ánh sáng mông lung chiếu rọi lên một thân ảnh nho nhỏ đang nằm cuộn mình trong một góc. Lòng y nháy mắt rạo rực, cực lực khắc chế bản thân mà nhìn sang Mạnh Vãn Đình. Tuy không thấy rõ biểu tình trên mặt anh nhưng vẫn có thể trông thấy anh đang gật đầu.

Đôi mắt không tự chủ nóng lên, cái thân ảnh nho nhỏ kia giống như nam châm hấp dẫn y không thể rời khỏi.

Bất chợt, sau lưng truyền đến tiếng âm thanh mở cửa.

Lâm Mộ Tịch vội vàng xoay người, trông thấy một thân ảnh cao lớn đang cầm một vật gì đó vung lên đánh về phía Mạnh Vãn Đình. Anh cũng nhanh chóng tức khắc nắm chặt vật kia lại.

Anh ấy nhất định có thể làm được… Y tự nhủ thầm trong lòng rồi bỏ mặc Mạnh Vãn Đình, xoay người chạy tới ôm lấy đứa bé kia vào lòng, ngay thời khắc y quay đầu lại cũng là lúc Mạnh Vãn Đình bị một vật cứng kia giáng xuống. Chất lỏng tanh nồng chảy dài đặc quánh, trêm tay vẫn nguyên nắm chặt một cây gậy khác, thân thể lại bởi vì đau đớn mà trở nên chật vật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.