“Chúng tôi về rồi đây”. Chu Cẩm Hoa đẩy cửa vào, nhìn thấy bộ dáng của hai người bọn họ thì có chút sững sờ.
“Giải quyết thế nào rồi?”. Mạnh Vãn Đình lên tiếng cắt đứt suy tư của anh.
“Còn không phải đòi tiền sao? Vương đại ca thật đúng là người có kinh nghiệm, chờ hai người kia nói hết xong liền trực tiếp hỏi bọn họ muốn bao nhiêu tiền”.
“Vậy họ muốn bao nhiêu?”. Lâm Mộ Tịch không suy nghĩ nhiều lắm, chỉ hy vọng có thể nợ Mạnh Vãn Đình càng ít càng tốt.
“Tám nghìn”. Vương Cường khàn giọng nói, xem ra vừa rồi quả thực phải mất một phen miệng lưỡi chu toàn.
Khá tốt, số tiền đó y có thể lo liệu được.
“Còn đứa bé kia thì sao?”. Y hỏi.
“Cái gì đứa bé?!”
“Chính là cô bé vừa rồi đó”
“Cậu cứ nói tiếp đi”. Vương Cường đáp.
“Mộ Tịch, những đứa trẻ như vậy có rất nhiều, em không thể cứu hết được đâu”. Mạnh Vãn Đình nằm ở trên giường cũng lên tiếng tiếp lời.
Nhớ tới bộ dáng mông lung, đôi mắt đẫm lệ kia, lòng y không sao kiềm chế nổi mà co rút đau đớn…
“Nhưng là…”
“Đừng có nhưng là nữa, chỉ với bốn người chúng ta, cho dù muốn cứu cũng không thể được”. Vương Cường bi ai đồng tình nhìn y.
Trong lúc nhất thời cả phòng liền rơi vào một mảnh tĩnh lặng.
“Được rồi, được rồi, tất cả mọi người mau đi ngủ cả đi, trời sắp sáng rồi đấy… Dù sao đại ca cũng cần phải nghỉ ngơi nữa chứ”
Y quay đầu lại nhìn Mạnh Vãn Đình, phát hiện sắc mặt của anh thực sự không được tốt cho lắm liền thở dài một tiếng: “Đúng vậy, anh cũng nên nghỉ ngơi cho tốt đi…”.
Mạnh Vãn Đình cũng thở dài nói: “Lần này cứ coi như là một bài học, từ nay về sau mọi người hãy chú y cẩn thận một chút”.
Chu Cẩm Hoa nhỏ giọng nói: “Chỉ có đại ca là cần phải chú ý thôi, còn chúng tôi lúc nào cũng làm việc cẩn thận a”.
Anh nghe vậy chỉ lơ đễnh cười, có hơi rùng mình một cái.
“Lạnh lắm sao?”. Lâm Mộ Tịch biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi lại. Với thời tiết này, hơn nữa lại là ban đêm, vừa rồi anh bị mất khá nhiều máu, không lạnh mới là lạ.
“Không sao, mọi người cứ ngủ đi, đừng để chậm trễ lộ trình ngày mai”. Dứt lời liền nằm xuống giường, dùng sức đem chăn mềm đắp kín lại.
Nhớ tới đêm hôm trước ở cánh đồng nọ, Lâm Mộ Tịch có chút do dự, cuối cùng vẫn quyết định nằm xuống bên cạnh anh. Nhưng loại hành động thân mật kia, y quả thực không làm được.
Qua một hồi không lâu lắm, phía giường bên kia rất nhanh truyền đến tiếng hít thở trầm ổn, hài hòa.
…
“Mộ Tịch!”. Trong giấc mơ dường như có ai đó đang gọi tên y.
“Bà xã!”. Lâm Mộ Tịch mơ màng gọi lớn, giật mình mở choàng đôi mắt lại trông thấy gương mặt của Mạnh Vãn Đình, y xấu hổ cúi đầu nói: “Xin lỗi, tôi vô ý quá”.
Quay đầu nhìn sang bốn góc phòng, lúc này y mới phát hiện mọi người đã thức dậy hết từ khi nào, chỉ còn mình y vẫn chưa có rời giường.
Trên chiếc bàn nhỏ vẫn đặt một bát cháo loãng thanh đạm như trước, có điều sắc mặt lão nông cho thuê nhà càng ngày càng trở nên khó nhìn mà thôi.
Y ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt người kia có hơi chút tái nhợt nhưng tinh thần lại khá tốt, tự mình bưng lấy chén cháo đưa lên miệng húp một ngụm lớn.
“Anh có thấy đỡ hơn không?”. Y hỏi.
Mạnh Vãn Đình ăn xong như vẫn chưa thỏa mãn, lau miệng cười cười nói: “Dĩ nhiên không sao cả, năng lực khôi phục của tôi trước giờ vẫn rất tốt, hôm nay có thể xuất phát được rồi”.
Vừa nói dứt lời, điện thoại của Chu Cẩm Hoa đột nhiên reo vang.
Chu Cẩm Hoa cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức biến đổi. Anh liếc nhìn y một cái rồi vội vàng đứng dậy đi ra ngoài. Chỉ nghe thấy anh “ừm… à…” với đầu dây bên kia vài tiếng rồi sau đó liền rơi vào một hồi trầm mặc.
“Có chuyện gì vậy?”. Mạnh Vãn Đình ngồi thẳng dậy, khác hẳn so với bộ dáng lười nhác khi vừa rồi, một thân khí phách vừa ổn trọng lại mang theo khí tức lạnh lùng.
“Đại ca, chuyện làm ăn xảy ra vấn đề rồi…”. Chu Cẩm Hoa đứng một bên cẩn thận nói rồi lại liếc sang y.
Lâm Mộ Tịch hoảng hốt có một loại ảo giác bọn họ không còn ở trong cái sơn thôn nho nhỏ này nữa mà đang hội bàn ở tầng chót của tòa nhà Tập đoàn Hoàng Đại.
“Không sao, cứ nói đi”. Mạnh Vãn Đình khoát khoát tay ý bảo Chu Cẩm Hoa tiếp tục.
“Hàng xuất kho tháng trước hình như có chút vấn đề, hiện đang bị hải quan giữ lại… Luật sư Trần đã qua đó nhưng mọi việc có vẻ rất phức tạp… Ông ấy nói tốt nhất anh nên…”
“Cứ bảo ông ấy tự mình giải quyết đi!”. Thanh âm của anh vô cùng bình thản, đối với những người hiểu rõ Mạnh Vãn Đình chắc hẳn đều biết đây là điềm báo một khi anh đang tức giận.
“Nhưng là…”
“Không cần phải nói nữa!”. Mạnh Vãn Đình không để Chu Cẩm Hoa nói hết liền cắt đứt lời.
“Mạnh Vãn Đình, anh cứ đi đi”
Mặc dù chỉ nghe thoáng qua nhưng y có thể hiểu rõ được tính nghiêm trọng của sự việc lần này.
Người kia chớp nhẹ mi mắt, nhìn y nói: “Mộ Tịch, đây là lời nói thật lòng của em sao?”.
Y gật gật đầu, không phải không hy vọng anh giúp mình tìm kiếm Tiểu Tĩnh, mà chỉ là không muốn mắc nợ anh quá nhiều…
Trên mặt Mạnh Vãn Đình hiện rõ vẻ thất vọng: “Mộ Tịch, hàng bị mất có thể mua lại, tiền không có cũng có thể kiếm… Nhưng những thứ đó đều là vật chất, không thể quan trọng bằng tính mạng con người”.
Y cười nhạt đáp: “Nhưng việc kinh doanh không thể thiếu anh được, còn tôi, cho dù không có anh cũng không sao hết”.
Anh chỉ lặng lặng nhìn y không dứt, Lâm Mộ Tịch lại điềm tĩnh nở nụ cười.
Vốn ngay từ đầu y đã muốn tự mình đi tìm Tiểu Tĩnh, cho dù không có người kia cũng không sao cả.
Mạnh Vãn Đình rốt cuộc cũng bị nụ cười của y đánh bại, bất đắc dĩ lắc đầu: “Có những lúc em thật mềm yếu khiến người khác phải xem thường, lại có những lúc cường ngạnh đến đáng sợ…”.
Lâm Mộ Tịch tiếp tục mỉm cười nhưng trong lòng lại một mảnh thê lương: “Bởi vì tôi hiện tại đã không còn gì nữa”.
Chu Cẩm Hoa đứng bên không thể nhịn nổi phải lên tiếng: “Đại ca, hay là để tôi đi thay anh”.
“Cậu cứ ở lại đây đi”
“… Mộ Tịch, hãy cho tôi thời gian ba ngày”
…
Nhìn bóng lưng Mạnh Vãn Đình ngày càng mờ dần rồi biến mất trên con đường nhỏ, ba người đều trầm lặng không nói gì, trong nội tâm nháy mắt cảm thấy có một chút trống rỗng.
“Chúng ta cũng nên đi thôi”. Vương Cường nói.
Chu Cẩm Hoa nhận lệnh thay thế vị trí của anh đứng bên cạnh y, nghĩ muốn giúp y xách đồ liền bị cự tuyệt: “Anh Chu, tôi có thể tự mình cầm được”.
Trong túi xách của y chỉ có một ít rau củ mua được từ sơn thôn kia, cũng là túi nhẹ nhất trong cả ba người. Trải qua một hồi rèn luyện, y đã dần quen thuộc với loại cuộc sống bôn ba như thế này rồi, buổi tối cũng không mệt mỏi như trước, dính đầu vào gối liền lập tức chìm sâu vào giấc ngủ nữa.
‘Có lẽ cứ như vậy qua cả đời cũng không chừng…’. Lâm Mộ Tịch ảm đạm thầm nghĩ.
Trên đường cát vàng đầy trời nhưng không khí lại khác hẳn trước đây, ba người đều lặng lặng tiến bước, không có một ai lên tiếng nói chuyện.
Bọn họ đi bộ liền một mạch, rất nhanh trời đã vào nhá nhem tối mà vẫn chưa có một chiếc xe nào đi qua đây cả. Không mang theo mắt kính nên Lâm Mộ Tịch cũng dần không nhìn thấy rõ đường đi phía trước nữa.
Chu Cẩm Hoa nhìn bộ dáng gian nan của y liền lên tiếng: “Hôm nay chúng ta tạm thời nghỉ chân cái đã. Vừa rồi tôi có trông thấy một căn nhà hoang nho nhỏ, chúng ta quay lại tìm xem đi”.
Ba người lặng yên quay ngược trở lại, chưa đầy mười phút liền trông thấy một ngôi nhà gỗ nhỏ cũ nát dựng trên một mảnh đất hoang tàn…