Lâm Mộ Tịch nhìn chướng khí trong phòng mù mịt, không khỏi có chút đau đầu.
Tại sao phải có nhiều người bị bệnh như vậy chứ?
Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Tĩnh, y đã hứa sẽ về nhà sớm, nhưng hiện tại xem ra… có lẽ không được rồi…
Phòng khám chật ních người bệnh cùng thân quyến, một đám người lớn quanh quẩn vây chặt vị bác sỹ trẻ tuổi.
“Trước cô giúp cháu ra ngoài làm các xét nghiệm thông thường đã”
Lâm Mộ Tịch lấy ra tờ đơn xét nghiệm rồi gọi người kế tiếp.
“Anh cảm thấy có chỗ nào không khỏe?”
Đã bốn rưỡi chiều, người bệnh không những không giảm bớt mà ngược lại càng ngày càng đông thêm.
Tiểu Tĩnh năm nay sẽ tròn tám tuổi, rất khó để nói dối con bé lại càng khó bảo hơn. Lâm Mộ Tịch nhớ lại bộ dáng tức giận của Tiểu Tĩnh… có chút sững sờ.
Đều là từ người kia mà ra cả… haizz…
“Bác sỹ đang nghĩ gì vậy?”. Người bệnh trước mặt không thể kiên nhẫn lên tiếng hỏi.
Lâm Mộ Tịch chợt tỉnh, chuyển tầm mắt từ ngoài cửa sổ về lại trong phòng.
Một thân y phục thường ngày, áo phông rộng thùng thình bao lấy thân thể cường tráng, đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm vào y không dứt.
“Anh… Sao anh lại tới đây?!”. Y thoáng cái nhảy dựng lên, tận lực hạ thấp giọng nói.
“Anh đến đây rồi, Tiểu Tĩnh ở nhà không phải sẽ nháo loạn cả lên sao?!”
Anh hừ lạnh một tiếng: “Đã nháo từ sớm rồi, gọi điện em không chịu nghe máy, cho người tới tìm lại chen vô không nổi, hại anh chỉ còn cách đăng ký khám bệnh mới có thể gặp em thôi”.
Nhìn sắc mặt Lâm Mộ Tịch hết chuyển hồng lại biến trắng, người nọ như có chút đau lòng liền đổi giọng: “Thật ra cũng không có việc gì, con bé chỉ là không vui một chút thôi, để anh đưa nó tới gặp em nha”.
“Anh đem Tiểu Tĩnh đến đây sao?!!”. Lâm Mộ Tịch đùng đùng nổi giận.
“Đương nhiên không có! Chẳng phải em đã nói với anh ở đây đang có dịch đậu mùa rất dễ truyền nhiễm sao?”. Mạnh Vãn Đình hì hì cười nói.
Y nhìn nụ cười anh, đáy lòng bỗng nhiên cảm thấy ấm áp vô cùng, cũng không quan tâm nụ cười kia liệu có che giấu hàm ý gì hay không nữa.
“Anh cứ về trước đi, em sẽ cố gắng sắp xếp công việc rồi về sớm”
Sáu rưỡi, Lâm Mộ Tịch thả lỏng cơ thể mệt mỏi ngồi trên xe taxi.
Cuối cùng cũng về đến nhà…
Mới bước lên bậc thang, còn chưa kịp lấy chìa khóa ra thì cánh cửa đã tự bật mở.
“Em rốt cuộc cũng chịu về rồi…”. Khuôn mặt Mạnh Vãn Đình tràn đầy mệt mỏi.
“Ba ba, ba ba!”. Tiểu bảo bối nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy tới nhào vào lòng y.
Con bé giờ đã lớn hơn rất nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp cũng đã bắt đầu lộ ra cái cằm xinh xắn.
“Thực xin lỗi! Hôm nay ba ba về muộn”. Y đau lòng ôm lấy nhéo nhéo khuôn mặt Tiểu Tĩnh, quyết định mai sẽ xin nghỉ một ngày.
“Ngày mai ba ba sẽ ở nhà chơi với con cả ngày được không?”.
Tiểu Tĩnh nghĩ nghĩ, sau đó lại lắc đầu.
“Chú đã nói ba còn phải khám bệnh cho mọi người, không thể chậm trễ công việc của ba được”
Chứng kiến con bé trở nên hiểu chuyện như vậy, y sủng nịnh ôm Tiểu Tĩnh quay dạo một vòng trên không trung.
“Tiểu Tĩnh rất ngoan! Vậy giờ chúng ta đi ăn cơm được rồi chứ?”
Tiểu bảo bối nhanh chóng gật đầu.
Lâm Mộ Tịch ôm cô bé vào lòng, còn không quên cảm kích liếc nhìn người nào đó.
Thì ra Mạnh Vãn Đình cũng có lúc đứng đắn như vậy…
Chiếc bàn lớn giữa nhà được bày la liệt đủ các món, tản ra mùi hương vô cùng hấp dẫn.
Tiểu Tĩnh sớm đã không đợi được mà bụng Lâm Mộ Tịch cũng đã bắt đầu kêu vang, nhưng đúng lúc hai người vừa cầm đũa lên, Mạnh Vãn Đình đột nhiên nói: “Ngừng!”.
Miếng ăn đến miệng còn phải buông tha, hai cha con cũng không đành lòng bỏ đũa xuống, chỉ đơn giản nghiêng đầu nhìn anh.
“Hôm nay là sinh nhật Tiểu Tĩnh a!”. Dứt lời anh đứng dậy đi vào phòng bếp mang ra một chiếc hộp lớn.
Bánh sinh nhật thiệt to cùng tám ngọn nến nhỏ nhiều màu sặc sỡ, phía trên trang trí hình ba người nắm lấy tay nhau, đứng chính giữa là cô gái nhỏ mặc váy xinh xắn, bên cạnh là hai người đàn ông vô cùng ưu tú.
Bức tranh phủ chocolate tuy đơn sơ nhưng hai người đàn ông đối mặt lẫn nhau tràn đầy nhu tình như nước, Lâm Mộ Tịch thoáng chốc đỏ mặt, sau đó cùng Mạnh Vãn Đình bắt đầu thắp nến.
“Tiểu Tĩnh, con có nguyện vọng gì?”. Mạnh Vãn Đình hỏi.
“Yên tâm, sẽ không để con gái em phải chịu thiệt đâu!”. Anh vừa trêu chọc vừa lấy ra một chiếc hộp bằng vải nhung.
Đồ vật bên trong được bao viền bởi một lớp đồng sáng lóng lánh, dây làm bằng da vô cùng mềm mịn, mặt đồng hồ hình tròn phủ màu hồng nhạt trôi nổi những đóa tuyết hoa chậm rãi phiêu động, dưới ánh đèn tỏa sáng lại càng trở nên tao nhã, lịch sự.
“Đẹp quá!”. Tiểu bảo bối duỗi nốt cánh tay còn lại giơ đến trước mặt Mạnh Vãn Đình: “Chú mau đeo giúp Tiểu Tĩnh!”.
Anh nhìn tiểu bảo bối sủng nịnh cười.
Sau khi ăn cơm xong, một nhà ba người lại chơi đùa với nhau suốt cả buổi tối, vòng tay cùng đồng hồ lấp ló như hòa làm một.
Mãi cho đến hơn mười giờ, Tiểu Tĩnh mới cảm thấy mỹ mãn leo lên giường chìm vào giấc ngủ.
Lâm Mộ Tịch nhìn con gái ngủ say mới tắt đèn, lặng lẽ đi ra ngoài.
Còn chưa chờ y mở miệng, cánh tay đã với vào trong vạt áo, xoa nắn hai điểm hồng anh trước ngực. Khoái cảm nhanh chóng chiếm lĩnh thân thể, Lâm Mộ Tịch nhẹ nhàng cắn môi nhịn xuống.
Mạnh Vãn Đình đưa tay tóm lấy cổ áo tự mình cởi ra, thuận tiện làm thay luôn cả Lâm Mộ Tịch.
Da thịt cọ vào nhau thiêu đốt, hai người đều có thể nghe rõ nhịp tim đập lẫn nhau.
“Vào phòng đã…”. Y nhỏ giọng lên tiếng, tránh đánh thức tiểu bảo bối nhà mình.
Anh săn sóc cười cười, kéo y ôm lấy.
Trên chiếc giường lớn đặt giữa phòng, một tay anh đặt lên vai y, tay kia nắm lấy bờ eo thon thả, mê đắm điên cuồng luật động.
Lâm Mộ Tịch hai tay nắm chặt lấy ga giường, toàn thân bao phủ một lớp mồ hôi nhễ nhại, dục vọng nhấp nhô lên xuống cọ xát lên bụng người kia, phía sau cảm giác tràn đầy, một lớp lại một lớp liên tục tiến tới.
Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt cậu… Nhiều năm như vậy, đối với thân thể này không chỉ không có chút chán ghét nào mà ngược lại càng thêm mê muội. Làn da nhẵn nhũi, cơ thể căng mịn, da thịt trắng nõn… Nhất là trên giường, cho dù là lúc trầm mê nhất, đôi mắt kia vẫn như trước hồn nhiên thanh tịnh, không hề pha lẫn một tia dâm dục.
Mái tóc anh rủ xuống dập dìu theo từng động tác phiêu lộng, dưới ánh trăng càng thêm duyên dáng.
Không biết qua bao lâu, trăng lặn mây mờ, Mạnh Vãn Đình trầm ngâm một tiếng, bộc phát trong người mình yêu thương nhất.
Anh ghé vào người y, vuốt ve khuôn mặt: “Thỏa mãn chứ?”.
Lâm Mộ Tịch gật gật đầu, cảm giác một đống bừa bộn trên bụng của mình.
“Trước nghỉ một lát đã rồi hẵng đi tắm…”
“Cứ để vậy đi”. Mạnh Vãn Đình nhắm mắt lại.
“… Bẩn”
“Không bẩn!”. Em thấy rất là bẩn à nha, sao anh không chịu bê vợ anh đi tắm chứ, còn có thể tạo cơ thể làm thêm lần nữa mà T__T
Lâm Mộ Tịch nhìn cái kẻ trên người mình giống y như một đứa trẻ, như thế nào cũng không thể gắn kết với hình tượng thường ngày của người này được.
Mạnh Vãn Đình những năm gần đây khẩu vị ngày càng lớn, chuyện làm ăn cũng cực kỳ phát đạt, gần như đã thoát ly khỏi hắc đạo.
Ba mươi tuổi thành công rực rỡ, lại có tướng mạo như vậy, bất luận anh đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Trong chuyện làm ăn vô cùng tỉnh táo cùng bộ dáng ôn nhu khi đối diện với y, căn bản là hai con người hoàn toàn khác biệt.
Cũng bởi vì y không chịu rời đi mà Mạnh Vãn Đình cũng một mực ở lại cái thị trấn nhỏ này. Bàn ngày khi y đi làm, Tiểu Tĩnh đi học, Mạnh Vãn Đình sẽ trở lại với công việc hằng ngày tại văn phòng làm việc.
Mỗi tháng ba người sẽ đi du lịch nay đây mai đó một đôi lần gì đó, bất quá trong hai ngày nhất định sẽ trở về.
Mạnh Vãn Đình đã nhiều lần muốn tặng xe cho y, đưa Tiểu Tĩnh chuyển sang trường học tốt nhất nhưng đều bị y cự tuyệt.
Tay làm hàm nhai vẫn là thoải mái nhất, chỉ là có chút bất công với anh ấy…
“Còn nghĩ gì vậy? Không ngủ sao?”
“Anh có phải cảm thấy rất thiệt thòi không?”
“Sao cơ?”
“Em hỏi có phải anh cảm thấy mình rất thiệt thòi không?”
Mạnh Vãn Đình xì một tiếng bật cười: “Như thế nào lại đột nhiên hỏi vậy?”.
“Người có thân phận địa vị như anh… không nên ở lại nơi này”
“Vì sao?”
“Vì… vì…”
“Không trả lời được?”. Anh cười cười xoay Lâm Mộ Tịch từ trên người mình xuống ôm chặt lấy, để đầu y tựa lên vai mình.
“Bởi vì trong lòng em hiểu rõ, anh chỉ muốn được ở bên em, cho dù là nơi đâu, chỉ cần có mình em là đủ”
“Anh không muốn trở lại Hương Cảng sao?”
“Không sao, ở đâu cũng vậy”. Mạnh Vãn Đình chẳng hề để ý nói: “Ngược lại là em đó, từ nay đừng ra ngoài khám bệnh nhiều như vậy nữa”.
“Một tuần hai buổi còn nhiều?!”
“Hai buổi không phải gần tới hai trăm người sao?”
“Cũng đâu còn cách nào khác…”. Lâm Mộ Tịch thở dài một tiếng.
“Còn nữa, phòng khám của em sao lại nhỏ như vậy chứ?”
“Các phòng khác cũng đều giống như vậy cả mà”
Mạnh Vãn Đình trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: “Em có muốn cùng anh trở lại Hương Cảng không?”.
“Không phải anh nói ở đâu cũng đều vậy cả sao?”. Lâm Mộ Tịch hung hăng vỗ anh một cái.
“A!… Nhẹ thôi, đừng đánh thức Tiểu Tĩnh…Ý của anh là chúng ta sẽ dọn nhà, em chuyển tới làm việc tại Hương Cảng, điều kiện lúc này đang rất tốt, cũng sẽ thoải mái hơn được một chút”
Lâm Mộ Tịch chẳng hề mảy may dao động.
“Thiết bị ở đó tiên tiến hơn rất nhiều, em sẽ gặp được nhiều ca bệnh hiếm thấy”
Cái này cũng có vẻ đúng…
“Hơn nữa còn có rất nhiều chuyên gia, em còn trẻ, có thể sẽ học hỏi thêm được nhiều kinh nghiệm”
Xác thực, mình hiện tại ở nơi này quả thực không có cơ hội phát triển.
Có điểm dao động.
“Trường học ở đây thực sự rất kém, em nhìn cách Tiểu Tĩnh phát âm tiếng Anh mà xem, bắt chước mấy giáo viên này, chẳng hề đúng gì cả”
Y từ nhỏ sinh ra đã không có hoàn cảnh tốt, lớn lên lại gặp phải nhiều chuyện khó khăn…
Trong lòng có chút do dự.
“Em cũng thấy tỷ lệ học lên cao ở đây rất thấp, so với Bắc Kinh chính là một trời một vực”
“…”
“Nếu vậy cứ nghe theo lời của anh đi”. Lâm Mộ Tịch rốt cuộc mở miệng.
“Thật sao?!”
Y trầm ngâm suy nghĩ một chút: “Thật”.
“Được, ngày mai anh sẽ làm thủ tục chuyển trường cho Tiểu Tĩnh, chúng ta sẽ dọn nhà!”