Lâm Mộ Tịch giãy giụa cơ thể quay đầu nhìn lên phía giường.
Mạnh Vãn Đình vẫn đang ngủ say. Bình thường rất khó nhìn thấy được khuôn mặt trầm tĩnh của anh như lúc này, đôi mày hơi nhíu lại như một đứa trẻ, một đứa trẻ đang phải chịu oan ức……
Có phải anh cũng giống như y, đều mơ thấy Hinh Hinh…… Một hòn đá vô hình rơi xuống đập vào đáy lòng, cảm xúc bắt đầu rung động, thống khổ nhanh chóng lan tràn.
Y chính là một tên tội đồ! Lâm Mộ Tịch suy yếu tựa đầu vào mặt đất, thân thể trần truồng cuộn lấy thân mình ngày càng chặt……
“Lâm Mộ Tịch…”. Mạnh Vãn Đình không biết tỉnh dậy từ khi nào. Lần đầu tiên anh gọi đích danh y mà không phải là Bác sĩ Lâm.
Rơi vào trầm mặc không đáy, y lẳng lặng chờ đợi sự trừng phạt kế tiếp đang ập đến… Mọi chuyện chắc chắn sẽ diễn ra như vậy, còn cần phải lo lắng, e ngại gì nữa sao?
Ném xuống một bức ảnh chụp trước mặt y… Trong ảnh, Mạnh Vãn Đình đang ôm Hinh Hinh vào lòng cười đến xán lạn. Đôi mắt xinh đẹp của Hinh Hinh chăm chú nhìn vào máy ảnh, còn Mạnh Vãn Đình thì âu yếm nhìn cô bé. Lâm Mộ Tịch nhắm mắt lại…
Ảnh còn người mất, sao còn đẹp nữa? Người mới rồi còn ngủ say trên giường giờ đã đứng dậy đi tới, một cước đá thẳng vào mặt y. Cả người lăn trên mặt đất, máu từ miệng và mũi đua nhau chảy xuống lan đến khuôn mặt tươi cười trong ảnh của Hinh Hinh.
Không thể nhìn nổi rõ ràng, dốc hết toàn lực mở to đôi mắt nhưng cũng chỉ thấy được mơ hồ hai bóng người trong ảnh mà thôi.
Mặt bị siết lấy nâng lên đối diện với đôi mắt màu đen tràn ngập giận dữ.
“Lâm Mộ Tịch, tại sao……? Tại sao?”. Mạnh Vãn Đình bi ai thống khổ, thanh âm đó rất thấp, thấp đến nỗi ngay cả y cũng không rõ mình có thật sự nghe thấy hay không.
“Tại sao ư? Tôi cũng rất muốn biết tại sao………”.
Mạnh Vãn Đình nhìn thấy nụ cười thê lương trên mặt y, hai tay chậm rãi buông ra để mặc Lâm Mộ Tịch chán nản ngã xuống, không thể động đậy.
Thân hình cao lớn đứng chắn trước mặt che đi ánh sáng chiếu vào bên khung cửa sổ…
“Nghĩ không ra? Vậy cứ ở chỗ này mà nghĩ cho kỹ đi!”
Anh ta xoay người thu dọn qua loa rồi rời khỏi phòng, khóa cửa lại, Lâm Mộ Tịch mệt mỏi nằm xuống mặt thảm đau đớn bật cười, Mạnh Vãn Đình thật ngốc… Hai tay y bị trói như vậy, khắp người trải đầy dấu vết bị chà đạp chưa được tẩy rửa, quần áo cũng không có…… Khóa cửa cái gì chứ? Chẳng lẽ không muốn cho bọn đàn em của anh tiến vào?
Y lại cười, cười đến điên dại, cười đến khi nước mắt thấm đẫm trên mặt.
Một ngày qua đi, Lâm Mộ Tịch bất an chìm vào giấc ngủ, không có đồ ăn, không có nước uống, chỉ có duy nhất mình y với tấm ảnh chụp nhuốm máu.
Âm thanh ầm ĩ dưới tầng truyền lên, là tiếng tranh cãi cười đùa, tiếng rì rào chuyện phiếm, tiếng máy cắt cỏ vang rền, cả âm thanh vui cười lẫn tức giận của những người ngoài đó. Đôi mắt nặng trĩu không thể mở nỗi, thính thác bỗng chốc trở nên vô cùng nhạy bén, y giống như con sâu nhỏ bị bùn đất vùi lấp, chỉ có thể chờ đợi trong bóng tối.
Một người luôn khỏe mạnh sẽ không hiểu được nỗi khổ của kẻ đau ốm liên miên. Là một bác sĩ, y đã chứng kiến đủ cảnh sinh ly tử biệt, dáng vẻ bệnh nhân lúc an vui, khi buồn khổ, cũng có cả sợ hãi, mỗi người lại mỗi khác. Mà những người này đều đặt hết hy vọng vào kết quả chuẩn đoán của bác sĩ giống như chờ đợi sự phán quyết cuối cùng cho cuộc đời mình.
Khuất nhục nằm trên mặt đất, Lâm Mộ Tịch cuối cùng cũng hiểu được nỗi khổ của bọn họ, hoang mang với tương lai phía trước, không thể nắm bắt được vận mệnh của chính bản thân.
Hinh Hinh có phải cũng như vậy? Còn có cả Mạnh Vãn Đình.
Tiếng mở cửa truyền đến……
Có người ôm lấy, Lâm Mộ Tịch vô lực tựa vào ***g ngực người đó, cảm giác ấm áp xuyên qua lớp vải mỏng truyền đến cơ thể đang dần mất đi nhiệt độ, là một mùi hương quen thuộc. Dòng nước rót vào trôi xuống cổ họng, nhất thời chưa kịp thích ứng khiến y ho lên sặc sụa.
Sau một hồi kịch liệt ho khan, y mệt mỏi tựa đầu về phía sau nhắm mắt lại, thở phì phò cười khẽ: “Cảm ơn…… Mạnh tiên sinh”.
Tóc phía sau ót đột nhiên bị giật lấy, đầu bị ép phải ngẩng lên.
“Đau! Tôi vẫn đang nghe……”. Lâm Mộ Tịch mơ hồ rên rỉ.
Nhất thời không khí trở nên trầm mặc, một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng của Mạnh Vãn Đình: “Muốn đi tắm chứ?”.
“Tắm?”. Đầu óc phút chốc thanh tỉnh lại đôi chút. “Để làm gì?”. Y không biết sống chết mà hỏi vặn lại.
“Cậu nói thử xem”. Dây thừng được cởi ra, cánh tay bị trói trong thời gian dài không thể động đậy nổi, mềm rũ buông xuôi.
Mạnh Vãn Đình ôm ngang người y bế đến phòng tắm không một chút thương tiếc ném xuống, mở vòi hoa sen vứt lại rồi rời đi. Lúc mới đầu dòng nước lạnh buốt xối vào người rét đến thấu xương… Một lát sau chuyển dần sang ấm áp khiến cho cảm giác bắt đầu khôi phục lại. Lâm Mộ Tịch nghiêng mình nằm trên sàn nhà cố sức bám vào tường lết dậy, bàn tay lần mò di chuyển đến nơi tư mật phía sau…
Nhìn không tới, chỉ có thể dúng ngón tay dò dẫm tẩy rửa, thứ bên trong còn chưa trôi hết mà y đã đau đến run rẩy. Cắn chặt môi cật lực chống đỡ, đôi mắt càng ngày càng mất đi ánh sáng.
“Hinh Hinh, cháu làm gì ở đây thế?”. Cô bé đưa lưng về phía y.
Lâm Mộ Tịch bước tới, Hinh Hinh liền quay đầu lại hé ra Tiểu Tĩnh phía trước.
“Hai đứa làm gì vậy?”. Y mỉm cười đến gần, phát hiện trên mặt Tiểu Tĩnh đang tràn đầy sợ hãi.
Kinh ngạc nhìn thân hình nhỏ bé mếu máo run rẩy, bên cạnh Hinh Hinh đang cầm một khẩu súng chĩa thẳng về phía tiểu bảo bối của y……
“Phanh!”
“A!”. Bừng tỉnh lại, phát hiện cơ thể vẫn đang ngâm trong nước, Mạnh Vãn Đình đứng tựa cửa khinh miệt nhìn y.
“Dung Kiếm Bình đúng là rất tài giỏi!”. Thanh âm bình thản mang đến nỗi sợ hãi vô hình không sao diễn tả.
“Kiếm Bình…… Cậu ấy đã làm gì? Đừng động đến cậu ấy!”. Dùng hai khuỷu tay nâng người lên nhìn Mạnh Vãn Đình. Đáy mắt anh ta tràn ngập lửa giận, rõ ràng đến mức như muốn thiêu đốt người khác.
“Anh em tốt của cậu chạy đi báo cảnh sát, tố cáo tôi giam giữ người trái phép……”
“……… Tôi chưa hề nói gì với Kiếm Bình cả. Thật sự cái gì cũng chưa nói, anh đừng làm hại đến cậu ấy”
Mạnh Vãn Đình bước tới dùng mũi giày nâng đầu y lên, giờ phút này y không hề phản kháng.
“Ngoan~”. Giọng nói mỉa mai truyền đến: “Lau khô người rồi nằm lại lên giường cho tôi”.
Lâm Mộ Tịch lết đến góc tường lấy khăn lau sạch thân thể, sau khi ngâm mình trong nước ấm, da thịt trắng nõn hiện lên một màu phấn hồng nhàn nhạt. Khó khăn đứng dậy từng bước di chuyển đến phía giường, vô lực ngã phịch xuống bên cạnh Mạnh Vãn Đình.
“Cởi quần áo cho tôi”
Người kia trang phục vẫn còn chỉnh tề, hai tay đan vào nhau đặt ra sau gáy, ngửa mặt nằm trên giường. Quần âu đen cùng áo sơ mi trắng chỉ cài hai nút, thân hình cường tráng màu đồng lúc ẩn lúc hiện lấp ló sau lớp vải. Cà vạt đã được tháo ra từ trước tùy ý ném dưới chân giường.
Lâm Mộ Tịch vẫn nằm lỳ tại chỗ, không hề có phản ứng.
“Anh dùng sức mạnh cưỡng chế, tôi không phản kháng. Nhưng muốn tôi chủ động hầu hạ anh? Đừng có mơ!”
Y mặt không đổi sắc, im lặng chờ đợi sự tức giận của người này.
Nhưng ngược lại với suy đoán, Mạnh Vãn Đình bỗng nhiên cười giảo hoạt xoay ngoài đè lên y. Đem đôi chân trắng nõn dang ra, tinh tế quan sát từng thớ thịt trên người Lâm Mộ Tịch, ngay cả những nơi kín đáo nhất cũng không buông tha.
“Đều là đàn ông cả, có cái gì đẹp?”. Y lạnh lùng nói.
“Phụ nữ tôi đã thấy nhiều rồi, nhưng còn đàn ông thì chưa từng xem xét tỉ mỉ bao giờ…”. Mạnh Vãn Đình cười đến vui vẻ. Từ trước tới nay y chưa từng là người giỏi ăn nói, muốn đấu với anh, đúng là lấy trứng chọi đá, đành phải ngậm mồm im lặng.
Anh ta lần lượt cởi hết quần áo trên người, hai tay tách ra hai cánh mông y, hung hăng đâm vào không thương tiếc. Lâm Mộ Tịch cắn chặt đôi môi đã sớm tơi tả, mơ hồ cảm thấy cơ thể đang dần quen thuộc với điều này. Tuy vẫn vô cùng đau đớn, nhưng so với cảm giác bị xé rách trước đây đã khá hơn rất nhiều rồi.
Giống như nhìn thấu tâm can người bên dưới, Mạnh Vãn Đình liên tục dùng sức cắn mạnh lên vai, lên cổ y mà gặm nhấm, cố tình dằn vặt khiến y thống khổ.
Hơi thở nặng nề phả vào bên tai hòa lẫn với tiếng thở dốc, phảng phất như dòng nước chảy……
“Hôm nay cho cậu ta ăn chút gì đó rồi trói lại”. Mạnh Vãn Đình trước khi ra ngoài quay lại nhắc nhở người giữ cửa.
Lâm Mộ Tịch mở mắt nhìn lên ánh mặt trời chói lóa bên ngoài cửa sổ. Một buổi sáng nữa lại đến, đêm qua Mạnh Vãn Đình nhiều lần cưỡng ép, phóng thích trong cơ thể y, đến giờ bụng vẫn còn thấy chướng lên khó chịu. Sau khi anh ta một lần rồi lại một lần điên cuồng trìu sáp thật sâu cũng là lúc y lần nữa hôn mê bất tỉnh.
Một vệ sĩ bước vào, trên tay bưng đến một bát cháo nóng. Người đàn ông này nhìn dáng vẻ khoảng ngoài ba mươi, khuôn mặt trông rất bình thường, không hề anh tuấn nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác thật thoải mái.
“Cậu cố gắng ngồi dậy ăn một chút đi”. Lâm Mộ Tịch nhấc mình di chuyển, hạ thân bỗng chốc nhói lên một trận kịch liệt đau đớn khiến y hoàn toàn bất lực. Đã hơn một ngày không được ăn uống gì cả, dạ dày thắt lại như thiêu như đốt.
“Đại ca, tôi không ngồi dậy nổi……”. Y cúi đầu nhỏ giọng nói, không dám nhìn đến người kia.
Một tiếng thở dài truyền đến.
“Để tôi đỡ cậu”. Cả người tựa vào ***g ngực vệ sĩ, y cầm lấy chiếc thìa người nọ đưa cho, đôi tay run rẩy mất đi khống chế, cũng bởi bị dằn vặt cùng tra tấn suốt một thời gian dài mà bản thân sinh ra sợ hãi với tư thế mập mờ này.
Lại là một tiếng thở dài nữa.
“Để tôi đút cho, cổ tay cậu bị thương nặng lắm rồi”. Anh ta giành lại chiếc thìa múc một muỗng cháo đưa tới miệng y.
Nỗi sợ hãi trong lòng càng dâng lên, Lâm Mộ Tịch nằm trong ***g ngực không dám ngẩng đầu.
Y không muốn lại bị người khác tiếp tục làm nhục. Kỳ thật thân thể y bây giờ đang rất yếu, chỉ là không muốn để cho Mạnh Vãn Đình trông thấy.
Tên vệ sĩ sững người, nhìn thấy thái độ đó liền hiểu ra: “Đừng lo, tôi sẽ không làm gì cậu đâu. Mỗi ngày tôi đều đứng gác ngoài cửa, cảm thấy cậu thực sự rất đáng thương”.
Hơi ngẩng mặt lên, người kia chỉ vỗ nhẽ lên vai y trấn an, không hề tóm lấy khớp hàm, cũng không siết chặt lấy cổ y, hoàn toàn là động tác của một người đàn ông đối với một người đàn ông.
Lâm Mộ Tịch cúi xuống húp lấy thìa cháo.
“Đại ca, có thể cho tôi biết tên của anh không?”
“Tôi là Chu Cẩm Hoa”. Anh cười sảng khoái, chờ y ăn hết báo cháo mới nói: “Bác sĩ Lâm, đại ca đã dặn tôi phải trói cậu lại, tôi không thể nào làm khác được”.
Cười nhạt một tiếng: “Tôi hiểu. Không sao đâu”.
Chu Cẩm Hoa nháy mắt thất thần, sau đó cầm lấy một mảnh vải lụa quấn lên cổ tay y rồi mới dùng dây buộc lại.
“Chu đại ca……”
“Cổ tay của cậu bị thương rất nặng, nếu cứ như vậy trói lại sẽ cọ xát vào vết thương cũ, lót thêm một lớp vải lụa cậu cũng đâu thể chạy trốn được”. Chu Cẩm Hoa lần nữa mỉm cười: “Nhưng mà đại ca không nói cho phép cậu đi tắm nên hãy chịu khó một chút nhé”.
“Cám ơn”. Y không biết nói gì khác ngoài hai từ này.
“Không có gì, cậu ngủ một chút đi, đại ca gần đây thân thể rất tốt, buổi tối chắc chắn sẽ phải chịu khổ nữa rồi”. Không nỡ nhìn y như vậy, dứt lời anh nhanh chóng xoay người bước ra khỏi phòng.
Mặc kệ những thứ dơ bẩn chưa được tẩy rửa, Lâm Mộ Tịch chìm vào giấc ngủ thật say.
“Lâm Mộ Tịch, có người tới thăm cậu này”. Giọng nói của Mạnh Vãn Đình từ xa truyền tới khiến y bừng tỉnh.
Dung Kiếm Bình thất hồn lạc phách đứng đờ ra trước cửa phòng, y có chút sững sờ nghiêng đầu sang hướng khác, nhắm chặt hai mắt lại.
“Mộ Tịch”. Giọng nói của Kiếm Bình rơi xuống bên tai.
Lâm Mộ Tịch mở mắt nhìn sang, cắn chặt môi dưới.
Kiếm Bình giận dữ xoay người lại, gầm rống lao đến phía Mạnh Vãn Đình: “Tên khốn khiếp này!” rồi cung một quyền đấm tới.
Mạnh Vãn Đình dễ dàng bắt được, sau đó mượn lực hất mạnh Kiếm Bình xuống đất, động tác tiêu sái đơn giản như đang khiêu vũ.
Cậu va vào góc tường, hồi lâu mới đứng dậy được: “Anh đang làm việc phạm pháp đấy. Mau thả Mộ Tịch ra!”.
“A?”. Anh nghiêng đầu khiêu khích nhìn lại: “Vậy có bản lĩnh thì cứ đi tố cáo tôi đi”.
Dung Kiếm Bình chỉ biết oán hận nhìn anh, hiểu rõ bản thân không thể làm gì được.
Mạnh Vãn Đình đi đến giật xuống chiếc chăn mỏng đắp ngang người y.
Thống khổ, nhục nhã không dám đối diện với ánh mắt bi thương, lo lắng của ai đó.
Khắp người trải đầy hôn ngân cùng những dấu vết xanh tím do Mạnh Vãn Đình để lại… Đùi và bụng dưới dính đầy dịch thể đã khô cạn, có nơi bạch dịch nhớp nháp hòa cùng với máu. Hai điểm hồng anh trước ngực sưng tấy lên đáng sợ.
“Họ Mạnh kia, anh……”. Kiếm Bình còn chưa nói hết đã bị thanh âm kia cắt đứt.
“Cổ tay cậu quấn cái gì vậy?”. Giọng nói bình thản như vậy chính là sự báo trước cho cơn cuồng phong thịnh nộ. Phải chịu đựng quá nhiều tức giận từ anh khiến Lâm Mộ Tịch có thể dễ dàng nhận ra điều đó.
Không để y kịp trả lời, Mạnh Vãn Đình đã nói vọng ra phía ngoài: “Gọi Chu Cẩm Hoa đến đây”.
Trong lòng thoáng chốc rùng mình, anh ta sẽ không làm khó Chu ca chứ?
Người mới vào nhanh chóng chạy tới: “Đại ca, có chuyện gì vậy?”.
Mạnh Vãn Đình túm lấy tay y giơ lên: “Đây là do cậu làm?”.
Mặt Chu Cẩm Hoa lập tức nhuộm đỏ: “Tôi thấy cổ tay cậu ấy bị thương rất nặng nên mới lót thêm một lớp vải lụa, dù sao cậu ấy cũng đâu thể trốn thoát được”.
Y vạn phần hối hận nhìn sang, thế nhưng Chu Cẩm Hoa chỉ nhìn chăm chăm vào Mạnh Vãn Đình.
“Được, tôi biết rồi”. Mạnh Vãn Đình ôn hòa gật đầu với người kia khiến cả y lẫn Dung Kiếm Bình cực kỳ sửng sốt.
Ra lệnh cho Chu Cẩm Hoa giữ chặt lấy Kiếm Bình, anh chậm rãi đi đến cởi trói cho y, tháo ra lớp vải lụa mềm mại rồi nhẹ nhàng vuốt lên vết thương trên cổ tay.
“Cậu đang tìm cách dụ dỗ đàn em của tôi sao?”. Vừa dứt lời, anh ta nắm chặt cổ tay y, rút con dao ngắn thật mạnh đâm xuyên qua lòng bàn tay ghim xuống nệm giường.
“A aa……!!!”
Đau đớn kịch liệt kéo đến khiến Lâm Mộ Tịch không thể kiềm chế được bản thân, lần đầu tiên kêu lên thảm thiết trước mặt Mạnh Vãn Đình.